Tô Mộ Vũ cũng rót cho mình một chén rượu, nhìn người trước mặt, y bỗng có cảm giác quen thuộc. Không lâu trước kia, y cũng đeo một cái mặt nạ ác quỷ như vậy, che giấu vui buồn lo giận của mình dưới tấm mặt nạ này. Tô Mộ Vũ mỉm cười: “Cơ đường chủ nói năng vẫn cao thâm khó lường như xưa.”
“Cao thâm khó lường ư?” Cơ Nhược Phong nói đầy ẩn ý: “Ta còn tưởng mình đã nói rất rõ ràng.”
Tô Mộ Vũ gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Là cái gã dùng cung tên của Tạ gia nói với ngươi.”
Cơ Nhược Phong lắc đầu: “Ta tự có phán đoán của mình.”
“Cơ đường chủ đã bao giờ tới Vạn Quyển lâu chưa?” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
Cơ Nhược Phong không tỏ ý kiến: “Biết đôi chút thôi.”
“Tầng cao nhất của Vạn Quyển lâu được gọi là Vô Vọng Xử, bên trong cất giữ tin tức bí mật của các môn phái thần bí nhất trên giang hồ, trong đó có Ám Hà, Tiêu Dao Ngự Phong Môn, cũng có...” Tô Mộ Vũ khẽ nhướn mày.
“Có Bách Hiểu Đường.” Cơ Nhược Phong cười nói: “Bách Hiểu Đường ta được tôn là thiên hạ bách hiểu, vốn đã chướng mắt với cái gọi là Vạn Quyển lâu đó, nhưng khổ nỗi trong Vạn Quyển lâu còn cất giữ tin tức về Bách Hiểu Đường chúng ta. Thứ này nếu bị đốt thì tốt, nếu vẫn còn lưu lại thì không thể để người khác lấy đi được.”
Tô Mộ Vũ cúi đầu suy nghĩ một lát, tiếp đó lấy từ trong lòng ra một quyển sách, đặt lên bàn: “Trên giá sách của Bách Hiểu Đường là ít nhất, chỉ đặt có một quyển này. Ta lấy được trong Vạn Quyển lâu nhưng chưa hề xem thử.”
Cơ Nhược Phong gõ nhẹ lên quyển sách, có vẻ cực kỳ để ý tới chuyện này: “Tô gia chủ là người thông minh. May là chúng ta tạm thời không là đối thủ. Nếu có ngày nào đó Bách Hiểu Đường và Ám Hà thành kẻ địch, thế thì Tô gia chủ sẽ là người đầu tiên ta phải giết chết.”
“Ta lấy quyển sách này ra không phải bán cho Cơ đường chủ một ân tình.” Tô Mộ Vũ giơ ngón tay đặt lên quyển sách: “Dù sao nếu ta đốt luôn nó trong đống lửa kia, đã chẳng có chuyện này. Ta lấy sách này là để bàn điều kiện với Cơ đường chủ.”
“Hung thủ tiêu diệt Vô Kiếm thành năm xưa là ai?” Cơ Nhược Phong nói đầy ẩn ý.
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Xem ra Cơ đường chủ đã biết thân phận của ta.”
“Trong trận chiến ở Vạn Quyển lâu ta đã nghe loáng thoáng, đã rất nhiều năm rồi không được thấy Triều Sinh Nhất Kiếm của Vô Kiếm thành.” Cơ Nhược Phong mỉm cười: “Đúng là bất ngờ, gia chủ Ám Hà Tô gia lại là hậu nhân của Vô Kiếm thành. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, chắc nhiều người trong giang hồ cũng không dám tin.”
Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Ta và Tô Xương Hà đều là kẻ vô danh, không phải người trong tam gia Ám Hà.”
“Kẻ vô danh... gia chủ Tô gia, trước mặt Bách Hiểu Đường, đặc biệt là trước mặt vị đường chủ ta đây, đừng tùy tiện để lộ một số tin tức.” Cơ Nhược Phong thu tay lại, lấy từ trong lòng ra một cây bút và một quyển sổ ghi chép, viết vài chữ lên đó. “Ám Hà từng có kế hoạch kẻ vô danh, thu nhận những đứa trẻ căn cốt tốt không trong ba nhà, bồi dưỡng từ từ, cuối cùng được ba nhà thu nhận dưới trướng, lần lượt ban cho họ của ba nhà.”
Tô Mộ Vũ nhíu mày nói: “Nhưng ta mới nói có ba chữ.”
“Nếu là Bách Hiểu Đường, đương nhiên phải từ ba chữ lấy được tin tức ba mươi chữ, ba trăm chữ, ba nghìn chữ.”Cơ Nhược Phong cất quyển sổ đi. “Tờ giấy này giá trị một trăm lạng bạc trắng, còn tờ giấy ghi Tô gia chủ là thiếu chủ Vô Kiếm thành giá trị một ngàn lượng. Còn quyển sách trong tay ngươi...”
“Ta đoán là mười vạn lượng.” Tô Mộ Vũ mỉm cười.
