“Hóa ra là Lôi Môn Song Tử.” Mộ Thanh Dương vuốt cằm: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
“Chuyện sắp diễn ra, có lẽ sẽ càng thú vị.” Lôi Vân Hạc ngẩng đầu lên nói: “Hy vọng bên phía ngươi cũng không làm ta thất vọng.”
Sau khi nói xong Lôi Vân Hạc cưỡi hạc hay khỏi. Mộ Thanh Dương mỉm cười: “Đúng là một gã thú vị.” Hắn điểm mấy đại huyệt trên người, chặn máu chảy ra, tiếp đó lại chạy vào trong rừng cây.
Đường Linh La dẫn năm người áo đen xuất hiện bên cạnh vực thẳm, nhưng không phát hiện ra bất cứ tung tích nào của Mộ Thanh Dương.
“Vừa rồi chúng ta đã thấy hắn chạy tới nơi này mà.” Một người áo đen đi tới, cúi đầu sờ cát dưới đất: “Hay là nhảy xuống rồi?” Hắn cúi đầu nhìn bên dưới rồi lập tức lùi lại một bước. Độ cao như vậy cho dù nhìn một cái thôi cũng khiến người ta kinh hãi.
“Không thể nào, có lẽ lại dùng kỳ môn quỷ đạo gì đó của Mộ gia.” Đường Linh La lắc đầu nói: “Có lẽ dùng Khôi Lỗi Ti treo trên vách núi sau đó hạ xuống.”
“Không thể nào, nơi này quá cao, trên đời này không có sợi tơ nào dài như vậy.” Người áo đen vừa tra xét lắc đầu nói.
Lúc này lại có một người áo đen xuất hiện sau lưng bọn họ: “Thủ lĩnh, lại có người vào núi.’
“Ai?” Đường Linh La hỏi.
“Một người trẻ tuổi, đeo một câu dù sau lưng.” Người áo đen nói. “Đeo một cây dù.” Đường Linh La nhẹ nhàng nâng mặt nạ.
Tô Mộ Vũ đi một mình giữa rừng cây. Sau khi vào rừng, những con bướm giấy như mất sạch sức sống, rơi hết dưới đất. Hắn ngắt một bông hoa bên cạnh, trên đóa hoa vẫn còn vết máu chưa khô.
“Ám Hà Chấp Tán Quỷ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.” Đường Linh La xuất hiện sau lưng hắn.
Gió nhẹ nhàng thổi bay ống tay áo của Đường Linh La, ngay tiếp đó hai mũi châm bạc theo gió bắn ra, phóng thẳng về phía Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ xoay người, vung nhẹ cây dù, hai mũi châm bạc rơi xuống đất. Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói: “Người của Đường môn nghênh đón khách từ xa tới như vậy sao?”
“Ai lại nghĩ Ám Hà Chấp Tán Quỷ là khách kia chứ? Nghe nói ngươi thường xuất hiện trong đêm mưa lạnh, như quỷ sai đoạt mạng, như vong hồn lưu lãng.” Đường Linh La ngẩng đầu lên, sáu người áo đen đã xuất hiện trên cành cây sau lưng hắn.
Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Chúng ta được mời tới.’
“Không phải ta phát thiệp, ta không được thông báo. Cho nên trong Cẩm thành không hoan nghênh quỷ của Ám Hà.” Đường Linh La quát lớn: “Động thủ...”
Sáu người áo đen dồn dập vung ống tay áo, từng tấm Diêm Vương thiếp bay ra từ tay áo, tập kích Tô Mộ Vũ.
Thân hình Tô Mộ Vũ xoay tròn, mở tung mặt dù, mấy tấm Diêm Vương thiếp lướt sát qua mặt dù. Đám người còn lại lập tức nhảy từ trên cây xuống áp sát Tô Mộ Vũ. Tuy đám người này xuất thân Đường môn nhưng công phu quyền cước không kém, ép Tô Mộ Vũ không thể không lùi bước.
Đường Linh La khoanh tay trong áo, nắm lấy món ám khí kia. Hắn đã nghe rất nhiều câu chuyện về Cửu Tiêu Thành, cũng hiểu tuy trông có vẻ là sáu thuộc hạ của mình chiếm thượng phong, nhưng Chấp Tán Quỷ có thể đoạt mạng bọn họ bất cứ lúc nào.
