Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 244: Màn 19 - Lập đông 1



Say ngắm nét hoa dưới trăng rọi, ngỡ như tuyết phủ trắng thôn làng.

"Long Phong hiện, thiên địa biến! Phong vân khởi, Lang Gia định!" Một tên ăn mày tay cầm chiếc bánh vừa nhai vừa lớn tiếng rao, nhưng hắn vừa chạy qua hai con phố đã thấy một tên Kim Ngô vệ xuất hiện, túm lấy cổ áo, sau đó giáng cho một cái bạt tai.

"Câm miệng!" Tên Kim Ngô vệ quát.

Tiểu ăn mày vốn gầy như que củi, thân thể suy nhược, bị cái tát này đánh ngất đi. Kim Ngô vệ tiện tay ném hắn cho thuộc hạ phía sau, quát lớn: "Thật hết nói nổi!"

Trong Lang Gia vương phủ, Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng xoay chén rượu trong tay, thị vệ bên cạnh trầm giọng nói: "Vương gia, ngày mai là đại triều hội, nhưng chẳng biết vì sao hôm nay khắp đường đều là ăn mày hát câu ca dao đó. Cả trên tường các con phố lớn ngõ nhỏ cũng bị người ta viết đầy những chữ này. Trong dân gian đều nói đại triều hội ngày mai, chính là ngày Lang Gia Vương điện hạ lên ngôi trước mặt bá quan."

"Vậy đúng là vừa vặn." Tiêu Nhược Phong nhấp một ngụm trà: "Trước mặt bá quan, được thiên mệnh ban tặng, được chúng tướng ủng hộ, chính là đế tinh dịch chuyển về phía đông."

"Rất nhiều tướng quân dưới trướng vương gia đều gửi thư mật đến." Thị vệ do dự một chút, không nói tiếp.

"Viết gì?" Tiêu Nhược Phong khẽ nhướn mày.

Thị vệ cười khổ nói: "Vương gia, đó là mật thư bọn họ gửi cho ngài, thuộc hạ nào dám xem. Hiện giờ đều đang để trong thư phòng, ngài có muốn thuộc hạ lấy đến cho ngài không?"

"Không cần. Chốc nữa ngươi bê chậu than này ra đấy." Tiêu Nhược Phong chỉ chậu than bên cạnh: "Đốt hết đi."

"Vâng." Thị vệ gật đầu.

Tiêu Nhược Phong đứng dậy, khẽ phủi tay áo: "Lấy áo choàng của ta ra đây."

"Vương gia định ra ngoài sao?" Thị vệ nghi hoặc hỏi. "Nên vào cung rồi." Tiêu Nhược Phong nói đầy ẩn ý.

Ngoài cửa chính sảnh, một nam tử vận mãng bào màu tím đứng đó, chính là Cẩn Tuyên công công đứng đầu Ngũ Đại Tổng quản hiện tại, đang cúi đầu mỉm cười với Tiêu Nhược Phong.

Trong tiểu viện ở Nam Thành, Tô Mộ Vũ nhìn dù giấy và Hạc Vũ kiếm trước mặt, như đang trầm tư điều gì. Hắn quay vào phòng thuốc, trước mặt Bạch Hạc Hoài là hai lò thuốc, Vãn Nhi cô nương và Tiêu Triều Nhan mỗi người một cây quạt hương bồ, đang ra sức quạt. Vừa quạt, Tiêu Triều Nhan vừa hỏi: "Sư phụ, đây là bước cuối cùng rồi sao? Chỉ cần lần này luyện thành, là có thể giải được chất độc dược nhân kia?"

"Tất nhiên." Bạch Hạc Hoài gật đầu.

"Thần y, sao lại chia làm hai bình thuốc vậy?" Vãn Nhi cô nương hỏi, "Ta thấy hai bình dược liệu này khác nhau hoàn toàn, bên kia thì đen như mực, bên này lại trong như nước suối, ta còn không biết có phải mình đang đun nước không?"

"Bình này là để giải chất độc dược nhân." Bạch Hạc Hoài chỉ vào bình trước mặt Tiêu Triều Nhan, rồi lại chỉ sang bình trước mặt Vãn Nhi cô nương, "Còn bình này, ta có cách dùng khác."

"Vâng." Vãn Nhi cô nương không hỏi thêm nữa, tập trung phe phẩy quạt xếp trong tay.

