“Sư phụ.” Các đạo sĩ ngồi xung quanh hắn đột ngột dập cúi đầu.
“Cảm giác như ngủ đã lâu rồi.” Nam tử kia vung nhẹ phất trần, ngáp một cái, bước ra một bước, đã tới ngoài Tinh Các, lại bước thêm bước nữa, người đã rời khỏi Khâm Thiên Giám.
“Lần này quốc sư định đi đâu?” Ngoài cửa Khâm Thiên Giám, một đạo đồng canh gác khẽ hỏi.
“Vấn an cố nhân.” Quốc sư vẩy phất trần, thân hình biến mất tại chỗ. Đạo đồng dụi mắt: “Quốc sư vẫn cao thâm khó lường như xưa.” Phía cuối khu tây của Thiên Khải Thành.
Buổi tối ở nơi này hoàn toàn tĩnh lặng, vì đây là lăng mộ. Lăng mộ lớn nhất thiên hạ.
Hoàng lăng của Bắc Ly.
Nơi này có cấm quân canh gác, có Ngũ Tổng Quản quyền lực nhất tiền triều trấn thủ, người bình thường cách xa ba dặm đã dồn dập né tránh, thế nhưng Tiêu Triều Nhan lại trực tiếp xuất hiện bên ngoài hoàng lăng, mà trước mặt hắn còn có một người mặc áo choàng đen.
Chính là người từng gặp Tô Mộ Vũ trong Ảnh Ngục. “Lại là quốc sư.” Người nọ trầm giọng nói.
“Đêm qua Tề mỗ nằm mơ, mơ thấy Trọc Thanh công công, đột nhiên nổi hứng tới đây tìm công công, muốn đánh một ván cờ với công công.”
Quốc sư khẽ cúi đầu, cười nói.”
Hóa ra người này chính là Trọc Thanh công công đứng đầu Ngũ Tổng Quản tiền triều, từng là cao thủ đệ nhất đại nội, một trong những người quyền thế nhất
Thiên Khải Thành. Trong các triều đại của Bắc Ly, để cân bằng thế lực trường đao, xưa nay luôn giao cho các hoạn quan quyền lực cực lớn, thế nên mấy thế hệ trước từng có loạn Yêm Đảng, tiếp đó để đề phòng tình huống đó lặp lại, sau khi hoàng đế băng hà, Ngũ Tổng Quản từng theo hầu phải tới trấn thủ hoàng lăng, không được tự ý rời khỏi nửa bước. Trọc Thanh tuy cả võ công lẫn quyền thế đều là cao nhất trong mấy đời tổng quản, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh này. Sau khi Thái An Đế về cõi trời, hắn phải ở lại trong hoàng lăng, ít nhất trong mắt người ngoài là vậy.”
Trọc Thanh công công mỉm cười, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay: “Quốc sư thật biết chọn thời điểm.”
“Tề mỗ không chỉ biết chọn thời điểm mà còn biết kéo dài thời gian.” Quốc sư cũng nở nụ cười điềm nhiên.
“Đáng tiếc, quốc sư nằm mơ nhưng tối nay Trọc Thanh lại không có nhã hứng.” Trọc Thanh công công bước lên phía trước một bước.
“Dựa theo di huấn tổ tiên, thái giám trấn thủ hoàng lăng không được phép rời khỏi nửa bước. Nhưng vừa rồi Trọc Thanh công công đã đi một bước.” Quốc sư vung phất trần, chỉ sau lưng Trọc Thanh: “Đó là còn chưa tính tám chín mười một trăm bước lần trước...”
“Có một số chuyện, nói rõ ràng quá thì mất thú vị.” Trọc Thanh công công trầm giọng nói.
“Đúng vậy. Có một số chuyện nói rõ ràng quá thì mất thú vị.” Quốc sư cũng gật đầu, không hề nhượng bộ.
“Xem ra hôm nay quốc sư nhất quyết muốn cản ta.” Trọc Thanh công công khẽ ngẩng đầu..
Quốc sư lấy từ trong lòng ra một cái bánh đường, cắn một miếng: “Cũng không phải, ta chỉ muốn đánh cờ thôi.”
“Nếu chúng ta đánh, toàn bộ Thiên Khải Thành sẽ rung chuyển.” Trọc Thanh công công khẽ thở dài.
“Từ sau trận chiến giữa Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi trên đỉnh hoàng thành, đã rất lâu rồi Thiên Khải Thành không náo nhiệt.” Quốc sư cắn một miếng bánh: “Hay nên nói là có một số chuyện diễn ra trong đêm tối, khi mặt trời lên thì kết thúc, rất nhiều người không được thấy.”
Trọc Thanh công công lùi lại nửa bước, nhưng tay phải hất nhẹ, như muốn trở lại hoàng lăng, lại như muốn trực tiếp lao ra.
Quốc sư ăn bánh xong, giậm chân xuống đất một cái, một hình bát quái chậm rãi hiện lên.
