Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 201: Màn 14 - Xử Thử 7



Mắt thấy làn khói độc màu đen sắp tới gần, cái bình sứ nhỏ mà Tô Mộ Vũ mang theo đột nhiên lắc lư. Hắn lấy bình sứ ra, mở nắp bình, con rắn xanh nhỏ thò đầu ra dò xét sau đó lè lưỡi, tung người nhảy từ trong bình ra. Nó lượn một vòng quanh Tô Mộ Vũ, vì vậy làn khói độc dừng lại cách Tô Mộ Vũ một trượng, không thể tiến thêm chút nào. Con rắn xanh làm xong lại bò tới chân Tô Mộ Vũ, dụi đầu vào chân hắn, như muốn được khích lệ.

“Hóa ra ngươi có năng lực như vậy.” Tô Mộ Vũ cúi người, giơ tay xoa đầu con rắn xanh.

Con rắn xanh nhỏ được khích lệ, ục ịch lượn vòng tại chỗ rồi bò lên bàn tay Tô Mộ Vũ, leo thẳng về phía bình sứ. Nó có vẻ khá mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã nhắm hai mắt lại, co mình trong bình không hề nhúc nhích. Tô Mộ Vũ cất bình sứ vào trong lòng, nhìn khói độc trước mặt, nhẹ nhàng xoay tròn cán dù.

Bên ngoài khói độc, Đường Linh Khôi vuốt ve một chuỗi ngọc, nói đầy ẩn ý: “Sương mù bách độc, phân hủy xương cốt, là một trong những độc trận. Lúc này đã không còn động tĩnh gì rồi. Ý chí của Ám Hà Chấp Tán Quỷ mạnh mẽ đến vậy sao? Gặp phải nỗi đau tan xương mà vẫn không có bất cứ phản ứng gì.”

Đường Linh La vận chân khí toàn thân, ánh mắt lóe lên ánh kim, hắn thấy rõ thân hình cầm dù trong làn khói độc vẫn không tổn thất tới một sợi tóc. Hắn cả kinh: “Sao lại như vậy?’

“Thấy gì?” Đường Linh Khôi nói.

“Hắn vẫn đứng đó, chẳng sao cả.” Đường Linh La lắc đầu: “Chẳng lẽ gia chủ Tô gia cũng am hiểu dùng độc?”

“Không thể nào, trong Ám Hà chỉ có Mộ gia là nghiên cứu độc thuật, sát thủ Tô gia một lòng rèn luyện kiếm thuật, sẽ không cho phép đi nghiên cứu độc thuật.” Đường Linh Khôi trầm giọng nói: “Chắc chắn còn có nguyên nhân khác.”

“Thưa phó chưởng sứ.” Một người áo đen đi tới nói.

Đường Linh Khôi quay đầu lại: “Chuyện gì?”

Người áo đen trầm giọng nói: “Tam Túc Kim Cáp mà ta nuôi vừa xao động, muốn thoát khỏi người ta. Chuyện như vậy chưa từng xảy ra.”

“Nếu đã xảy ra, mang ý nghĩa gì?” Đường Linh Khôi hỏi. Người áo đen ngẩng đầu nói: “Nơi này, xuất hiện độc vương.”

“Độc vương?” Đường Linh Khôi nhìn sang Đường Linh La: “Trên đời này có mấy thứ được gọi là độc vương? Lại vừa vặn ở trên người Tô Mộ Vũ?”

Đường Linh La lạnh lùng nói: “Không phải khói độc của các ngươi bị chặn nên cố ý tìm cớ đấy chứ?”

“Chắc chắn không, Tam Túc Kim Cáp có phản ứng như vậy, chắc chắn có độc vương hiện thân ở đây.” Người áo đen vội vàng nói.

“Thế bây giờ khói độc không làm hắn bị thương, có còn cách gì không?

Không thể để yên như vậy được.” Đường Linh Khôi nói.

Người áo đen gật đầu: “Nhưng hắn cũng không thể phá vòng vây chui ra, độc trận của chúng ta có thể nhốt hắn ít nhất ba canh giờ. Trong thời gian này chúng ta sẽ mau chóng tìm ra Mộ Thanh Dương, giết chết hắn.”

“Chúng ta vây khốn hắn ư?” Đường Linh Khôi cười lạnh: “Nhưng ta không cảm thấy như vậy.”

Trong núi sâu, Mộ Thanh Dương đang cố gắng tìm kiếm đường ra, đột nhiên hắn phát hiện một con chim sẻ đang bay lượn trên không trung lại rơi thẳng xuống chân hắn. Hắn cúi đầu quan sát, không khỏi kinh ngạc: “Cái lũ Đường môn này điên rồi à? Thế này là định hạ độc giết cả núi hay sao? Mộ Thanh Dương ta có đáng để bọn họ gây chuyện lớn tới vậy không?”