Trong sân, Mộ Thanh Dương và Mộ Tuyết Vi đến bên cạnh Tô Mộ Vũ, khẽ gọi: "Vũ ca."

Tô Mộ Vũ vê nhẹ lá thư trong tay, biến nó thành tro bụi: "Ngay tối nay." "Hai người chúng ta cần làm gì?" Mộ Thanh Dương hỏi.

"Ở lại trong tiểu viện này, bảo vệ thần y." Tô Mộ Vũ đáp.

Mộ Tuyết Vi kinh ngạc: "Vũ ca, đến giờ vẫn chưa có tin tức về Xương Hà, chẳng lẽ Ám Hà chúng ta chỉ có mình ngươi ra tay?"

Mộ Thanh Dương cau mày: "Ta cũng là gia chủ, tuy võ công không bằng ngươi nhưng Mộ gia ta cũng có phần bàng môn tà đạo, chưa biết chừng còn hữu

dụng hơn kiếm pháp của ngươi."

"Không cần, đêm nay chỉ mình ta đi." Tô Mộ Vũ thản nhiên nói: "Trảm quỷ, diệt ảnh, phá quang. Sau đó, chúng ta rời khỏi Khai Thiên thành, ngày mai một Ám Hà mới sẽ xuất hiện trên giang hồ."

Mộ Thanh Dương còn muốn nói tiếp nhưng bị Mộ Tuyết Vi kéo tay lại, cô khẽ lắc đầu với hắn. Mộ Thanh Dương thở dài: "Hắn không cho chúng ta đi, đêm nay chắc chắn sẽ cực kỳ hung hiểm."

"Phải, chuyện đêm nay rất nguy hiểm, sinh tử chỉ trong gang tấc. Nhưng ta đã dẫn dắt Ám Hà lựa chọn con đường này, khi gặp phải chông gai ngăn trở cũng nên là ta vung kiếm khai thông." Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Mộ Tuyết Vi khẽ thở dài: "Vũ ca nhìn có vẻ dịu dàng dễ nói chuyện, nhưng một khi đã quyết tâm thì dù trăm con trâu cũng không kéo nổi. Năm xưa, ta cùng huynh ấy thực hiện nhiều nhiệm vụ như vậy, đã sớm quen rồi."

"Vậy đêm nay ta chỉ có thể ở đây chờ đợi thôi sao?" Mộ Thanh Dương hiếm khi lộ vẻ ảo não.

"Không." Mộ Tuyết Vi lắc đầu, "Còn có ta ở cùng ngươi."

Tô Mộ Vũ khẽ cười: "Tuyết Vi, hình như cô trưởng thành hơn trước kia rồi."

"Sau khi kịch độc trong người tiêu tan, ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện." Mộ Tuyết Vi ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Thực ra, Vũ ca, huynh cũng trưởng thành hơn rất nhiều."

Tô Mộ Vũ thoáng ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, không đáp lời cô.

Trong Hạc Vũ dược trang, sắc mặt Lưu Phong Chính trắng bệch, ánh mắt đầy phẫn nộ. Hắn xông ra cửa, quát: "Hôm nay đã là ngày cuối cùng, nếu không có thuốc giải, chúng ta chắc chắn phải chết."

Đường Liên Nguyệt nhẹ nhàng phẩy tay, một loạt Long Tu châm rơi xuống trước mặt bọn họ: "Bước qua châm này, chém."

Lưu Phong Chính giận dữ nói: "Chuyện này khác với những gì ngươi đã nói với chúng ta!"

"Hôm nay ngày vẫn chưa tàn, hiện giờ vẫn là ngày thứ mười, ước định giữa chúng ta vẫn còn hiệu lực." Đường Liên Nguyệt trầm giọng đáp.

"Phải đợi đến bao giờ? Chờ đến khi mặt trời lặn về tây, chúng ta chẳng còn cơ hội nào nữa." Lưu Phong Chính sốt ruột nói, "Chẳng lẽ đợi đến lúc chúng ta

đều hóa thành quái vật hay sao?"

Hiên Viên Khởi đứng bên cạnh cũng không nhịn được lên tiếng: "Huyền Vũ sứ, không phải chúng ta không muốn phối hợp, nhưng lúc trước ngươi đã đồng ý sẽ giải độc cho chúng ta trong vòng mười ngày, nhưng giờ đây mười ngày sắp hết, chúng ta vẫn chưa nhìn thấy chút hy vọng nào."

