Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 16: Màn 1



Mộ Tử Trập không chỉ là trưởng lão của Mộ gia, tổng giáo viên của những kẻ vô danh thế hệ này mà còn là người được chọn để thừa kế chức vị gia chủ Mộ gia đời kế tiếp. Còn Tô Mộ Vũ, chẳng qua chỉ là kẻ vô danh vừa ra khỏi lò luyện, với năng lực của hắn mà dám uy hiếp Mộ Tử Trập?

Lúc này, rốt cuộc gia chủ Tô gia Tô Tẫn Hôi cũng thôi không nhìn lên trời nữa mà đột nhiên cầm lấy thanh trường kiếm bên cạnh.

“Gia chủ, dù sao bọn chúng cũng chỉ là hai kẻ vô danh, vì chúng mà xung đột với Mộ gia, không đáng.” Bên cạnh có trưởng lão Tô gia hạ giọng nói.

“Bây giờ ta chỉ cần giơ một ngón tay thôi là có thể giết chết ngươi.” Mộ Tử Trập nhìn Tô Mộ Vũ cười lạnh.

Tô Mộ Vũ hít một hơi thật sâu, đương nhiên hắn biết chênh lệch giữa mình và Mộ Tử Trập, nhưng nếu là được ăn cả ngã về không, hắn chắc chắn được một thành, còn sau khi giết chết Mộ Tử Trập thì sao, hắn cũng không biết.

Hắn chỉ biết, muốn sống lâu thêm một khắc thì nhất định phải giết chết người trước mặt.

“Dừng tay!” Một giọng nói già nua hùng hậu vang lên phía xa, mọi người xung quanh nghe vậy kinh hãi, các đệ tử ở đây ngoài gia chủ ra, còn lại đều quỳ một gối xuống đất, chắp tay hô to: “Đại gia trưởng!”

Ông lão chống cây gậy đầu rồng màu bạc được vài sát thủ cường tráng bảo vệ, chậm rãi đi về phía Mộ Tử Trập và Tô Mộ Vũ ở giữa sân.

“Đại gia trưởng!” Mộ Tử Trập thu liễm chân khí, cúi đầu nói.

Đại gia trưởng lạnh nhạt ừ một tiếng, tiếp đó quay sang nhìn Tô Mộ Vũ dính đầy máu và Tô Xương Hà nằm dưới đất thoi thóp. Lão trầm giọng nói: “Trăm năm qua, trong Quỷ Khốc Uyên chỉ có một người được đi ra. Ngươi làm vậy là khiêu khích uy nghiêm của Ám Hà, cũng là khiêu khích uy nghiêm của ta.”

Tô Mộ Vũ nhìn đại gia trưởng, hắn biết địa vị của người này trong Ám Hà, cũng chỉ có lão mới có thể cứu được mình. Hắn cắn răng nói: “Nhưng hai người chúng ta đều phải sống sót.”

“Ngươi cảm thấy vì hai người các ngươi, có đáng để Ám Hà phá hủy quy củ đã lập cả trăm năm qua không?” Đại gia trưởng hỏi.

“Đáng giá!” Tô Mộ Vũ cao giọng đáp. “ồ?” Đại gia trưởng mỉm cười.

“Hai người chúng ta, chỉ sáu năm nữa sẽ trở thành sát thủ ưu tú nhất Ám Hà trong trăm năm qua!” Tô Mộ Vũ la lớn: “Toàn bộ Ám Hà, đều phải thay đổi vì chúng ta!”

“Ngu ngốc!” Tô Xương Hà nằm dưới đất cười mắng: “Thế này là cùng chết thật rồi.”

Mộ Tử Trập cười lạnh, dám nói năng lỗ mãng trước mặt đại gia trưởng như vậy, cho dù gia chủ Tô gia chịu ra mặt, e là cũng không giữ được tính mạng bọn họ.

“Trong ba gia tộc, ngươi muốn tới nhà nào nhất?” Đại gia trưởng im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi.

Mộ Tử Trập nghe vậy kinh hãi, lập tức bước lên trước một bước: “Đại gia trưởng, không được! Đừng nghe hắn nói bậy!”

“Quy củ tồn tại là có thể phá bỏ. Trăm năm qua Ám Hà đã phá bỏ không ít quy củ, nhưng điều kiện bắt buộc là người phá bỏ phải có đủ thực lực. Hôm nay ta có thể phá bỏ quy củ này, hơn nữa đích thân tiến hành nghi lễ Quan tính cho ngươi, nhưng nếu ngươi nói mà không làm được, sáu năm sau ta sẽ đích thân tới lấy tính mạng ngươi.” Đại gia trưởng vung nhẹ cánh tay, hất văng Mộ Tử Trập sang một bên: “Chết dưới tay ta, còn đau đớn gấp trăm lần chết dưới tay người khác.”

“Đa tạ đại gia trưởng đã tác thành. Ta và hắn đều muốn gia nhập Tô gia.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

Đại gia trưởng quay đầu lại nhìn giáo chủ Tô gia trên đài, Tô Tẫn Hôi đứng dậy, giang hai tay: “Tô gia, hoan nghênh hai người các ngươi gia nhập!”

