Mộ Phù Sinh và Tô Tử Ngôn nhìn nhau, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu Trọc Thanh công công đã đến đây, vậy kết cục của trận chiến này không còn gì bất ngờ nữa rồi.
"Nghe nói Trọc Thanh công công từng chỉ thiếu nửa bước là có thể tiến vào Thần Du Huyền Cảnh." Tô Mộ Vũ ý vị thâm sâu nói.
"Phải, sau đó bị Lý tiên sinh đánh một chưởng vào đỉnh đầu, rơi xuống Đại Tiêu Dao cảnh. Nhưng cho dù như vậy, trong Thiên Khải thành ta vẫn là đệ nhất. Chỉ có quốc sư Tề Thiên Trần mới miễn cưỡng ngăn cản được ta, nhưng ngày mai là đại triều hội nên lão ta đã đến Nguyệt Ca đài ngoài thành rồi. Còn ngươi..." Trọc Thanh công công nhẹ nhàng giơ một ngón tay, lắc nhẹ: "Không đủ."
Tô Mộ Vũ thản nhiên cười, giơ Tế Vũ kiếm trong tay đâm vào mặt đất, chỉ thấy những phi nhận vừa rơi xuống lại xoay tròn bay lên: "Phụ thân ta từng nói với ta một câu."
"Nếu là lời của thành chủ Vô Kiếm thành, trước khi ngươi chết ta bằng lòng lắng nghe đôi chút." Trọc Thanh công công đưa một ngón tay lên, nhẹ nhàng vung vài cái, trên đầu ngón tay là hàn khí lạnh thấu xương.
Tô Mộ Vũ vung Tế Vũ kiếm, tất cả phi nhận đều bay vụt về phía Trọc Thanh công công. Sau đó hắn tung người nhảy về phía trước, trầm giọng nói: "Chỉ có chiến thắng kẻ mạnh hơn mình, trận chiến này mới có ý nghĩa."
"Cho dù chết cũng có ý nghĩa sao?" Trọc Thanh công công vung tay vẽ một vòng tròn trước mặt, tất cả phi nhận bay qua vòng tròn đều vỡ tan thành từng mảnh. Hắn chập hai ngón tay lại, kẹp lấy Tế Vũ kiếm của Tô Mộ Vũ, sau đó hất lên, ném Tô Mộ Vũ lên không trung.
Tô Mộ Vũ xoay người trên không, tay cầm kiếm bổ xuống: "Có ý nghĩa."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Hạc Vũ dược trang, Đường Liên Nguyệt lau đi giọt mồ hôi trên trán, thở dốc. Năm xưa khi rời khỏi Đường Môn, hắn đã có thực lực ngang ngửa với vị đại sư huynh này rồi, mà về sau hắn lại trải qua trải qua vô số lần sinh tử mài giũa ở Thiên Khải thành, cảnh giới không ngừng tăng tiến. Nhưng Đường Linh Hoàng được tôi luyện thành dược nhân, thực lực cũng tăng tiến hơn xưa rất nhiều, nay lại còn mang đầy kịch độc trên người.
Chính vì vậy mà trong trận giao đấu vừa rồi, Đường Liên Nguyệt đã hoàn toàn thất thế.
"Đường Liên Nguyệt, vì sao ngươi không dùng ba món ám khí kia?" Mộ Vũ Mặc vội vàng lên tiếng.
"Nếu ta thật sự bất chấp tất cả mà dùng ám khí, cho dù có thể thắng thì thân thể sư huynh cũng bị tổn hại nặng nề." Đường Liên Nguyệt lắc đầu nói: "Ta không thể dùng."
"Ài, xem ra vẫn phải là ta." Mộ Vũ Mặc nhẹ nhàng giơ tay: "Bách Chu chi trận, khởi động!"