Đường Liên Nguyệt xoay người, nhìn về phía bầu trời bên ngoài, trầm giọng đáp: "Vậy thì đợi đến khi mặt trời lặn về tây."

"Ngươi!" Lưu Phong Chính siết chặt nắm tay, định tiến lên vài bước, nhưng nhìn thấy một hàng ngân châm trên mặt đất, hắn đành dừng lại.

Lúc này Mộ Vũ Mặc đứng bên cạnh Đường Liên Nguyệt mới xoay người, nói: "Ta đi xem Thần y thế nào rồi."

Trong tiểu viện ở Nam Thành, Tô Mộ Vũ nhìn lên bầu trời đã ngả vàng, một mũi tên lệnh bỗng nhiên nổ vang, cuối cùng hắn cũng đặt tay lên cây dù giấy trước mặt.

"Xong rồi."

Mộ Tuyết Vi trầm giọng nói: "Vũ ca, huynh hãy lựa chọn đi."

“Đêm nay, ta nguyện hóa thành lệ quỷ." Tô Mộ Vũ cầm cây dù giấy, đẩy cửa tiểu viện bước ra ngoài. Sau khi Tô Mộ Vũ rời đi, Bạch Hạc Hoài đẩy cửa phòng thuốc bước ra, cô lau mồ hôi trên trán, xem ra đã kiệt sức. Lúc này, Mộ Vũ Mặc trở về, vội vàng chạy vào tiểu viện, nhìn thấy Bạch Hạc Hoài, cô vội hỏi: "Thần y, thuốc đã xong chưa?"

Bạch Hạc Hoài gật đầu, thở dài: "Đã xong rồi."

Tiêu Triều Nhan cầm một bình sứ trắng đi ra, đưa cho Mộ Vũ Mặc: "Vũ Mặc cô nương, đây là thuốc giải sư phụ ta trăm đắng ngàn cay mới điều chế được, chỉ riêng máu của người thôi đã phải lấy ba lần, mỗi lần một bát đầy, cô nhất định phải bảo quản cẩn thận." Mộ Vũ Mặc cất bình thuốc đi, rồi hỏi: "Uống thuốc này thế nào?"

"Mỗi người chỉ cần uống một ngụm." Tiêu Triều Nhan lại đưa một chén rượu nhỏ cho Mộ Vũ Mặc: "Uống xong là khỏi."

"Được." Mộ Vũ Mặc nhận lấy bình thuốc, xoay người rời đi.

Sau khi Mộ Vũ Mặc rời đi, Vãn Nhi cô nương lại cầm một bình thuốc bạch ngọc khác chạy vào: "Bạch thần y, thuốc này cũng đã xong."

Bạch Hạc Hoài nhận lấy bình thuốc, cúi đầu nhìn một lúc rồi hỏi: "Tô Mộ Vũ đi đâu vậy?"

"Nghe nói tối nay có chuyện lớn, hoàn thành chuyện này là có thể rời khỏi Thiên Khải thành." Mộ Tuyết Vi đáp.

Lúc này, Lý Chính Khải cũng đi ra, rụt rè đi theo sau lưng Bạch Hạc Hoài, nhẹ nhàng kéo góc áo cô. Bạch Hạc Hoài siết chặt bình thuốc trong tay, cuối cùng thở dài: "Thôi được, đợi hắn trở về rồi nói."

Trong Hạc Vũ dược trang, Lưu Phong Chính thấy trời đã tối hẳn, cuối cùng không nhịn được nữa, hắn đá tung những cây châm bạc dưới đất, rồi tiến về phía Đường Liên Nguyệt: "Huyền Vũ sứ, dù sao cũng phải chết, chi bằng cho chúng ta một cái chết thống khoái."

Những người khác cũng ùa lên theo, Đường Liên Nguyệt siết chặt Chỉ Tiêm nhận trong tay, nhíu mày. Ngay lúc này, Mộ Vũ Mặc bước tới bên cạnh hắn, đột nhiên vung tay áo lên, đánh ngã tất cả bọn chúng xuống đất. Đường Liên Nguyệt nhìn Mộ Vũ Mặc, Mộ Vũ Mặc giơ bình thuốc trong tay về phía Đường Liên Nguyệt: "Thuốc giải đã tới."