“Linh La huynh, ta nói rồi, ta được mời tới. Ta đồng ý cho ngươi thời gian hai mươi chiêu tự hỏi.” Tô Mộ Vũ cắm cây dù trên mặt đất, tiếp đó tay phải chống lên thân dù, phi thân lên trên, xuất cước đánh lui sáu người áo đen. Khi Tô Mộ Vũ hạ xuống đất, tay phải cũng kéo lên, rút một thanh kiếm mỏng manh ra khỏi cán dù, đối mặt với Đường Linh La.
Đường Linh La sắc mặt âm trầm, nhìn trường kiếm không nói gì. Trong sáu người áo đen, có một người cầm mũi Thấu Cốt Đinh, đột nhiên vung mũi Thấu Cốt Đinh về phía Tô Mộ Vũ. Trên mũi nhọn của Thấu Cốt Đinh có màu đỏ kỳ
dị, hiển nhiên có bôi kịch độc. Chiêu đầu tiên của Tô Mộ Vũ là trực tiếp chém nát mũi Thấu Cốt Đinh này.
Chiêu thứ hai, hắn lại đánh bay một mũi tụ tiễn. Tiếp theo là chiêu thứ ba, chiêu thứ tư, mãi tới chiêu thứ mười ba, Tô Mộ Vũ vẫn chỉ thủ không công, đỡ liền mười ba món ám khí. Sau đó từ chiêu thứ mười bốn trở đi, Tô Mộ Vũ đột nhiên chuyển thủ thành công, mỗi kiếm đều nhắm vào chỗ yếu của đối thủ. Sau chiêu thứ mười chín thì trên người sáu gã áo đen đã có vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, nằm dưới đất không động đậy được.
Chiêu thứ hai mươi.
Đường Linh La đột nhiên ngẩng đầu, Tô Mộ Vũ cầm kiếm nhìn hắn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Đường Linh La đã nâng tay áo mình lên, một đóa hoa sen nở rộ trên tay hắn, nhưng hoa mới nở được một nửa là ngừng, vì thanh Tế Vũ trường kiếm đã ngừng lại cách yết hầu hắn ba tấc.
“Ngươi nói xem đóa hoa sen của ta nở nhanh hơn hay trường kiếm của ngươi nhanh hơn?” Đường Linh La nói đầy ẩn ý.
Tô Mộ Vũ thản nhiên nói: “Rất nhiều người muốn biết đáp án này. Nhưng sau khi biết đáp án, nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì với họ.’
“Không hổ là thanh kiếm ưu tú nhất trong Ám Hà nhiều năm qua.” Một tiếng vỗ tay vang lên sau lưng bọn họ, một người mặc trường bào màu đỏ chậm rãi đi tới, đứng bên hai người. Đó là một nam nhân gầy gò, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, trông giống người bệnh.
“Ngươi muốn gặp hắn, thế thì đơn giản thôi.” Đường Linh Khôi đi tới bên cạnh Đường Linh La, tiếp đó đột nhiên giơ tay, đánh bay đóa hoa sen kia: “Xuống dưới kia mà gặp!” Đóa hoa sen nở rộ giữa không trung, cánh hoa bắn ra, ập về phía Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ vội vàng thu kiếm lùi lại, trực tiếp tung hoành, thối lui tới bên cạnh cây dù, đá văng cây dù lên, thân kiếm cắm lại chuôi dù, sau đó bắt đầu xoay tròn, đánh rơi tất cả cánh hoa sen xuống đất.
Ánh mắt Đường Linh Khôi lóe sáng: “Không tệ không tệ. Đã như vậy rồi còn không thể khiến Tô gia chủ bị thương chút nào.”
Tô Mộ Vũ dừng chân trầm giọng nói: “Đường Linh Hoàng bị các ngươi giết rồi?”
Đường Linh Khôi ho khan một tiếng: “Đúng là câu hỏi mẫn cảm.”
“Đại ca, không thể để hắn đào tẩu khỏi đây được.” Đường Linh La hô lớn, bóng người không ngừng xuyên qua rừng cây, lao về phía bọn họ.
“Bày trận đi.” Đường Linh Khôi chậm rãi nói. “Bày trận!” Đường Linh La cất cao giọng nói.
Chỉ thấy những người áo đen đó dồn dập giơ tay, một làn sương mù từ trong rừng tràn ra, bao phủ bọn họ.
“Tô gia chủ, xin cứ tự tiện.” Đường Linh Khôi và Đường Linh La điểm mũi chân, lùi lại trong rừng. Tô Mộ Vũ nhìn làn sương đen không ngừng lan tỏa, trầm ngâm nói: “Xem ra trong Đường môn sắp lật trời thật rồi.”