“Thiếu.” Cơ Nhược Phong cầm lấy một chiếc đũa, gõ lên tay Tô Mộ Vũ, tiếp đó trực tiếp rút quyển sách ra. “Đắt hơn đáp án mà ngươi muốn biết. Cho nên ta đồng ý trao đổi với ngươi. Chuyện đầu sỏ gây ra vụ án diệt môn Vô Kiếm thành chắc ngươi cũng tìm được đáp án trong Vạn Quyển lâu, nhưng ngươi không xác định nên mới muốn xác nhận lại ở chỗ ta.”
“Đúng vậy.” Tô Mộ Vũ không phủ nhận.
“Khi Vô Kiếm thành xuất thế, thiên hạ không có Ngũ Đại Kiếm Tiên gì cả, kiếm đạo Bắc Ly kém xa hiện tại. Phụ thân ngươi được gọi là kiếm thần, còn được tôn là một khi xuất kiếm, thiên hạ vô kiếm, một thanh Thu Thủy kiếm tung hoành giang hồ, không ai địch nổi. Nhưng tòa thành ở phía đông được tôn là thiên hạ vô song, thế nào là thiên hạ vô song? Vị thành chủ đầu tiên của Vô Song thành đã nói, kiếm pháp thiên hạ vô song, đao pháp thiên hạ vô song, nội công thiên hạ vô song. Phụ thân ngươi cướp một chữ lớn trên đỉnh đầu của họ, làm sao họ bỏ qua cho được?” Cơ Nhược Phong ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Vì thế phụ thân ngươi và thành chủ Vô Song thành thời đó là Lưu Vân Khởi đã có một trận tỷ thí kiếm đạo. Không ai trong giang hồ biết kết quả cuối cùng của trận chiến đó, nhưng không bao lâu sau Vô Kiếm thành đột nhiên biến mất khỏi giang hồ.”
“Trận chiến đó là phụ thân ta thắng.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Sau đó có lần người cao hứng đã nói với ta. Không phải ông ấy vui vì chiến thắng mà là quen được người có thể sóng vai với mình trong kiếm đạo.’
“Phụ thân ngươi coi Lưu Vân Khởi là tri kỷ, nhưng Lưu Vân Khởi lại bố trí sát cục với hắn.” Cơ Nhược Phong trả lời.
“Ta hiểu rồi.” Tô Mộ Vũ gật đầu.
“Mấy năm nay Vô Song thành càng lúc càng suy thoái, không phải không liên quan gì tới phẩm tính của người làm thành chủ. Nếu mấy thế hệ liền vẫn là tiểu nhân như vậy, thế thì hai chữ Vô Song chẳng cần người khác cướp mất, bản thân nó tự bỏ đi rồi. Ví dụ như hiện giờ, giang hồ đệ nhất thành đã là Tuyết Nguyệt.” Cơ Nhược Phong đứng dậy. “Thành chủ thế hệ này là Tống Yến Hồi, phẩm tính không tệ, nhưng bị trói buộc quá nặng, cách cảnh giới Kiếm Tiên một bước mà không cách nào vượt qua nổi. Nếu ngươi tới trả thù Vô Song thành, hắn là đối thủ lớn nhất của ngươi.
Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu, như đang suy tư gì đó.
“Chuyện lần đó là Lưu Vân Khởi và thuộc hạ thân tín đích thân ra tay, không báo cho các trưởng lão trong Vô Song thành, Tống Yến Hồi càng không biết được. Nếu ngươi tới trả thù, chắc bọn họ cũng rất hoang mang. Nhưng Lưu Vân Khởi vẫn chưa chết, hắn bế quan trong Kiếm Lư ở Vô Song thành đã nhiều năm.” Cơ Nhược Phong tiếp tục nói.
“Cơ đường chủ thấy sao?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Cơ Nhược Phong sửng sốt, tiếp đó cười nói: “Tuy Tô gia chủ lớn lên trong Ám Hà, nhưng ta cảm thấy trên người ngươi có khí chất kiếm khách. Ta cảm thấy ngoài giết người báo thù ra còn có cách tốt hơn.”
“Ồ? Xin rửa tai lắng nghe.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Gia chủ Ám Hà hỏi kiếm Vô Song thành, ngươi thấy sao?” Cơ Nhược Phong cất cao giọng nói: “Nếu có chuyện hay như vậy để xem, chắc chắn ta sẽ tới quan sát. Cáo từ. Tô gia chủ.”
“Cung tiễn Cơ đường chủ.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nói.
Cơ Nhược Phong đi được vài bước rồi lại quay người: “Tô gia chủ, thật ra ta muốn tặng ngươi một lời khuyên. Rời khỏi Ám Hà đi, ta biết các ngươi muốn làm gì, nhưng mấy trăm năm qua Ám Hà luôn giết người, chỉ dựa vào vài người các ngươi khó mà thay đổi được.”
Tô Mộ Vũ cầm bình rượu trên bàn, dũng mãnh hiếm thấy, uống một hơi cạn sạch: “Chuyện này thì không phiền Cơ đường chủ lo thay.”
“Coi như ta lắm lời.” Cơ Nhược Phong xua tay, lẳng lặng rời khỏi.