Đường Liên Nguyệt thở phào một tiếng: "Đa tạ."

Lưu Phong Chính đang từ dưới đất bò dậy, giọng điệu nửa vui nửa buồn: "Thuốc giải đã tới rồi sao?"

"Ngươi gây chuyện, nên ngươi là kẻ cuối cùng được uống!" Mộ Vũ Mặc chỉ Lưu Phong Chính, ngẩng đầu lên nói: "Những kẻ còn lại, mau xếp thành hàng, mỗi người uống một chén."

Hiên Viên Khởi ngạc nhiên hỏi: "Chỉ một chén nhỏ nước thuốc này thôi sao?"

Mộ Vũ Mặc đắc ý đáp: "Thuốc đến bệnh trừ! Mấy ngày nay ngươi là kẻ nghe lời nhất, hãy uống trước đi." Nói xong, Mộ Vũ Mặc rót một chén đưa cho Hiên Viên Khởi.

Hiên Viên Khởi nhìn thoáng qua chén nước thuốc, chỉ thấy đục ngầu dơ bẩn, lại vô cùng gay mũi. Hắn do dự một chút, sau đó nín thở uống một hơi cạn sạch, mùi vị nước thuốc thật khó tả.

Uống xong, Hiên Viên Khởi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bắt đầu rung động. Hắn nắm chặt hai tay, cố nhịn một lát sau đó đưa chén lại, rồi bắt đầu không ngừng thở hổn hển.

"Người tiếp theo." Mộ Vũ Mặc không buồn để ý tới hắn nữa, phất tay với đám người bên cạnh.

Chỉ trong chốc lát, Lưu Phong Chính vốn xếp cuối cùng cũng đã uống thuốc giải. Mọi người nhỏ giọng bàn tán sự thay đổi của thân thể. Hiên Viên Khởi là người đầu tiên uống thuốc giải lên tiếng: "Ta cảm thấy trong cơ thể như có một luồng lực lượng đang lưu động, cảm giác khô nóng trong cơ thể trước đó theo luồng lực lượng kia đang dần dần biến mất."

Mộ Vũ Mặc lắc lắc bình thuốc trong tay, sau khi tất cả mọi người đều đã uống thuốc giải, không ngờ vẫn còn lại non nửa bình. Cô thu bình thuốc lại, nhíu mày với Đường Liên Nguyệt: "Xong rồi."

Đường Liên Nguyệt nở nụ cười hiếm thấy, gật đầu với Mộ Vũ Mặc: "Đa tạ Vũ Mặc cô nương."

"Cảm tạ ta làm chi?" Mộ Vũ Mặc nhún vai, "Ta chẳng qua chỉ là kẻ chạy việc, ngươi nên cảm tạ tiểu thần y của chúng ta mới phải."

Lời chưa dứt, chỉ thấy Hiên Viên Khởi khẽ kêu lên một tiếng, rồi ngửa đầu ngã xuống đất. Mọi người xung quanh thấy vậy đều hoảng sợ lùi lại phía sau.

Lưu Phong Chính sững người, giơ tay chỉ thẳng vào Đường Liên Nguyệt: "Bọn ngươi lừa người!"

Nhưng những người khác còn chưa kịp phản ứng gì thì theo sau Hiên Viên Khởi, bọn họ cũng lần lượt ngã xuống, ngay cả Lưu Phong Chính cũng loạng choạng vài cái rồi ngất đi.

Mộ Vũ Mặc nghi hoặc: "Chẳng lẽ thuốc giải của thần y không đúng?"

"Y thuật của tiểu sư thúc tuy chưa phải cao minh nhất Dược Vương cốc, nhưng thiên phú nhất định là đệ nhất." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong viện, Đường Liên Nguyệt và Mộ Vũ Mặc vội ngoảnh lại, chỉ thấy Dạ Nha đang đứng dưới ánh trăng, nhìn hai người cười khẩy. "Để ta trả lời ngươi."