“Đã nghĩ sẽ lấy tên là gì chưa?” Đại gia trưởng lại hỏi.

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên nhìn đại gia trưởng: “Ta muốn được gọi là Tô Mộ Vũ.”

“Vì sao?”

“Ngày cả nhà ta bị giết, ta được phụ thân cho vào trong thùng gỗ, theo nước sông trôi tới nơi này. Lúc đó là chạng vạng, trời đổ mưa không lớn không nhỏ.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

“Đặt tên không tệ.” Đại gia trưởng lại bước lên trước một bước, nhìn Tô Xương Hà ở dưới đất, cúi đầu nói: “Còn ngươi thì sao? Ngươi muốn được gọi là gì?”

“Tô Xương Hà.” Tô Xương Hà nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tô Xương Hà.” Đại gia trưởng xoay người, đám hộ vệ xung quanh mở dù đen, hộ tống hắn rời khỏi: “Là cái tên rất có dã tâm.”

Đại gia trưởng được các hộ vệ hộ tống, nhanh chóng đi xa. Tô Mộ Vũ nhìn theo bóng lưng lão, đợi đại gia trưởng nói nốt câu cuối cùng, chỉ khi hắn nói câu đó thì nghi lễ Quan Tính mới coi như kết thúc. Mà mãi tới lúc bóng dáng đại gia trưởng đã sắp biến mất không thấy được nữa, mọi người mới chờ được câu nói kia.

“Được, vậy hai người các ngươi, một người tên là Tô Mộ Vũ, một người tên là Tô Xương Hà, từ nay trở đi, chính thức gia nhập Ám Hà Tô gia!”

“Hai chữ nhật là một chữ xương, mang ý hưng thịnh, sáng sủa. Xương Hà ý là giúp Ám Hà rời khỏi chỗ tối, nghênh đón ánh sáng.” Trong xe ngựa, Tô Xương Hà tỉnh dậy khỏi giấc mơ dài lê thê, hồi tưởng lại mọi chuyện trong giấc mộng nói đầy ẩn ý.

Tô Triết ở bên cạnh nhai cau, đang nghiêng người tựa vào đó, đứng ngây ngốc. Thấy Tô Xương Hà tỉnh lại, hắn cười nói: “Ngủ soay quóa nhể, mơ giấc mơ đẹp òa?”

Tô Xương Hà lau mồ hôi trên trán, mân mê hàng ria: “Không phải giấc mơ đẹp, chỉ là một số chuyện từ lâu rồi thôi. Lúc đó ta và Tô Mộ Vũ vẫn còn là kẻ vô danh.”

“Đúng lòa đõa rất lâu, hoài áy, toa coàn doạy coác ngươi kiếm phoáp, ngươi rất ồn ào, thoằng nhóc Mộ Vũ thì nhàm chán, không ngờ hoai người coác ngươi lại đi với nhoau.” Tô Triết nói.

“Lúc đó, có thể coi là đại gia trưởng đã cứu mạng hai người chúng ta, bây giờ lại phải chấp hành mệnh lệnh của giáo chủ, hao tâm tổn trí đuổi giết đại gia trưởng.” Tô Xương Hà mỉm cười tự giễu: “Coi như lấy oán báo ơn?”

“Người trẻ tuổi, ngươi không giảng võ đức rồi.” Tô Triết giơ tẩu thuốc lên hút.

“Cũng chẳng còn cách nào khác, khi xưa các giáo viên dạy dỗ chúng ta, đã muốn chúng ta trở thành những cỗ máy giết người tuyệt tình tuyệt ái.” Tô Xương Hà nhún vai: “Ta làm như bây giờ cũng coi như báo đáp ơn dưỡng dục của đại gia trưởng!”

“Nói đến không biết xấu hổ, Tô gia đệ nhất!” Tô Triết giơ ngón tay cái. “Triết thúc, ngươi có bằng hữu không?” Tô Xương Hà đột nhiên hỏi. “Có, đã chết cả rồi.” Tô Triết chậm rãi nhả một ngụm khói.

“Thế người nhà của ngươi thì sao? Ngươi là đệ tử trực hệ trong Ám Hà, lẽ ra tuổi tác như vậy cũng phải cưới vợ sinh con rồi chứ?” Tô Xương Hà hiếu kỳ hỏi.

“Có, cũng chết cả rồi.” Sắc mặt Tô Triết ẩn hiện dưới làn khói: “Trước kia từng có một cô con gái, trắng trẻo xinh xắn, rất đáng yêu, như con búp bê bằng sứ.”

“Đúng là khiến người ta tiếc nuối.” Tô Xương Hà không tiếp tục truy hỏi, hắn vén rèm xe ngựa, một làn gió xuân thổi vào, mang theo vài giọt nước mưa, khiến Tô Xương Hà cảm thấy toàn thân khoan khoái.

“Trời lại mưa rồi.” Tô Triết híp hai mắt lại.

“Ngươi nói xem, khi xưa Tô Mộ Vũ ngồi trong thùng gỗ, theo nước sông chảy tới Ám Hà, có phải cũng là cơn mưa xế chiều như vậy không?” Tô Xương Hà lẩm bẩm.