Chỉ thấy hơn trăm con nhện đen từ dưới đất nhảy lên, bò lên chân tay thậm chí là cả cổ của Đường Linh Hoàng, sau đó đồng loạt cắn xuống. Trong mắt dược nhân kia lóe lên kim quang, hai tay hắn rung lên, một luồng chân khí tỏa ra, lập tức chấn tan đám nhện thành bụi phấn, Mộ Vũ Mặc cũng bị luồng chân khí cường đại này đánh bật về phía sau, ngã xuống bên cạnh Đường Liên Nguyệt.
Dạ Nha cười lạnh nói: "Tri Chu Nữ, ngươi cho rằng chỉ bằng vào trăm con nhện này mà có thể giết chết một tên Kim Thân dược nhân như hắn ta sao?"
"Nếu đám nhện này đều uống thứ này thì sao?" Mộ Vũ Mặc lắc lắc bình sứ trống không trong tay, "Thuốc giải ngấm vào máu, hẳn có thể giải chất độc dược nhân của hắn."
Đường Liên Nguyệt vui mừng: "Vũ Mặc cô nương quả là thông minh!"
"Cần ngươi nịnh bợ à! Lo liệu chuyện tiếp theo cho ta!" Mộ Vũ Mặc trợn mắt. Dạ Nha lộ vẻ hung ác, khẽ lắc lục lạc ngọc trong tay.
Trong con ngươi Đường Linh Hoàng lại lóe lên ánh kim quang, thoắt cái đã đến trước mặt Đường Liên Nguyệt. Cô vung một sợi tơ bạc, quấn lấy cánh tay hắn, kéo mạnh xuống, nhưng lại thấy hắn giáng một quyền xuống đất, cả Hạc Vũ dược phủ rung chuyển.
Mộ Vũ Mặc kinh hô: "Lợi hại đến vậy sao?"
Đường Linh Hoàng bỗng nhiên vung tay, đánh nát sợi tơ bạc, sau đó vung chưởng đánh về phía Mộ Vũ Mặc. Cô hoảng hốt, vận toàn thân chân khí đỡ chưởng phong nhưng vẫn bị chấn bay ra ngoài, va vào tường, thổ huyết.
"Sư huynh, đã đến lúc huynh tỉnh lại rồi!" Đường Liên Nguyệt giơ tay phóng ba mũi Long Tu châm về phía mi tâm Đường Linh Hoàng.
Hắn ngẩng đầu, vất vả lắm mới tránh được ba mũi châm, nhưng ngay sau đó, một đóa hoa hồng trắng bay tới, rơi thẳng lên ngực hắn. Nhưng đóa hoa hồng nhanh chóng chuyển sang đỏ sẫm vì hút phải máu độc trong người hắn. Đường Linh Hoàng chậm rãi cúi đầu, trầm giọng: "Đau quá." Rồi thân thể hắn chấn động, bắn văng đóa hồng huyết ra, nó nổ tung giữa không trung.
Đường Liên Nguyệt tránh được những cánh hoa hồng đỏ máu bay tới, khóe miệng nở nụ cười, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Đường Linh Hoàng mở miệng nói chuyện kể từ khi gặp bọn họ. Xem ra thuốc giải đã bắt đầu có tác dụng! Sắc mặt Dạ Nha biến đổi, tiếng lục lạc trong tay hắn càng thêm dồn dập.
Mộ Vũ Mặc hừ lạnh một tiếng, lập tức phóng ra hơn mười con Thiên Hỏa Chu về phía Dạ Nha. Một dược nhân bay người lên, nuốt chửng tất cả Thiên Hỏa Chu vào trong miệng, tiếng nổ vang lên liên hồi, nhưng thần sắc tên dược nhân chẳng hề thay đổi.
Mộ Vũ Mặc cười khổ một tiếng: "Đúng là đối thủ khó chơi!"
“Thiên Long Tù!” Đường Liên Nguyệt vung tay áo, bốn ám khí hình móng vuốt lập tức bay ra, ghim chặt tứ chi Đường Linh Hoàng xuống đất.