Đường Liên Nguyệt siết chặt tay, trầm giọng: "Lại là ngươi. Còn cả ngươi nữa, hảo sư huynh." Dạ Nha phất tay, Đường Linh Hoàng lập tức đáp xuống bên cạnh hắn. "Sư huynh của ngươi là chủ nhân của đám dược nhân này, chỉ cần đi theo hắn ắt sẽ tìm được nơi ẩn náu của chúng, các ngươi có trốn tránh cũng vô dụng. Hơn nữa, tuy tiểu sư thúc đã giải được độc trên người bọn họ, nhưng phải giải được độc chủ hoặc là giết chết hắn mới xem như chấm dứt. Tiểu sư thúc chưa từng đọc qua quyển sách kia nên không biết chuyện này."

"Giờ thì chúng ta biết rồi." Mộ Vũ Mặc điểm nhẹ chân tung người lên, vung tay áo đánh về phía Dạ Nha.

Dạ Nha cười lạnh lùi lại một bước, Đường Linh Hoàng lập tức xông tới, tung quyền về phía Mộ Vũ Mặc. Cảm nhận được luồng khí tanh nồng nặc, Mộ Vũ Mặc vội nghiêng người né tránh, lùi về sau ba trượng, hạ giọng nói: "Đường Liên Nguyệt, trước kia vị đại sư huynh của ngươi từng hấp thu độc trên người Tuyết Vi, lúc ở Hạc Vũ dược trang còn hút hết toàn bộ độc dược, tuyệt đối không thể để hắn chạm vào người ngươi."

Đường Liên Nguyệt nhìn Dạ Nha đã lui tới cửa, vung tay áo, ba tấm Diêm Vương Thiếp bay ra. Hai tấm bị Đường Linh Hoàng chặn lại, tấm còn lại bay thẳng về phía Dạ Nha. Hắn ta chẳng hề lo lắng, chỉ thản nhiên mỉm cười, ba người đeo mặt nạ bỗng xuất hiện trước mặt, chém nát Diêm Vương Thiếp.

“Ba vị này trước đây đều là cao thủ gần bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, đáng tiếc tư chất không bằng sư huynh của ngươi, không có thể luyện chế Kim Thân dược nhân. Nhưng hôm nay ứng phó với trận chiến này, ta nghĩ đã đủ rồi.” Dạ Nha mỉm cười: "Vốn tưởng tiểu sư thúc cũng ở đây, định diệt trừ ả ta luôn thể. Thật đáng tiếc, thôi thì giết ngươi vậy."

Đường Liên Nguyệt nghiêng đầu nhìn đám người trong phòng, trầm giọng nói: "Vậy ra là Lang Gia Vương mưu phản, muốn uy hiếp các vị thượng thư, tướng quân này, bắt cóc công tử trong phủ bọn họ, còn hạ độc bọn họ. Còn các ngươi là vì ngăn cản mưu phản, giết Huyền Vũ sứ giúp kẻ ác, sau đó cứu những người này?"

Dạ Nha gật đầu: "Câu chuyện hay lắm, cứ viết như vậy đi. Lên!"

Dạ Nha vừa dứt lời, Đường Linh Hoàng đã tung người nhảy tới tấn công Đường Liên Nguyệt. Đường Liên Nguyệt vận khí rung tay phải, chỉ thấy một luồng cương khí hộ thể hiện ra, bảo vệ hoàn toàn cánh tay phải của hắn. Hắn vung quyền, đỡ một quyền của Đường Linh Hoàng rồi lùi lại mấy bước, khẽ gọi: "Sư huynh."

Mộ Vũ Mặc nhìn Dạ Nha, thấy ba dược nhân kia bảo vệ hắn ta rất kĩ, không có cơ hội nào để cô ra tay. Cô sờ lọ thuốc trong ngực, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

"Ngươi còn nhận ra hắn là sư huynh của ngươi, nhưng hắn đã sớm không nhận ra ngươi là ai rồi." Dạ Nha cười nói: "Trận chém giết thế này, thật khiến người ta phấn khích!"

"Câm miệng!" Đường Liên Nguyệt quát lớn, vung Chỉ Tiêm nhận trong tay lên nhưng lại bị Đường Linh Hoàng xuất quyền đánh bay. Sau đó, Đường Linh Hoàng bay người lên, tung cước đá vào ngực Đường Liên Nguyệt. Đường Liên Nguyệt rên lên một tiếng, bay thẳng ra ngoài.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Thiên Khải thành, đường Chu Tước.

