Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 17: Màn 2



Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, Thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa. (“Lâm An xuân vũ sơ tễ” của Lục Du

Mưa xuân nghe vẳng đêm lầu nhỏ, Hoa hạnh rao dồn sớm ngõ xa.)

...

Cửu Tiêu thành.

“Gọt sạch bất bình, theo người lên cửu tiêu. Đó là Cửu Tiêu thành, nơi Thi Kiếm Tiên đã thành danh năm xưa?” Bạch Hạc Hoài vén rèm xe ngựa, tò mò quan sát tòa thành kia.

Tuy đã cách thời Thi Kiếm Tiên tung hoành thiên hạ tới mấy trăm năm, nhưng thành trì này vẫn còn lưu lại những kỷ niệm về Thi Tửu Kiếm Ý của hắn, dọc đường vẫn thấy những cửa hàng nho nhỏ bán kiếm, các cô gái ôm bó hoa hò hét trên phố đều đeo một thanh kiếm gỗ nho nhỏ tinh xảo, trên kiếm viết một bài thơ ngắn lời hay ý đẹp.

“Bắc Ly tập kiếm, Nam Quyết vung đao, nguyên nhân của truyền thống này là do Thi Kiếm Tiên trong thời khai quốc. Năm xưa muôn vàn nhi nữ trong giang hồ, có tới chín phần mười muốn làm với Thi Kiếm Tiên kia, một phần mười còn lại muốn gả cho Thi Kiếm Tiên.” Đại gia trưởng ngồi trong xe ngựa, như một vị trưởng bối kể chuyện cho cháu gái, giọng điệu ôn hòa.

“Ta cũng từng nghe câu chuyện này. Ta còn nghe sư phụ nói, kiếm khách trong thiên hạ, khi còn trẻ đều muốn tới Cửu Tiêu thành một chuyến, sau mấy trăm năm rồi mà vẫn cố gắng cảm nhận Thi Vũ Kiếm Ý một kiếm chém chín tầng trời.” Bạch Hạc Hoài ngửa đầu nhìn lên không trung: “Rốt cuộc phải là chiêu kiếm ra sao mới chém được chín tầng trời?”

“Nhất kiếm phá cửu tiêu chỉ là một truyền thuyết, theo như trong sử sách ghi chép, là thời khắc cuối cùng Thi Kiếm Tiên một kiếm giết Kiếm ma, uy thế của chiêu kiếm này xua tan áng mây trên bầu trời. Thế nên Kiếm Ma tử vong,

Thi Kiếm Tiên đạp kiếm rời thành, Cửu Tiêu thành thì đổ mưa lớn suốt mười ngày. Là một tòa thành ở phía bắc, mưa lớn mười ngày có thể nói là xưa nay chưa từng có, cho nên người ta mới nói là Thi Kiếm Tiên xuất kiếm đánh thủng bầu trời, cũng trở thành tích nhất kiếm phá cửu tiêu.” Đại gia trưởng giải thích.

Bạch Hạc Hoài gật đầu, tiếp đó nhìn thoáng qua Miên Long Kiếm bên cạnh đại gia trưởng: “Đại gia trưởng, ngươi cũng dùng kiếm, lúc trẻ ngươi có muốn tới Cửu Tiêu thành không?”

Đại gia trưởng sửng sốt, tiếp đó lắc đầu nói: “Kiếm mà người bình thường sử dụng là kiếm, kiếm mà người trong Ám Hà sử dụng là hung khí. Huống chi khi còn trẻ ta không dùng kiếm, kiếm pháp là sau này mới học.”

“Ồ, thế Tô Mộ Vũ thì sao?” Bạch Hạc Hoài lại hỏi: “Hắn có hứng thú với truyền thuyết này không?”

“Kiếm của hắn cũng là hung khí.” Đại gia trưởng trầm giọng nói.

“Đừng có nhìn lung tung!” Bên ngoài vang lên tiếng quát khẽ, có người cầm roi thúc ngựa kéo mạnh màn che, che khuất cảnh tượng bên ngoài. Bạch Hạc Hoài chép miệng, trở lại chỗ ngồi: “Cái tên Sửu Ngưu này, chỉ vì ta nói xấu hắn một câu mà hắn ghi hận trong lòng.”

“Tiểu thần y, lúc trước ngươi nói đã tìm được phương pháp chữa khỏi hoàn hoàn cho ta, chẳng hay bây giờ có thể nói ra được chưa?” Đại gia trưởng hơi nheo mắt lại.

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, tuy ta tạm thời ngăn chặn Tuyết Lạc Nhất Chi Mai trong cơ thể đại gia trưởng, nhưng ta chỉ có thể dùng dược vật kiềm chế, cũng tức là lấy độc trị độc. Cho nên tuy trong thời gian ngắn có thể tránh cho độc phát tác mất mạng, nhưng lâu dài thì không phải biện pháp.”

Bạch Hạc Hoài lấy từ trong lòng ra một mũi châm bạc, đâm nhẹ vào cổ tay đại gia trưởng.

“Tuyết Lạc Nhất Chi Mai, được tôn là kỳ độc đệ nhị thiên hạ, là vì trong thiên hạ chỉ có mình Đường nhị lão gia biết phương pháp giải độc.” Đại gia trưởng thần sắc bình tĩnh.

