Người xưa đã khuất sông Hàn còn đâỵ. Ở phương bắc vào buổi sơ đông băng tuyết đã đóng dày trên mặt đất, gió lạnh thấu xương. Bóng tịch dương trong buổi chiều tà còn rọi xuống đường cái quan. Một chàng thiếu niên kỵ mã đầu đội nho cân ngồi trên yên ngựa ngâm bài Dịch thủy tống nhân. Tuy chàng còn nhỏ mà dường như đã hiểu sâu xa về tình ý bài thơ. Giọng chàng ngâm đầy vẻ thê lương tịch mịch. Chỉ lạc thảo mấy câu mà khiến cho người ta cảm thấy nỗi buồn man mác.
Tô Bạch Phong, một trong hai thiên tài của giới giang hồ, hiện tại lúc nào cũng phải chạm mặt đấu kiếm với các thích khách trong giang hồ. Một hôm không may đi lạc trong khu rừng, nhìn thấy một căn nhà gỗ, liền mạo muội tiến vào. Không ngờ thấy cảnh tượng kinh hoàng, dưới đất nằm la liệt các xác chết, máu chảy lênh láng không chừa chỗ nào. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân tới gần, lại chẳng có cách nào trốn thoát, chàng chỉ còn cách nằm lăn xuống giả chết cạnh mấy xác chết kia. Lão già đó đi tới từng xác chết, dùng kiếm chọc vào bụng rồi rút ra để hưởng thụ cảnh máu bắn lên tung tóe. Lão lấy làm hả dạ, sau đó dần dần bước đến chỗ chàng. Chàng bật phắt dậy như lò xo, không ngờ xác chết bên cạnh cũng vì thế mà bật dậy theo.