Ba bóng đen lướt nhanh trên không trung, bỗng nhiên một cây dù giấy bay tới, vẽ thành một đường cong vô cùng sắc bén, đánh ba người bọn chúng rơi xuống đất. Sau đó cây dù bay ngược trở lại, rơi vào tay người vừa đến.

Ba người rơi xuống đất, tên cầm đầu trầm giọng nói: "Tô Mộ Vũ."

Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng nâng dù lên, đôi mắt bình tĩnh hiện lên sát khí: "Mộ Phù Sinh, Tô Tử Ngôn, Tạ Tích Hựu Hữu, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Mộ Phù Sinh trầm giọng: "Tô gia chủ, ngày đó sau khi từ biệt ở Vạn Quyển lâu, các ngươi quy ẩn giang hồ, tự có đường sống, còn chúng ta ở lại Thiên Khải, tất nhiên phải tìm kiếm chỗ dựa mới. Sau cùng, chúng ta chọn Đại hoàng tử Tiêu Vĩnh. Nào ngờ lại chọn phe đối lập với Tô gia chủ."

Tô Tử Ngôn khẽ cười: "Có lẽ Tô gia chủ, ngươi cũng có thể có lựa chọn khác."

Tạ Ích Hựu gật đầu phụ họa: "Đúng vậy. Có lẽ sau đêm nay, Lang Gia Vương rực rỡ nhất Bắc Ly sẽ lụi tàn, lúc này nên chọn minh chủ khác mới không khiến con cháu Ám Hà phải chịu chết theo các ngươi."

Tô Mộ Vũ thu dù lại, dứt khoát giậm mạnh xuống đất, chậm rãi rút Tế Vũ Kiếm từ trong cán dù ra: "Minh chủ? Vậy cái gọi là lựa chọn của các ngươi chính là quan hệ chủ tớ sao?"

Mộ Phù Sinh cười lạnh: "Tô gia chủ cho là thế nào?"

Tô Mộ Vũ vung kiếm về phía trước: "Ám Hà chỉ thuộc về chính mình." "Còn Tô gia chủ, giờ này đến đây là muốn gì?" Mộ Phù Sinh ẩn ý hỏi.

"Các ngươi ra khỏi Hoàng lăng, Lang Gia Vương đoán trên người các ngươi mang theo cuộn sách Long Phong." Tô Mộ Vũ chậm rãi nói: "Ta đến đây là muốn giữ lại cuộn sách Long Phong đó."

Mộ Phù Sinh cười lớn: "Sát thủ Ám Hà, lại vì một đại anh hùng trong thiên hạ như Lang Gia Vương, đi tranh đoạt một phần chiếu thư mà tiền triều để lại.

Chuyện này nghe thật nực cười."

"Hôm nay ta làm việc này, chính là để tương lai Ám Hà làm chuyện tương tự sẽ không còn bị người đời chê cười!" Tô Mộ Vũ tung người bay lên, trực tiếp đâm một kiếm về phía Mộ Phù Sinh.

Kiếm khí mãnh liệt như thủy triều ập tới khiến y phục ba người kia bay phần phật, Mộ Phù Sinh không dám lơ mà lập tức vận Diêm Ma chưởng, xuất chưởng đỡ được Tế Vũ Kiếm.

Kiếm khí và chưởng khí của hắn va nhau, mái tóc của cả hai bay tán loạn.

Mộ Phù Sinh trầm giọng: "Tô gia chủ, nếu trong tay ba người chúng ta không có cuộn sách Long Phong thì sao?"

"Vậy cũng chẳng sao, vì hôm nay ngoài cuộn sách Long Phong ra, còn một thứ nữa các ngươi cũng phải bỏ lại." Tô Mộ Vũ đâm mạnh trường kiếm về phía trước, chỉ nghe "ẦM" một tiếng, kiếm khí càng thêm cuồn cuộn mãnh liệt, đánh Mộ Phù Sinh lùi lại ba bước.

Hắn nghiến răng: "Thứ gì?"

"Mạng của các ngươi!" Tô Mộ Vũ điểm nhẹ chân phóng đi, trở lại bên cạnh cây dù giấy. Hắn vung mạnh Tế Vũ kiếm lên mặt dù, mười bảy lưỡi phi nhận lập tức bay ra, xoay vòng quanh người hắn.

Tạ Tích Hựu trầm giọng: "Thập Bát Kiếm Trận."

