Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 213: Màn 15 - Bạch Lộ 4



Thiếu phụ xinh đẹp vung tay lên, trực tiếp xé rách mặt nạ da người, để lộ dung mạo thật. Cô gằn từng chữ một: “Làm sao mới có thể! Cứu được chàng!”

“Bây giờ ngươi nên hỏi làm sao mới có thể cứu...” Đường Linh Khôi tung người nhảy lên, rút một thanh đoản đao bên hông ra. “... chính ngươi!”

Ánh sáng lạnh lóe lên, đoản đao đã tới trước mặt Mộ Vũ Mặc. Mộ Vũ Mặc ngửa người về phía sau, vung bàn tay lên, đám nhện đen nhảy cả lên đùi Đường Linh Khôi, sau đó bắt đầu bốc cháy.

“Hỏa Văn chu?” Đường Linh Khôi vung trường đao, gạt hết nhện trên đùi xuống đất.

Mộ Vũ Mặc ngạc nhiên: “Người trong Đường môn còn biết đao pháp à?”

Tô Mộ Vũ rút thanh trường kiếm bên hông ra: “Đây là Trảm Khôi đao của Đường môn, chỉ có đường chủ Trảm Khôi đường mới có thể tu luyện, là đao pháp duy nhất được lưu truyền trong Đường môn từ trước tới nay.’

“Tô gia chủ đúng là uyên bác.” Đường Linh Khôi thân pháp nhanh chóng, vừa nói xong đã lao vọt tới sau lưng Tô Mộ Vũ, xuất đao chém xuống. Tô Mộ Vũ xoay người, trực tiếp vung kiếm ngăn cản.

“Ồ?” Đường Linh Khôi nhướn mày.

“Vẫn là thói quen cũ, thức đầu tiên là đánh lén sau lưng.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.

Đường Linh Khôi ngạc nhiên: “Đây không phải lần đầu tiên chúng ta giao thủ?”

“Rất nhiều năm trước chúng ta đã gặp nhau ở Cẩm thành.” Tô Mộ Vũ chậm rãi đi đến bên cạnh Mộ Vũ Mặc: “Ta giữ chân hắn, ngươi mang Đường Liên Nguyệt đi trước đi.”

Đường Linh Khôi nhíu mày suy nghĩ, tiếp đó nói: “Người năm đó chính là ngươi.”

“Là ta.” Tô Mộ Vũ mặt không biểu cảm nhìn Đường Linh Khôi: “Giờ nghĩ lại, năm xưa ta nên giết ngươi.”

Đường Linh Khôi ngửa đầu cười nói: “Rất đáng tiếc, năm đó ngươi không giết chết ta, hôm nay kẻ bị giết chết lại là ngươi!” Đường Linh Khôi vung tay áo bên trái, một tấm Diêm Vương Thiếp bay ra, nhắm thẳng vào mặt Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ vung kiếm ngăn cản, Trảm Khôi đao của Đường Linh Khôi đã chém tới trước mặt hắn. Tô Mộ Vũ lập tức xuất liền ba kiếm, chỉ nghe tiếng binh khí va chạm vang lên, hai người lướt sát qua nhau.

Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Hai ngày trước là ngươi cố ý giấu tài.”

“Đường Môn Ngũ Kiệt, ta có thể tề danh với Đường Linh Hoàng, ngươi đừng coi thường ta.” Trong lúc trò chuyện Đường Linh Khôi đã phóng ra một mũi Mai Hoa Châm, Tô Mộ Vũ nhanh chóng né tránh. Phần lớn mọi người trong Đường môn chỉ am hiểu ám khí, rất ít người giỏi về cận chiến, nhưng Đường Linh Khôi lại nắm giữa cả ám khí và Trảm Khôi đao pháp, đúng là đối thủ khó đối phó.

Còn lúc này Mộ Vũ Mặc đã đi tới bên cạnh Đường Liên Nguyệt, cô giơ tay chạm lên vai Đường Liên Nguyệt, muốn mang hắn đi, nhưng vừa chạm vào đã cảm thấy một hơi lạnh tới tận xương tủy lan tới người. Cô giật mình định kéo tay ra, nhưng lại phát hiện bàn tay đã dính lên vai Đường Liên Nguyệt, tay phải từ từ bị sương giá bao trùm.

Ánh mắt Đường Linh Khôi nhướn lên, cười một tiếng: “Xem ra các ngươi không biết gì về Băng Nguyệt Thiên Tằm, dám chạm tay trực tiếp vào thân thể Đường Liên Nguyệt.”

Mộ Vũ Mặc thần sắc đau đớn, lông mi Đường Liên Nguyệt bị bao phủ trong sương giá lại hơi rung động.

“Vũ Mặc.” Tô Mộ Vũ quát khẽ một tiếng, vung trường kiếm lên, kiếm thế đột nhiên mãnh liệt như thủy triều, trực tiếp đánh đuổi Đường Linh Khôi ra ngoài cửa sổ.

Vừa rồi Tô Mộ Vũ vẫn chưa dùng toàn lực, chỉ định cầm chân Đường Linh Khôi để Mộ Vũ Mặc tìm cơ hội. Nhưng bao giờ Mộ Vũ Mặc đã gặp nguy hiểm, đương nhiên hắn sẽ không lưu thủ.