“Nếu không có chuyện Lý tiên sinh không coi ai ra gì kia, hôm nay cũng muốn tranh tài với quốc sư một phen.” Trọc Thanh công công thở dài một tiếng, thu cánh tay phải, xoay người: “Cũng không biết là Lý tiên sinh liệu sự như thần hay chỉ đơn giản là muốn bắt nạt ta.”
“Đừng nghĩ nữa, hắn chỉ muốn bắt nạt ngươi thôi.” Quốc sư vỗ vai Trọc Thanh công công: “Chơi cờ với ta thú vị hơn.”
Phủ quốc trượng, Vạn Quyển lâu.
Tạ Tại Dã bắn ba mũi tên, hiện tại hắn chỉ còn cách Tô Mộ Vũ có hơn mười trượng. Tiếng tên rời cung vừa vang lên, mũi tên đã tới trước mặt Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ cầm kiếm chặn tên, nhưng thế bay của mũi tên quá mãnh liệt, mỗi mũi tên đều khiến hổ khẩu của hắn run rẩy, ép hắn không thể đổi thủ thành công, liên tục lùi bước. Đời này hắn đã giao chiến với không ít đao khách kiếm khách, nhưng cung thủ lợi hại thường chỉ xuất hiện trên chiến trường, đây là lần đầu tiên hắn gặp được.
“Không tệ. Nếu không có sáu người bọn họ phối hợp tác chiến, chỉ riêng mình ta đúng là không giết được ngươi.” Lần này Tạ Tại Dã trực tiếp rút bảy mũi tên khỏi bao đựng tên, đặt lên dây, kéo cung, nhắm ngay Tô Mộ Vũ: “Nhưng Thất Tinh Liên Châu này, chắc chắn ngươi không đỡ được.”
“Thất Tinh Liên Châu?” Tô Mộ Vũ kinh ngạc.
“Chính là mũi tên đoạt mạng lâu Vương trong trận chiến ở Lâu Lạc thành! Thất Tinh Liên Châu, giết một sát thủ Ám Hà như ngươi đúng là lãng phí!” Tạ Tại Dã cao giọng quát một tiếng rồi buông lỏng dây cung.
Sáu đao khách vốn vây quanh Tô Mộ Vũ nghe tiếng dồn dập né tránh. Tô Mộ Vũ vội vàng vung kiếm cản tên, kết quả trực tiếp bị đánh lùi bảy bước. Mũi tên tiếp theo lại bắn tới, Tô Mộ Vũ lại đỡ, nhưng chỉ cảm thấy khí huyết cuộn lên trước ngực, uy thế của mũi tên này mạnh hơn mũi tên trước gần gấp đôi!
Phải chăng bảy mũi tên này sẽ là tăng gấp bảy lần?
Khi Tô Mộ Vũ đỡ mũi tên thứ ba, hắn đã xác nhận được suy nghĩ trong lòng mình, nhưng cũng nghe một tiếng ‘rắc’ thanh thúy vang lên, trường kiếm trong tay hắn đã mẻ mất một miếng, nếu đỡ thêm một mũi tên nữa chắc chắn trường kiếm sẽ nứt toác, ba mũi tên còn lại bắn tới sẽ là chết không có chỗ chôn.
Lúc này, Tô Mộ Vũ đột nhiên đứng thẳng người, trường kiếm xoay nhẹ, thay đổi kiếm thế, trở nên chậm rãi.
Sau đó chém ra một hình tròn. Tạo thành hình bát quái.
Mũi tên thứ tư bị Tô Mộ Vũ “dắt” ra ngoài, không phải đỡ cũng không phải đánh bay mà là thuận theo kiếm thế của Tô Mộ Vũ bay đi.
Tô Mộ Vũ lại hít một hơi thật sâu, đón lấy mũi tên thứ năm lần này gian nan hơn lần trước một chút nhưng vẫn “dắt” mũi trên kia đi rất thuận lợi.
“Một sát thủ, không ngờ lại sử dụng kiếm pháp chậm nhất thế gian.” Tạ Tại Dã nghi hoặc.
Khi mũi tên thứ sáu bắn tới, Tô Mộ Vũ còn định bắt chước lặp lại lần nữa, nhưng khi trường kiếm trong tay chạm vào mũi tên, nó lập tức vỡ vụn. Tô Mộ Vũ cuống quít quăng kiếm nghiêng người, mũi tên kia lướt sát qua vai hắn.
Nhưng vẫn còn mũi tên thứ bảy.
Lần này Tô Mộ Vũ đột nhiên tung người nhảy lên. Không biết từ khi nào, trên không trung đã có thêm một cây dù.
Tô Mộ Vũ nắm lấy cán dù, vung lên, cây dù va chạm với mũi tên cuối cùng, chỉ nghe “choang” một tiếng, cây dù nở rộ như đóa hoa, mười bảy lưỡi kiếm bắn ra, hóa giải hoàn toàn thế công của mũi tên, hơn nữa còn tập kích Tạ Tại Dã!