Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 128: Màn 9 - Hạ Chí 5



Nam An thành, ánh nắng rực rỡ.

Bạch Hạc Hoài nằm trên ghế dài phơi nắng, thích ý tới mức híp mắt lại, bên cạnh là một con mèo sư tử đang đánh một giấc. Cô tiện tay cầm một miếng bánh hoa quế lên: “Cuộc sống thế này thật tốt.”

Tô Triết ngồi xếp bằng bên cạnh, nghe câu này chỉ khẽ mỉm cười rồi lại cúi đầu đọc kinh thư.

Tuy hắn luôn dùng phật trượng làm binh khí, nhưng xưa nay Tô Triết không phải người tin Phật. Nhưng sau trận chiến trong Phong Hiểu tự, hắn lại đột nhiên thấy hứng thú với Phật đạo, sau khi tới Nam An thành thường xuyên xem các loại kinh thư.

“Nhưng cũng thật nhàm chán.” Bạch Hạc Hoài ngáp một cái.

“Bây giờ đại sự của Ám Hà đã định, có phải nên tính tới đại sự của con không?” Tô Triết nổi hứng thú, khép quyển kinh thư lại.

Bạch Hạc Hoài mở mắt, tiện tay ném một miếng bánh hoa quế về phía Tô Triết: “Cha chó, lại bắt đầu nói hươu nói vượn.”

Miếng bánh hoa quế kia còn chưa ném tới gần Tô Triết thì thấy con mèo sư tử màu trắng đột nhiên nhảy thẳng lên, cắn lấy miếng bánh hoa quế rồi hạ xuống dưới chân Tô Triết. Tô Triết giơ tay xoa đầu con mèo: “Đúng lòa moèo ngoan ngoe lời.”

Bạch Hạc Hoài trợn trắng mắt: “Mai sẽ đuổi nó đi.”

“Tô Mộ Vũ rất tốt.” Tô Triết lại tiếp tục nói: “Trong số những người ta gặp trong Ám Hà, hắn là người ta thấy thuận mắt nhất.”

Bạch Hạc Hoài thở dài một tiếng: “Nhưng ta không thích người như hắn, quá lạnh lùng, cảm giác rất nhàm chán. Tuy đại đa số các cô gái sẽ thích người như vậy, khá dịu dàng, trông cũng tuấn tú, nhưng mà...”

“Nhưng cái gì?” Tô Triết lấy một quả cau ra ném vào miệng.

“Nhưng ta thích người thú vị, ví dụ như Tô Xương Hà.” Bạch Hạc Hoài nói đầy ẩn ý.

“Hả hả hả!” Tô Triết quýnh lên, nuốt nhầm quả cau vào họng, hắn ho khan cả nửa ngày, gấp tới mức đầu đầy mồ hôi, khó khăn lắm mới phun được quả cau ra: “Thằng nhóc thối ấy, xú nha đầu nhà ngươi, ta...”

“Đó là đại gia trưởng Ám Hà, tính cách thú vị, nói năng có cá tính khác.” Bạch Hạc Hoài vuốt ve bờ trên môi mình: “Còn có hàng ria tinh xảo, đúng là một nam nhân đặc biệt.”

“Ta không thể giết con, con là con gái ta.” Tô Triết nhìn phật trượng đặt bên cạnh, vòng vàng đột nhiên vang lên leng keng: “Nhưng ta đã không phải người trong Ám Hà, ta có thể giết chết thằng nhãi Tô Xương Hà kia. Con chờ ở đây, ta đi một lúc rồi về.”

“Ha ha ha ha, hắn là đại gia trưởng Ám Hà cơ mà, Tô Mộ Vũ chỉ là gia chủ Tô gia thôi, sao cha chó lại thích Tô Mộ Vũ mà ghét Tô Xương Hà như vậy?” Bạch Hạc Hoài nhìn bộ dạng gấp gáp của Tô Triết, cười tới rung cả người.

Tô Triết cả giận nói: “Thằng nhãi Tô Xương Hà đúng là võ công rất cao, nhưng bụng đầy ý xấu. Nếu ngươi lấy hắn, bị ức hiếp chỉ là chuyện nhỏ, không khéo sau này còn phải làm quả phụ cả đời!”

“Nói đùa nói đùa thôi, cha chó đừng gấp gáp.” Bạch Hạc Hoài vội vàng đưa một miếng bánh hoa quế cho Tô Triết: “Con chỉ dọa cha chút thôi, sao con lại thích hắn được, nhìn thấy hắn là con chỉ muốn đánh.”

“Nha đầu nhà con.” Lúc này Tô Triết mới thở phào: “Lại bị con lảng tránh rồi.”

“Định đánh ai?” Một giọng nói mang vẻ hài hước vang lên từ ngoài cửa. Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên: “Không thể nào.”