Mộ Vũ Mặc tung người lao tới bên cạnh Mộ Vũ Mặc, giờ phút này toàn bộ tay phải của Mộ Vũ Mặc đã bị bao trùm trong băng giá. Hắn nhíu mày nói: “Vũ

Mặc, đặt Hỏa Văn chu lên tay đi.

“Được!” Mộ Vũ Mặc đáp lời, ngoắc nhẹ tay trái, Hỏa Văn chu bò ra khỏi tay áo trái, bám lên cánh tay phải, luồng khí lạnh lẽo kia lập tức ngừng lại, không thể tiến thêm.

“Quả nhiên là vậy.” Tô Mộ Vũ hạ giọng nói.

Mộ Vũ Mặc hai mắt sáng lên: “Thế có phải là dùng Hỏa Văn chu sẽ cứu được Đường Liên Nguyệt không?”

“Băng Nguyệt Thiên Tằm là thiên hạ kỳ vật, chỉ dựa vào bầy Hỏa Văn chu của ngươi, tạm thời kiềm chế khí băng sương đã chẳng dễ dàng gì rồi, ngươi muốn giải trừ băng giá trên người Đường Liên Nguyệt, đừng mơ.” Đường Linh Khôi vung tay, ba người áo đen xuất hiện bên cạnh hắn.

Ba người này sắc mặt tái nhợt, con ngươi đờ đẫn. Tô Mộ Vũ vừa nhìn một cái là lập tức nhận ra: “Đó là dược nhân.”

“Ồ? Tô gia chủ đúng là uyên bác, không ngờ còn gặp dược nhân rồi.” Đường Linh Khôi nói đầy ẩn ý.

“Tuy xưa nay trên giang hồ Đường môn không được coi là danh môn chính phái gì, nhưng hành xử luôn có giới hạn tối thiểu, không ngờ các ngươi lại hợp tác với loại người như Quỷ Y Dạ Nha.” Giọng nói của Tô Mộ Vũ đột nhiên toát ra sát khí.

“Chỉ cần thắng, ai để ý tới thủ đoạn kia chứ?” Đường Linh Khôi vung nhẹ cánh tay, ba dược nhân tung người nhảy tới.

Dưới Đẳng Kim lâu.

Tô Xương Hà thở hổn hển, dưới đất đầy mảnh vỡ của dao găm, Mộ Anh đứng bên cạnh hắn, cõng theo Mộ Tuyết Vi vẫn hôn mê bất tỉnh. Tô Xương Hà hạ giọng nói: “Biết thế mang thêm mấy người nữa.”

Đường Linh Tôn hạ xuống đất, trên người hắn cũng có vài vết thương nhưng thần sắc ung dung hơn Tô Xương Hà nhiều. Hai mắt hắn nhướn lên: “Nơi này là Cẩm thành, đối nghịch với Đường môn ở Cẩm thành. Đại gia trưởng, đây không phải lựa chọn tốt.”

“Nói đi nói lại, chẳng qua bên ngươi đông người thôi!” Tô Xương Hà nhìn đám đệ tử Đường môn đang lao tới, chậm rãi vuốt ve hàng ria.

“Kẻ thắng làm vua.” Đường Linh Tôn nhận ra vẻ coi thường trong giọng nói của Tô Xương Hà.

“Nhưng viện binh của ta cũng tới rồi.” Tô Xương Hà ngẩng đầu lên, nhìn sau lưng Đường Linh Tôn.

Đường Linh Tôn lập tức quay đầu, thấy một thân hình cao gầy đang đứng đó. Hắn chưa bao giờ gặp người này, nhưng trực giác trong khoảnh khắc đầu tiên đã nói với hắn, đây là một người cực kỳ đáng sợ.

Tuy người nọ chỉ hút thuốc rồi nở nụ cười lạnh nhạt với hắn. Trong Liên Nguyệt các.

Ba dược nhân đều ngã xuống đất.

Cánh tay cầm Trảm Khôi đao của Đường Linh Khôi run rẩy kịch liệt, hắn nửa quỳ dưới đất, cười lạnh nói: “Tô gia chủ đúng là khiến người ta đi hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, khồn ngờ ngươi còn biết làm sao để giết chết một dược nhân thật nhanh. Chỉ có điều...”

Tô Mộ Vũ cúi đầu, nhìn bàn tay dính khí đen, hai hàng mi cau chặt.

“Đây không phải dược nhân bình thường.” Đường Linh Khôi nói xong câu đó là không kiềm chế nổi khí huyết đang cuộn lên trực tiếp, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Tô Mộ Vũ lấy cái bình sứ trong lòng ra, mở bình. Con rắn xanh nhỏ thò nửa đầu ra. Hắn cười khổ nói: “Chắc tiểu thần y còn học cả coi bói nữa, lần nào cũng đoán được ta sẽ gặp chuyện gì.”

Nhưng ngay lúc này một sợi tơ quấn lấy bình sứ, trực tiếp kéo cả bình sứ lẫn con rắn xanh ra ngoài. Một cô gái áo trắng nhận lấy cái bình, dừng chân trước mặt Tô Mộ Vũ, cười nói: “Ta cũng thấy thế. Bằng không, vì sao lần nào cũng đến đúng lúc như vậy?”