“Bắc Ly thất hoàng tử.” Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Ta từng gặp một vị hoàng tử khác của các ngươi, trông hắn rất khác ngươi.”
Tiêu Vũ mỉm cười: “Là vị nào?”
“Lục hoàng tử, Tiêu Sở Hà.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Nụ cười trên mặt Tiêu Vũ cứng đờ, hắn nhíu mày nói: “Là hắn à.”
“Tiêu Vũ điện hạ là con trai của Tuyên Phi nương nương, ra đời chậm hơn Lục hoàng tử điện hạ một chút.”Cẩn Tuyên chậm rãi nói: “Tuyên Phi nương nương, Tô gia chủ cũng từng gặp rồi.”
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Đúng là từng gặp. Trong trận chiến cuối cùng vây giết Diệp Đỉnh Chi, chúng ta đã lâm vào bước đường cùng, là Tuyên Phi nương nương và Cô Kiếm Tiên tới nơi mới ngăn cản được Diệp Đỉnh Chi.”
“Đúng vậy. Nói thế thì Tuyên Phi nương nương cũng coi là ân nhân cứu mạng của ngươi, đúng là thú vị.” Cẩn Tuyên khẽ mỉm cười: “Vậy ngươi có biết quan hệ giữa Tuyên Phi nương nương và Ảnh tông không?”
Tô Xương Hà trầm giọng nói: “Tuyên Phi là con gái duy nhất của lão già Dịch Bặc, vật hy sinh để Ảnh tông và Cảnh Ngọc vương phủ liên hôn.”
“Đúng vậy. Cho nên thực tế Tiêu Vũ điện hạ là cháu ngoại của Dịch Bặc.” Cẩn Tuyên khoanh tay trong áo, giọng điệu thản nhiên.
Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ nhìn nhau, đều thấy vẻ nghiêm nghị trong ánh mắt người còn lại. Hai người vừa trải qua một trận đại chiến, nguyên khí hao tổn, còn đại tổng quản Cẩn Tuyên đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ còn đáng sợ hơn những người họ vừa giao đấu. Kể cả hai người không tổn hại gì cũng rất khó giết chết đối thủ.
Cẩn Tuyên đưa tay phải trong áo lên xoa chiếc nhẫn ngọc bên tay trái, dường như hắn rất thích thời gian im lặng như vậy, cứ như mọi chuyện đều nằm
trong khống chế của hắn.”
“Đại tổng quản.” Tiêu Vũ khẽ gọi.
Cẩn Tuyên mỉm cười nhìn sang: “Đại gia trưởng, sát khí của ngươi quá lạnh lẽo, ta chỉ cảm thấy trên mặt như có làn gió mùa đồng khắc nghiệt thổi qua, đau đớn như đao cắt.”
Tô Xương Hà cười lạnh một tiếng: “Đối mặt với đại nội đệ nhất cao thủ, chỉ bất cẩn một chút thôi là bị ngươi giết, làm sao kiềm chế được sát khí của mình?”
“Thế còn Tô gia chủ thì sao?” Cẩn Tuyên lại nhìn sang phía Tô Mộ Vũ.
“Nếu đến để trả thù, vậy xin ứng chiến Nhưng ta thấy có vẻ như đại tổng quản không có ý như vậy.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Cẩn Tuyên gật đầu: “Chúng ta không để ý tới sống chết của Dịch Bặc, nhưng sau khi hắn chết, theo như truyền thừa, người tiếp quản Ảnh tông nên là...”
“Là ta.” Tiêu Vũ nói tiếp.
“Ảnh tông?” Tô Mộ Vũ ưỡn thẳng người.
“Tô gia chủ, ta cũng cảm nhận được sát khí của ngươi.” Cẩn Tuyên cười nói như không: “Xem ra các ngươi rất không thích hai chữ Ảnh tông, cho nên sau tối hôm nay, không còn Ảnh tông, chỉ có Ám Hà.”
Tiêu Vũ gật đầu: “Ảnh tông sẽ theo ngọn lửa kia, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.”
“Có thể khiến Ảnh tông biến mất trong cõi đời này cũng không phải chuyện dễ dàng, ít nhất một mồi lửa của các ngươi là không thể làm được.” Cẩn Tuyên nói đầy ẩn ý: “Chẳng mấy chốc mọi thứ về Ám Hà đều bị bới ra, các ngươi cũng bị truy nã như tội phạm. Muốn bước khỏi đêm đen đến với ánh sáng, nhưng trong ánh sáng thường ẩn giấu nguy hiểm càng lớn hơn.”
Tô Xương Hà suy nghĩ một hồi, đột nhiên thu binh khí lại, ưỡn thẳng eo lưng: “Hóa ra là tới bàn điều kiện.”
