Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 212: Màn 15 - Bạch Lộ 3



Trong Đường môn, lễ tang của Đường nhị lão gia đang được tiến hành, khách khứa tới viếng đặt đồ lễ xuống, tới làm lễ rồi được bố trí vào trong đại sảnh bên cạnh để nghỉ ngơi, bên ngoài đại sảnh là vài đệ tử Đường môn phụ trách canh gác.

“Bọn họ gác ở đấy có vẻ không giống bảo vệ an toàn cho chúng ta mà là đề phòng người bên trong đi ra.” Một thiếu phụ xinh đẹp ngồi trong góc hạ giọng nói.

Ngồi bên cạnh thiếu phụ này là một thư sinh trung niên, hắn đột nhiên đứng lên, sau đó ánh mắt của tất cả các đệ tử Đường môn đều tập trung vào người hắn.

“Xem ra đúng là như vậy.” Thư sinh trung niên điềm nhiên nói một câu, tiếp đó đi ra cửa, thiếu phụ xinh đẹp kia cũng bám theo.

“Đây là viện trưởng của Tây Hành thư viện và phu nhân của hắn.” Một đệ tử Đường môn ngoài cửa hạ giọng nói, đệ tử Đường môn đứng trước hắn lập tức mc, cúi người nói: “Chào Trần Hành viện trưởng, xin hỏi viện trưởng định đi dâu?”

Trần Hành khẽ nhíu mày: “Sao nào? Ta đi đâu cũng phải nói với ngươi à?”

Đệ tử Đường môn kia lắc đầu nói: “Trong Đường môn có vô số cơ quan trận pháp, nếu khách khứa đi lại một mình e là sẽ có nguy hiểm, cho nên tiên sinh muốn đi đâu, muốn làm gì, xin cứ nói cho chúng ta.’

“Người có ba việc gấp, chúng ta ngồi đây uống trà đã nửa canh giờ rồi, đương nhiên là không ngồi nổi nữa.” Thiếu phụ xinh đẹp đi tới bên cạnh thư sinh trung niên, nói đầy ẩn ý.

Đệ tử Đường môn lập tức cúi đầu nói: “Thế thì để ta dẫn tiên sinh và phu nhân đi.”

Thiếu phụ xinh đẹp che miệng cười: “Đúng là thú vị.” Cô nhướn mày với đệ tử Đường môn kia, đệ tử kia mày mày đỏ ửng, lập tức quay người nhanh chóng

bước đi. Thiếu phụ xinh đẹp và thư sinh trung niên nhìn nhau, tiếp đó cũng đi ra ngoài.

Người nọ dẫn hai người ra cửa, chậm rãi rẽ vào một con đường, tiếp đó lại cảm thấy trên cổ đau nhói. Hắn đau tới mức cắn răng, nhưng cơn đau này chỉ trong thoáng chốc rồi qua. Hắn giơ tay vỗ một cái, tiếp đó mở lòng bàn tay ra xem: “Con nhện?”

“Đúng vậy, đây là Văn Hỏa chu, cắn một cái là ngủ một giấc thật say. Yên tâm đi, ta không giết ngươi.” Thiếu phụ xinh đẹp vỗ nhẹ lên vai đệ tử Đường môn, đệ tử Đường môn quay người lại rồi ngửa đầu ngã thẳng xuống. Thư sinh trung niên đi tới đỡ lấy hắn rồi chậm rãi đặt hắn xuống đất.

“Mặc kệ hắn, trực tiếp tới Liên Nguyệt các thôi!” Thiếu phụ xinh đẹp mặt mày nghiêm trọng.

“Được!” Thư sinh trung niên cũng lập tức xoay người, thân pháp của hai người cực kỳ nhanh chóng, rảo bước đi về phía tây nam của Đường môn.

Bên ngoài Đường môn Liên Nguyệt các, hôm nay số lượng đệ tử Đường môn canh gác đông gấp đôi bình thường, hai người cầm đầu vẫn là Đường Thiên Lộc và Đường Phúc Lộc. Đường Phúc Lộc ngáp một cái: “Sau ngày hôm nay là không phải canh nữa rồi. Hai bộ xương già chúng ta bươn trải bao nhiêu năm, kết quả còn phải trông cửa, đúng là uất ức.”

Thư sinh trung niên và thiếu phụ xinh đẹp đã chạy tới cách Liên Nguyệt các không xa, thiếu phụ xinh đẹp hạ giọng nói: “Hai người kia công lực không thấp.”

“Đường Phúc Lộc và Đường Thiên Lộc, tuổi tác còn lớn hơn Đường Linh Hoàng một chút, cũng có chút uy danh trong Đường môn.” Thư sinh trung niên trầm giọng nói: “Chúng ta phải nghĩ cách dụ họ đi.”

“Chuyện này cứ giao cho ta.” Một giọng nói mang vẻ thảnh thơi vang lên sau lưng bọn họ, hai người quay đầu nhìn lại, thấy gia chủ Mộ gia Mộ Thanh Dương đang đứng đó.