“Ta đã từng thấy Kính Hoa Nguyệt mà gia chủ Ôn gia sáng chế, đó là kỳ độc đệ nhất thiên hạ, độc tới mức chính gia chủ Ôn gia cũng không giải nổi. Trước mặt Kính Hoa Nguyệt, Tuyết Lạc Nhất Chi Mai có tính là gì?” Bạch Hạc Hoài rút mũi châm bạc ra, trong xe ngựa tràn ngập mùi hoa mai.

Đại gia trưởng khẽ nhíu mày, đột nhiên nghĩ ra điều gì: “Ngươi họ Bạch...”

“Ta họ Bạch, đó là vì sư phụ ta họ Bạch.” Bạch Hạc Hoài giơ mũi châm bạc lên, máu trên đó không có màu đỏ mà là màu trắng sữa. “Nhưng đại gia trưởng đoán sai rồi, ta cũng không họ Ôn. Mẫu thân ta họ Ôn, là muội muội của thiếu chủ Ôn gia hiện tại, Ôn Hồ Tửu.”

“Hóa ra là thế.” Đại gia trưởng gật đầu: “Không thể tưởng tượng được tiểu thần y lại là cháu gái của gia chủ Ôn gia.”

“Sao nào? Cảm thấy mọi chuyện phức tạp, sau này giết người diệt khẩu cũng không tiện?” Bạch Hạc Hoài nhướn mày.

“Nói đùa rồi.” Đại gia trưởng cầm chén trà lên, uống một ngụm trà nóng.

“Đúng là nói đùa. Chúng ta nói lại chuyện độc đi, Ôn gia am hiểu hạ độc, cũng am hiểu giải độc, trong gia tộc có Trảm Khôi Đường, trong đó đều là kỳ nhân nghiên cứu giải độc. Những người này còn điên cuồng hơn đám hạ độc kia, gặp được thứ độc nào không giải được là lấy thân thử độc, nếu giải được thì giải, không giải được thì chết.” Bạch Hạc Hoài vẫn ngắm nghía cẩn thận mũi châm bạc: “Trong Trảm Khôi Đường có một câu nói, ngươi phải thật sự trúng độc mới có thể hiểu được nó, hiểu được nó mới có thể đối phó với nó.”

“Lấy thân thử độc, trúng độc trước rồi giải độc sau, đúng là điên cuồng tới mức không muốn sống.” Đại gia trưởng buông chén trà xuống: “Nhưng ta không hiểu, tiểu thần y vì mấy tấm ngân phiếu mà đồng ý lấy thân thử độc giúp ta à?”

“Đương nhiên là không, ta có phải ngốc đâu.” Bạch Hạc Hoài nhún vai.

Đại gia trưởng cứng họng, lại cười nói: “Tiểu thần y nói một tràng nước đôi như vậy, chẳng lẽ là trêu chọc ta?”

“Đại gia trưởng quên rồi à, ta chỉ là nửa người của Ôn gia, nhưng lại là một đệ tử Dược Vương Cốc trọn vẹn. Di Hồn Đại Pháp của Dược Vương Cốc, ngươi đã từng nghe tới chưa?” Bạch Hạc Hoài cười đắc ý.

“Di Hồn Đại Pháp?” Miên Long Kiếm bên cạnh đại gia trưởng đột nhiên ngâm vang: “Di Hồn Đại Pháp mà cả Tân Bách Thảo còn không học được, ngươi lại học được?”

“Thiên phú của y thuật của thằng nhóc ấy cao hơn cả sư phụ, nhưng tâm tư quá đơn giản, không học được Di Hồn Đại Pháp.” Con mắt Bạch Hạc Hoài đột nhiên lóe lên ánh sáng kim, nhưng chỉ giây lát là biến mất: “Ta thì gian xảo từ

bé, sư phụ nói trời sinh ta là mầm mống luyện công pháp này. Nhìn khắp cả Dược Vương Cốc, người duy nhất có thể truyền thừa công pháp này cũng chỉ có ta.”

“Di Hồn Đại Pháp, một khi sử dụng pháp môn này với người khác, sẽ cộng hưởng ngũ cảm và nhận thức của người đó, thậm chí chiếm cứ hoàn toàn ý thức, quá khứ và suy nghĩ của người này đều bị đối phương xâm chiếm hoàn toàn.” Đại gia trưởng nói đầy ẩn ý: “Khi xưa nghe tới môn võ công này, ta từng cảm khái, đây đâu phải y thuật, rõ ràng là tà thuật.”

“Đúng vậy, thầy thuốc chúng ta chữa bệnh thường là những bệnh tật trong thân thể, còn Di Hồn Đại Pháp lại có thể chữa được tâm bệnh.” Bạch Hạc Hoài thu hồi châm bạc: “Nhưng lần này ta dùng Di Hồn Đại Pháp lại là để giải độc trong thân thể. Những chuyện trong lòng đại gia trưởng, ta sẽ thử không xem.”

Đại gia trưởng trầm ngâm một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Nếu dùng Di Hồn Đại Pháp, thế thì tính mạng ta...”

Bạch Hạc Hoài mỉm cười, ngẩng đầu lên đối mặt với đại gia trưởng: “Tất cả đều trong khống chế của Bạch Hạc Hoài ta. Đến lúc đó chỉ cần ta muốn, có thể giết chết đại gia trưởng bất cứ lúc nào!”

“Hay! Ha ha ha ha ha!” Đại gia trưởng cao giọng cười dài, còn Bạch Hạc Hoài thần sắc không đổi, để mặc đại gia trưởng cười tới mức xe ngựa rung chuyển.

Cuối cùng đại gia trưởng ngừng cười, đột nhiên sát khí lẫm liệt. “Ta muốn thử xem.”