“Chẳng lẽ là ta.” Ngay sau đó một người xuất hiện, mặc bộ áo đen, hai hàng ria tinh xảo, mặt nạ bạc khéo léo che nửa mặt, chính là đại gia trưởng Ám Hà, Tô Xương Hà.

Bạch Hạc Hoài và Tô Triết nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt người còn lại. Bạch Hạc Hoài giơ tay chỉ Tô Xương Hà, cả giận nói: “Sao lại là ngươi?”

Tô Triết lại thở phào một tiếng, xem ra vừa rồi đúng là Bạch Hạc Hoài nói đùa, vẻ chán ghét trong giọng điệu của cô phải nói là đã tới cực hạn, hoàn toàn không giống giả bộ.

Tô Xương Hà lại hoàn toàn không hề để ý, gương mặt vẫn nở nụ cười đặc trưng: “Không thì ngươi mong ai tới?”

Tô Triết khẽ ngẩng đầu: “Ngoài cửa còn có khách khác.” Vừa dứt lời đã có tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.

Bạch Hạc Hoài cười nói: “Ngươi nhìn người ta đi, vào từ cửa chính, còn gõ cửa, hiểu lễ nghĩa biết bao. Mời vào.”

Cánh cửa được đẩy vào, chỉ thấy một cô gái áo xanh gương mặt thanh tú bước vào. Cô nhìn dược trang một lượt, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Nụ cười trên mặt Bạch Hạc Hoài chậm rãi cứng đờ: “Vị... vị cô nương này là ai?”

“Cô ấy, là nữ nhân mà Tô Mộ Vũ để ý nhất. Cô ấy, là thanh mai trúc mã với Tô Mộ Vũ. Cô ấy, là muội muội ngoan lớn lên bên Tô Mộ Vũ từ nhỏ.” Tô Xương Hà cất cao giọng nói: “Cô ấy, chính là Triêu Triều Nhan, đến từ Ám Hà gia viên.”

Bạch Hạc Hoài không để ý tới mấy lời của Tô Xương Hà, quan sát kỹ lưỡng Triêu Triều Nhan một lượt, cuối cùng khẽ mỉm cười: “Hóa ra người mà Tô Mộ Vũ vẫn nhớ mong trong gia viên là Triêu cô nương.”

Triêu Triều Nhan khẽ gật đầu, tiếp đó hành lễ: “Tiểu muội Triêu Triều Nhan, ra mắt Bạch thần y.”

“Tiểu muội?” Gương mặt Bạch Hạc Hoài hơi run rẩy: “Triêu cô nương trẻ tuổi hơn ta à?”

“Đụng trúng chỗ nhạy cảm rồi!” Tô Xương Hà xua tay: “Nha đầu nhà ngươi đúng là chẳng biết ăn nói gì cả. Bạch thần y mới ba mươi, sao lại gọi là tỷ tỷ, phải gọi là...”

“Chó cha.” Bạch Hạc Hoài cát cao giọng hô.

“Ở đuây!” Tô Triết giậm mạnh phật trượng trong tay. “Giết hắn!” Bạch Hạc Hoài chỉ vào Tô Xương Hà nói.

“Tuân lệnh!” Tô Triết cầm phật trượng lao thẳng về phía Tô Xương Hà, Tô Xương Hà điểm mũi chân lướt ra phía xa.

“Ngươi đã đến đây rồi, thế Tô Mộ Vũ đâu?” Bạch Hạc Hoài hỏi.

Triêu Triều Nhan lập tức trả lời: “À, hình như Mộ Vũ ca ca phải gặp ai đó, không đi cùng chúng ta, lát nữa sẽ đến.”

“Gặp ai?” Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày. Nam An thành, Mặc Hương lâu.

Một người đeo mặt nạ ác quỷ ngồi trong gian nhã phòng. Hắn uống rượu nên kéo cái mặt nạ lên trên, chỉ còn che khuất nửa gương mặt, để lộ một cái miệng, uống từng chén rượu một.

Tô Mộ Vũ ngồi xuống trước mặt hắn: “Ngươi vẫn luôn bám theo ta.”

“Ta không nhàn rỗi như vậy, là thuộc hạ của ta bám theo ngươi.” Người nọ buông chén rượu, kéo mặt nạ xuống: “Tô gia chủ.”

“Cơ đường chủ.” Tô Mộ Vũ gõ ngón tay lên bàn: “Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?”

Người này chính là đường chủ Bách Hiểu Đường Cơ Nhược Phong, hắn từng gặp Tô Mộ Vũ một lần trong Thiên Khải Thành, nhưng vì sao lần này lại xuất hiện ở Nam An thành cách xa ngàn dặm, chỉ để gặp riêng Tô Mộ Vũ một lần?

Cơ Nhược Phong ngắm nghía chén rượu trong tay: “Ta rất hy vọng ngươi có thể biết đáp án này. Như vậy chứng minh lần này ta đi cả ngàn dặm là có ý nghĩa.”