Tuy Thiên Long Tù không phải ám khí có lực sát thương lớn nhất Đường Môn, nhưng truyền thuyết kể rằng bốn móng vuốt cùng xuất hiện có thể vây khốn cao thủ Thiên Cảnh trong thời gian ngắn! Đường Liên Nguyệt bèn điểm nhẹ chân lao tới, xuất chưởng đánh thẳng vào ngực Đường Linh Hoàng. Chưởng phong trúng đích, chân khí hùng hậu theo đó ào ạt tràn vào kinh mạch hắn.
"Ám khí chỉ dùng để giết người, nào có thể cứu người. chất độc dược nhân trong người đại sư huynh đã được giải gần hết, ta chỉ cần dùng chân khí bức hết độc tố còn sót lại trong người huynh ấy là được!" Đường Liên Nguyệt cắn răng đáp.
Đường Linh Hoàng bị Đường Liên Nguyệt đánh trúng, mặt mày nhăn nhó dữ tợn, sau đó bỗng cười lớn, xoay người một cái, đánh nát vụn bốn cái Thiên Long Tù.
"Định!" Đường Liên Nguyệt vận mười thành công lực, cưỡng ép giữ Đường Linh Hoàng đang định thoát thân lại.
Đường Linh Hoàng cũng dồn toàn lực chống cự. Chỉ trong chớp mắt, một luồng độc khí đen ngòm tỏa ra, bao trùm lấy hai người.
Mộ Vũ Mặc định lao tới, nhưng e ngại luồng độc khí kia, bèn vội vàng nói: "Nhưng độc khác trong người sư huynh ngươi vẫn chưa giải!"
"Không sao! Ta là Đường Liên Nguyệt! Những thứ độc này nào vây khốn được ta!" Đường Liên Nguyệt lại vận công, chân khí tỏa ra, đôi mắt Đường Linh Hoàng dường như khôi phục vài phần minh mẫn.
Đường Linh Hoàng nhìn Đường Liên Nguyệt, lẩm bẩm: "Liên Nguyệt!" “Sưh.!” Đường Liên Nguyệt mừng rỡ kêu lên.
Đường Linh Hoàng nghiến răng, khó nhọc thốt ra ba chữ: "Giết, ta, đi."
Đường Liên Nguyệt sững người, chỉ thấy chân khí quanh thân Đường Linh Hoàng bắt đầu cuồng loạn, làn khói đen kia cũng không ngừng tản ra, chẳng mấy chốc đã tràn ngập cả gian viện.
"Liên Nguyệt, ngũ tạng lục phủ của ta đã vô phương cứu chữa, giết ta đi." Đường Linh Hoàng lộ vẻ đau đớn: "Giết ta đi."
"Muốn chết, nào có dễ dàng như vậy!" Dạ Nha hung hăng lắc chiếc chuông ngọc trong tay.
Đường Linh Hoàng trong viện ngửa mặt gầm lên một tiếng, độc khí ngập trời tỏa ra trên người, đánh thẳng vào trong phòng. Mộ Vũ Mặc chắn trước phòng, đột nhiên xuất chưởng ngăn cản luồng độc vụ kia. Cô lo lắng gọi: "Đường Liên Nguyệt, nếu để đám độc vụ này tràn vào phòng, những người bên trong đều sẽ chết!"
"A!" Hai tay Đường Linh Hoàng chấn động, đẩy Đường Liên Nguyệt văng ra, sau đó bóp cổ hắn, ấn hắn xuống đất. Nhưng cho dù lúc này Đường Linh Hoàng hành động hung hãn, ánh mắt hắn vẫn giữ được một chút tỉnh táo cuối cùng.
"Giết ta."
"Giết ta."
"Giết ta."
Đường Linh Hoàng chỉ có thể không ngừng lặp lại câu này. Đường Liên Nguyệt đầu lắc liên hồi: "Đại sư huynh!”