“Hắn ở đây!” Một giọng nói vang lên cách đó không xa, Mộ Thanh Dương lập tức quay đầu lại, thấy một quả chuông sắt bay về phía mình. Hắn lập tức nghiêng người né tránh, quả chuông sắt lướt sát qua người hắn. Hắn hạ giọng nói: “Đường môn các ngươi đúng là thú vị, trước khi đánh người còn hô một tiếng, ám khí này đúng là quang minh chính đại.”

Vừa dứt lời, đã có năm sáu người lao tới.

“Hóa ra là người đông thế mạnh, coi như ta chưa nói.” Mộ Thanh Dương rảo bước bỏ chạy, hắn ngẩng đầu lên nhìn phía phía xa trong rừng, nơi đó bị một làn sương đen bao phủ. Hắn thầm nghĩ: trông bọn họ như vậy chắc là phải

đối phó với người khác! Chẳng lẽ có ai khác trong Ám Hà chạy tới! Bị truy đuổi ở đây chẳng bằng tới hội hợp với người kia! Nhỡ là Tô Mộ Vũ tới thì sao! Thế chẳng phải có cứu viện rồi à! Nghĩ đến người tới có thể là Tô Mộ Vũ, tâm trạng Mộ Thanh Dương lập tức tốt lên.

Trong trận khói độc, Tô Mộ Vũ nhắm mắt lại, vẫn xoay nhẹ chuôi dù.

Từ khi Tô Mộ Vũ bắt đầu luyện kiếm, thầy dạy đã nói với hắn một chuyện.

Đó là mọi việc trên thế gian không có gì là hoàn hảo. Mọi thứ đều có điểm yếu, phá điểm yếu này là có thể phá trận.

Một kiếm phá núi cũng không phải không được, chỉ cần đánh trúng điểm yếu kia.

Tô Mộ Vũ đột nhiên mở mắt, từ khi hắn nhắm mắt tới lúc mở mắt mới qua thời gian một nén hương.

Nhưng hắn đã tìm ra!

Hắn giơ cây dù lên, tiếp đó thân hình đột nhiên xoay tròn, lao thẳng ra theo hướng Tây Nam. Hắn mở dù, mặt dù nhanh chóng xoay tròn, khói độc lượn vòng cách hắn ba trượng, không cách nào tiếp cận. Mà chỉ sau vài lần tung người, hắn đã xuyên qua làn khói độc, đi tới trước mặt đám người Đường Linh Khôi.

“Cái gì!” Đường Linh La kinh hãi nói.

Còn Đường Linh Khôi lại nhảy lên, tuy thân thể hắn rất gầy gò, nhưng khi ra tay lại nhanh nhẹn như sấm sét. Khi nhảy lên, trên tay đã đeo một cặp găng bằng sắt, giao chiến liền mười ba chiêu với Tô Mộ Vũ ngay trên không trung.

“Thiên Thủ sáo!” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Chẳng hay có thể may mắn được thấy Thập Bát Kiếm Trận của Tô gia chủ không?” Đường Linh Khôi lại thi triển một chiêu rồi lùi một bước.

Sau đó mười mấy bóng người nhảy ra từ rừng cây, đồng thời tấn công Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ vung dù, vừa ngăn cản vừa lùi lại phía sau, cuối cùng thân hình ngừng giữa không trung, bàn tay đặt lên cán dù, nhẹ nhàng xoay tròn.

Chỉ thấy cán dù nở rộ như một đóa hoa. Mười bảy lưỡi kiếm bay ra, đánh đuổi kẻ địch rồi cắm lên thân cây. Khôi Lỗi Ti xâu chuỗi mười bảy lưỡi kiếm cắm giữa rừng cây, như một mạng nhện lớn được trải rộng.

Tô Mộ Vũ điểm mũi chân đứng trên Khôi Lỗi Ti, nhẹ nhàng nâng kiếm nhìn đám người Đường môn trước mặt, như một con thú săn mồi hoàn hảo nhìn con mồi trước mặt.

“Các ngươi rất may mắn, vì ta rất ít khi sử dụng Thập Bát Kiếm Trận trong rừng. Nhưng Thập Bát Kiếm Trận hoàn hảo nhất phải là như vậy.” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng vung thanh trường kiếm Tế Vũ: “Tấm lưới tuyệt sát, cắt đứt mọi sinh cơ.”

Đường Linh La trầm giọng nói: “Một người khống chế cùng lúc nhiều thanh kiếm như vậy, trong truyền thuyết chỉ có thành chủ Vô Song thành mới làm được.’

Đường Linh Khôi nheo mắt lại: “Đây không phải thuật ngự kiếm, đây là thuật giết người đỉnh phong.”