Cẩn Tuyên mỉm cười: “Bàn điều kiện ư?” Hắn giơ ngón tay, điểm nhẹ về phía Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà đánh ra một chưởng về phía luồng chân khí kia nhưng chỉ cảm thấy khi luồng chân khí chạm vào chưởng của hắn là đột nhiên tiêu tán.
Khi hắn khôi phục tinh thần lại thấy khí huyết cuộn lên trước ngực, phải vận khí cưỡng ép trấn áp mới khôi phục bình thường. Hắn nhíu mày nói: “Đây là võ công gì?”
“Nói chung là một môn võ công rất thú vị.” Cẩn Tuyên cười nói.
“Ta sẽ tiếp quản thế lực mà Ảnh tông lưu lại, nhưng trên thế gian này sẽ không còn Ảnh tông, mọi chuyện xảy ra tối nay chỉ là một bất trắc. Còn Ám Hà, từ tối nay trở đi chỉ là Ám Hà.” Tiêu Vũ chậm rãi nói.
“Điều kiện?” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
“Tạm thời không có bất cứ điều kiện gì.” Cẩn Tuyên nhẹ nhàng phất ống tay áo. “Ám Hà là thế lực rất cường đại, chúng ta chỉ muốn có thêm một vị bằng hữu cường đại, lý do này đã đủ chưa?”
“Lý do này có hơi nực cười.” Tô Mộ Vũ giọng điệu thành thật. Cẩn Tuyên ngạc nhiên: “Tô gia chủ đúng là người thú vị.”
“Không ai chịu trả giá lớn như vậy vì một bằng hữu, trừ phi vị bằng hữu này cực kỳ hữu dụng.” Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên nói: “Nhưng nếu là lợi dụng, vậy thì không phải là bằng hữu, hai điều này là trái ngược.”
“Đây là nhận định của Tô gia chủ về bằng hữu, còn ta cho rằng đại gia trưởng sẽ nhận định khác về bằng hữu.” Tô Mộ Vũ nhìn về phía Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà nhếch miệng cười: “Nhận định của ta về bằng hữu chính là Tô Mộ Vũ.”
“Đúng là khiến người ta cảm động.” Cẩn Tuyên ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng trên không trung.
“Nhưng cho dù thế nào đi nữa, nếu đại tổng quản đồng ý giúp đỡ.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Ám Hà sẽ ghi nhớ ơn nghĩa này.”
Tô Xương Hà nhún vai: “Dù sao chúng ta cũng đâu có lựa chọn nào khác.” “Thế thì, tạm biệt.” Cẩn Tuyên và Tiêu Vũ nghiêng người, nhường đường.
“Cáo từ.” Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà lập tức đi xuyên qua bọn họ, tới cửa lớn của Ảnh tông.
Cẩn Tuyên và Tiêu Vũ tiếp tục đi vào trong, Tiêu Vũ nói đầy ẩn ý: “Ngươi nói xem liệu bọn họ có đem đi thứ chúng ta để cho bọn họ không?”
Cẩn Tuyên nhìn Vạn quyển lâu đang sụp đổ trước mặt: “Theo như tình hình vừa rồi, tình nghĩa giữa hai huynh đệ bọn họ còn khăng khít hơn tưởng tượng của chúng ta.”
“Thế thì thú vị.” Tiêu Vũ cười lạnh nói.
“Bằng hữu?” Cẩn Tuyên cúi đầu cười. “Đúng là chúng ta cần bằng hữu, nhưng chỉ cần một là đủ.”
“Tiêu Vũ cả gan hỏi đại tổng quản một câu, ngươi thấy cuối cùng ai sẽ đi tới trước mặt chúng ta? Tô Xương Hà hay là Tô Mộ Vũ?”.
Cẩn Tuyên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chắc là Tô Xương Hà. Ta cứ cảm thấy hắn và chúng ta là người chung đường.”
Khi sắp ra tới cửa lớn, Tô Mộ Vũ đột nhiên lấy từ trong lòng ra một tập giấy: “Xương Hà, cho ngươi cái này.”
Tô Xương Hà nhận lấy: “Đây là cái gì? Lấy trong Vạn Quyển lâu à?”
“Trong cái hộp về ngươi đặt đống giấy này, ta không đọc, nhưng ta đoán là ghi chép về thân thế của ngươi.” Tô Mộ Vũ trả lời: “Chẳng phải ngươi không nhớ được chuyện khi nhỏ à. Xem thử trên đó viết gì, có lẽ sẽ giúp ích.”
Tô Xương Hà do dự một chút, cuối cùng lắc đầu mỉm cười, giơ cao cánh tay, một cơn gió mạnh thổi qua, xé tan tập giấy. “Chuyện trong quá khứ thì quan tâm làm gì. Sau này, Ám Hà, ngươi, ta, chỉ có ngày mai.”