“Nhớ lời ta dặn ngươi!" Dứt lời, con ngươi Đường Linh Hoàng đã chuyển sang màu vàng kim. Hắn vươn hai tay ra, hút hết độc vụ vào lòng bàn tay, rồi vận lực đánh xuống!
"Được!" Hai mắt Đường Liên Nguyệt ngấn lệ, hắn vung tay phải, Chỉ Tiêm nhận lại bay về tay, sau đó đâm thẳng vào lồng ngực Đường Linh Hoàng. Thế nhưng chưởng lực của Đường Linh Hoàng lại không đánh xuống người hắn, bởi vì khoảnh khắc cuối cùng Mộ Vũ Mặc đã xuất hiện trước mặt hắn, thay hắn đỡ chưởng này.
Sắc vàng kim trong mắt Đường Linh Hoàng dần tan đi, nhìn Mộ Vũ Mặc nằm trên đất, hắn mỉm cười với Đường Liên Nguyệt, ôn ôn nói: "Thật có lỗi, Liên Nguyệt.”
"Vẫn là không cứu được sư huynh." Đường Liên Nguyệt siết chặt nắm tay.
"Đường Môn phải phó thác cho đệ." Đường Linh Hoàng rút thân mình ra khỏi chủy thủ của Đường Liên Nguyệt, rồi ngửa đầu ngã xuống.
Đường Liên Nguyệt đưa tay lau nước mắt, sau đó cúi người đỡ Mộ Vũ Mặc dậy. Lúc này Mộ Vũ Mặc đã bất tỉnh, Đường Liên Nguyệt truyền cho cô một luồng chân khí, cô mới miễn cưỡng mở mắt. Y phục cô lúc này đã bị máu nhuộm đỏ, cô tựa vào lòng Đường Liên Nguyệt, ánh mắt mơ màng, hơi thở mong manh: "Đường Liên Nguyệt, ta hỏi chàng lần cuối, chàng sẽ đến cưới ta chứ?"
"Sẽ."
"Vậy thì đến Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các của chúng ta đi. Ở đó chưa từng tổ chức hôn lễ."
"Được."
"Vậy chàng định đến thế nào? Có thể rình rang một chút không, như vậy ta mới được nở mày nở mặt. Trước giờ đều là ta theo đuổi chàng, thực ra trước mặt Vũ ca ca, ta..."
"Ám Hà cuồn cuộn, thiên lôi cuồng nộ, ta sẽ cưỡi phượng hoàng lửa đến cưới nàng."
"Ngốc ạ, trên đời làm gì có phượng hoàng!"
“Có.” Đường Liên Nguyệt ngẩng đầu, cuối cùng lửa giận trong mắt cũng bùng lên, tựa như tên lửa rơi xuống, thiếp lập tức thiêu rụi cả đất trời. Hắn trầm giọng lặp lại: "Có!"
Lời vừa dứt, trên bầu trời vang lên vô số tiếng sấm rền, cùng lúc đó áo lông vũ trên người Đường Liên Nguyệt cũng bay lên theo gió, từng chiếc lông vũ bay khỏi y phục, lơ lửng xung quanh hắn.
"Đây là!" Dạ Nha nhíu mày, lập tức lùi về sau, ba gã dược nhân chắn trước mặt hắn, chân khí trong cơ thể đồng loạt vận lên đến cực hạn.
Ngoài Cửu Giang Tỳ Bà đình, Đường Liên Nguyệt nổi danh thiên hạ với ba loại ám khí, thứ nhất là Thiên Điểu Kinh Minh, thứ hai là Thiên Lôi Vô Vọng, còn thứ ba chính là Thiên Điểu Kinh Minh và Thiên Lôi Vô Vọng đồng thời thi triển.
Sấm sét chín tầng trời giáng xuống, vạn ngàn cánh chim bay ra! Sét đánh và lông vũ màu đen thiêu đốt thành ngọn lửa hừng hực. Ám khí thứ ba - Hỏa Phượng Lai Nghi!