Tô Tử Ngôn nhíu mày: "Hình như còn mạnh hơn lần trước."

Mộ Phù Sinh hừ lạnh: "Lần trước hắn còn có Đại gia trường Ám Hà tương trợ, hôm nay chỉ có một mình, ba người chúng ta cùng lên, chắc chắn hắn phải chết!"

"Đi!" Tô Mộ Vũ quát khẽ, vung tay phải, mười bảy lưỡi phi nhận đồng loạt tấn công ba người.

Mộ Phù Sinh vung song chưởng, khí đỏ lượn lờ giữa hai tay, một chưởng đánh ra, lập tức chém nát bốn thanh phi nhận. Tô Tử Ngôn thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, trường kiếm trong tay múa tít nhưng vẫn bị bốn thanh phi nhận ép lùi về sau. Tạ Tích Hựu vung trường đao chém đứt một thanh phi nhận nhưng lại có một thanh khác sượt qua vai hắn, để lại một vết máu. Hắn hừ lạnh: "Không ổn, lần này sát khí của hắn quá mạnh, khác hẳn lần trước."

"Hắn đâu rồi?" Tô Tử Ngôn ngẩn người.

"Ở trên!" Mộ Phù Sinh quát. Ba người ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Mộ Vũ tay cầm Tế Vũ kiếm đứng lơ lửng trên không. Tất cả phi nhận còn lại đều bay về, xoay quanh người hắn. Tốc độ xoay của phi nhận càng lúc càng nhanh, bóng kiếm cũng ngày càng mênh mông, bao phủ cả bầu trời, như muốn che lấp cả con đường Chu Tước rộng lớn.

"Đây là..." Mộ Phù Sinh hít một hơi lạnh: "Kiếm Khí đại trận!"

"Thập Bát Kiếm Trận, chẳng lẽ chỉ có thể là mười tám thanh kiếm thôi sao?" Tô Mộ Vũ vung kiếm, kiếm ảnh đầy trời ào ạt giáng xuống. "Sao không thể là một trăm tám mươi thanh? Một ngàn tám trăm thanh?"

"Hay là một vạn tám ngàn thanh kiếm?"

Trong ba người, Mộ Phù Sinh vận mười thành công lực Diêm Ma chưởng, khiến luồng khí đỏ lượn lờ toàn thân. Trường kiếm trong tay Tô Tử Ngôn múa ra vạn đóa kiếm hoa, mạnh mẽ chống đỡ kiếm ảnh không ngừng ập tới, còn Tạ Tích Hựu lại buông thõng trường đao trong tay.

Bởi vì ngay khoảnh khắc đó, tất cả sinh cơ trong lòng hắn đều đã bị kiếm ảnh đầy trời kia chém nát.

Trong lòng hắn chỉ còn lại một chữ — chết.

Kiếm ảnh đầy trời rơi xuống đất, trường đao vỡ vụn, bụi mù tràn ngập, máu me đầm đìa.

Mộ Phù Sinh buông hai tay xuống, thở hổn hển. Tô Tử Ngôn chống kiếm xuống đất, lau mồ hôi lạnh trên trán, còn Tạ Tích Hựu đã gục ngã xuống một vũng máu.

Cách đó mười trượng, Tô Mộ Vũ cắm Tế Vũ kiếm hạ xuống đất, khóe miệng cũng rỉ máu tươi. Thi triển kiếm khí cường đại như vậy, đối với bản thân hắn cũng phải chịu hao tổn cực lớn.

"Kế hoạch ban đầu của Tô gia chủ là thi triển toàn lực xuất thủ giết chết một người trong chúng ta phải không?" Con ngươi Mộ Phù Sinh co lại, "Quả nhiên không hổ danh là Khôi trước kia, trong chuyện giết người này ngươi lựa chọn đúng là vô cùng chính xác."

Tô Mộ Vũ hít sâu vài cái rồi rút Tế Vũ kiếm ra: "Nhưng lần trước, lựa chọn của ta đối với ba người các ngươi là sai lầm."

“Một chiêu kiếm thật đẹp." Một giọng nói mang theo ý cười vang lên sau lưng Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ nhíu mày, hơi nghiêng đầu trầm giọng đáp: "Trọc Thanh công công."

Trọc Thanh nhẹ nhàng vuốt tóc mai, cười nói: "Đã lâu không gặp, Tô gia chủ."