“Sao ngươi lại trà trộn vào được?” Thiếu phụ xinh đẹp hỏi.

“Ta là gia chủ Mộ gia, cũng phải có chút thủ đoạn chứ.” Mộ Thanh Dương nhẹ nhàng vung tay, một thân hình màu trắng đột nhiên bay qua trước Liên Nguyệt các.

Đường Phúc Lộc đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ai!”

“Khôi Lỗi thuật của ngươi tiến bộ nhiều đấy.” Thư sinh trung niên nói.

“Đương nhiên phải tiến bộ rồi.” Mộ Thanh Dương lại vung thanh kiếm gỗ đào ra, trực tiếp đánh về phía tấm biển Liên Nguyệt các.

“To gan!” Đường Thiên Lộc gầm lên một tiếng, tung người nhảy lên nắm chặt lấy thanh kiếm.

“Đúng là to gan.” Mộ Thanh Dương cười lạnh một tiếng, ngón tay ngoắc nhẹ, toàn bộ thanh kiếm gỗ đào cháy rực lên. Đường Thiên Lộc bị đau lập tức buông tay, hạ xuống đất. Thanh kiếm gỗ đào vẽ thành một ánh lửa trước mặt hắn rồi nhanh chóng rút lui.

“Dám khiêu khích ta?” Đường Thiên Lộc tung người nhảy lên, đuổi theo thanh kiếm.

“Ta đi trước đây, chỗ này giao cho các ngươi.” Mộ Thanh Dương điểm mũi chân lao đi, nhận lấy kiếm gỗ đào rồi bỏ chạy theo hướng đông.

“Toái Ảnh chu!” Thiếu phụ xinh đẹp đặt tay xuống nhất, một bầy nhện bò ra khỏi áo cô, chạy về phía Liên Nguyệt các. Một lát sau, tấm biển Liên Nguyệt các lung lay một chút rồi đột nhiên rơi thẳng xuống, đập xuống đầu đám người đang canh gác.

“Sao lại thế này?” Đường Phúc Lộc kinh hãi hét lên một tiếng, xuất chưởng đánh thẳng lên trời, đỡ lấy tấm biển. Cùng lúc đó các đệ tử Đường môn sau lưng hắn liên tiếp đổ gục xuống đất.

“Lui!” Giờ phút này thư sinh trung niên đã tới trước mặt Đường Phúc Lộc, giơ ngón tay điểm lên ngực Đường Phúc Lộc. Đường Phúc Lộc kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài, tấm biển cũng đập thẳng vào người hắn.

“Đi.” Thiếu phụ xinh đẹp không chờ nổi lướt qua người thư sinh trung niên, lao vào Liên Nguyệt các. Thư sinh trung niên quay đầu nhìn lại, xác nhận không ai phát hiện rồi mới đi theo.

Hai người vừa bước vào đã nhận ra điểm khác thường, thiếu phụ xinh đẹp trầm giọng nói: “Sao nơi này lại lạnh lẽo như vậy?”

Thư sinh trung niên suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là vì Băng Nguyệt Thiên Tằm mà đệ tử của hắn đã nhắc tới?”

“Đường Liên Nguyệt!” Thiếu phụ xinh đẹp không nhịn được gọi một tiếng.

“Hắn ở đây.” Thư sinh trung niên phi thân xung quanh quan sát, phát hiện Đường Liên Nguyệt bị đóng băng toàn thân.

Thiếu phụ xinh đẹp đi tới, thấy cảnh này không khỏi che miệng: “Sao lại như vậy?”

“Đừng lo, hôm đó ta nghe bọn họ nói chuyện, ý là Đường Liên Nguyệt vẫn chưa chết.” Thư sinh trung niên trấn an.

‘Nhưng...” Thiếu phụ xinh đẹp đi một vòng quanh: “Làm sao để cứu chàng?”

“Nhị vị!’ Một giọng nói lạnh lẽo hệt như bầu không khí nơi này vang lên bên cửa sổ. Hai người quay đầu lại thấy chưởng sứ Trảm Khôi phòng Đường Linh Khôi đang đứng đó nhìn họ: “Người của Tây Hành thư viện mà cũng thấy hứng thú với chuyện nhà của Đường môn chúng ta à?”

Thư sinh trung niên rút thanh trường kiếm bên hông ra: ”Đường chưởng sứ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Đường Linh Khôi đầu tiên sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: “Ta tưởng là ai, hóa ra là gia chủ Tô gia. Thuật dịch dung của các ngươi đúng là thần kỳ.”

“Làm sao mới cứu được chàng?” Thiếu phụ xinh đẹp nhẹ nhàng vung tay, một bầy nhện đen đã vây dưới chân Đường Linh Khôi.

Đường Linh Khôi khẽ cau mày: “Tri Chu Nữ, cũng ngưỡng mộ danh tiếng lâu rồi.”