Trong khoảnh khắc ấy, Mộ Vũ Mặc cố gắng mở mắt, nhìn những cánh chim đang cháy kia ngưng tụ thành hình một con phượng hoàng khổng lồ, lập tức nuốt chửng thân thể ba tên dược nhân.
"Thật sự có phượng hoàng." Trước khi hôn mê, Mộ Vũ Mặc thốt lên câu cuối cùng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong ngự thư phòng, trước mặt Tiêu Nhược Phong bày biện vài phần trà bánh, hắn thuận tay cầm một miếng bỏ vào miệng: "Hoàng huynh cho gọi ta vào cung, ắt hẳn có chuyện muốn bàn."
Minh Đức Đế ngồi sau rèm, nhấp một ngụm trà: "Nghe nói hôm nay trong Thiên Khải thành có hơi hỗn loạn."
Tiêu Nhược Phong cười khẽ: "Hoàng huynh đang nói câu đồng dao đó sao? Chẳng lẽ hoàng huynh cũng cho rằng ta sẽ tạo phản trong buổi đại triều ngày mai?"
"Cuộn sách Long Phong còn lại, nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa có tung tích sao?" Minh Đức Đế hỏi đầy thâm ý.
Tiêu Nhược Phong lắc đầu: "Vẫn chưa. Nhưng hôm nay, chắc chắn nó sẽ xuất hiện."
"Nhược Phong, ta luôn tin tưởng ngươi. Nhưng trên đời này không phải ai cũng có thể như ngươi, có nguyên tắc tuyệt đối." Minh Đức Đế khẽ thở dài.
"Đêm nay, ta sẽ thay hoàng huynh tìm được cuộn sách kia." Tiêu Nhược Phong nâng chén trà trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch: "Đại triều hội ngày mai, chắc chắn sẽ không có gì đáng ngại."
Minh Đức Đế gật đầu: "Có lời ngươi nói, ta yên tâm rồi."
Tiêu Nhược Phong đứng dậy, nhìn Cẩn Tuyên đang đứng bên cạnh, thản nhiên cười: "Hôm nay trà bánh rất ngon, nước trà cũng rất tuyệt, đều là Cẩn Tuyên công công chuẩn bị tỉ mỉ à?"
Cẩn Tuyên khẽ cúi đầu: "Nô tài chỉ phân ưu giúp bệ hạ thôi."
“Ha ha ha ha.” Tiêu Nhược Phong cười lớn vài tiếng rồi phất tay áo bỏ đi. Tiêu Nhược Cẩn đứng dậy, nhìn bóng lưng Tiêu Nhược Phong khuất dần,
lông mày hơi cau lại, cuối cùng chỉ biết thở dài lắc đầu.
Bên ngoài đại điện, Tiêu Nhược Phong bước vào trong kiệu, vung mạnh tay áo, để lộ cánh tay đã phủ đầy sương giá. Hắn nghiến răng, tay phải vung xuống, lập tức một luồng hàn khí đánh ra. Tiêu Nhược Phong hít sâu một hơi, lúc kiệu vừa ra khỏi hoàng cung, một bóng trắng lóe lên bên cạnh hắn. Tiêu Nhược Phong quay đầu lại, Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên đã ngồi bên cạnh. Tạ Tuyên nghi hoặc: “Hàn độc sao lại phát tác dữ dội như vậy?”
“Ngươi ăn phải thứ gì trong đó?” Tạ Tuyên bắt mạch cho Tiêu Nhược Phong, nhíu mày.
Tiêu Nhược Phong cười: “Thiên Thủy Hàn Trà, Băng Nguyệt Tam Dạng, đều là những thứ bình thường thôi.”
“Với người khác là bình thường, với ngươi thì đâu có phải! Sao ngươi cứ ăn?” Tạ Tuyên không hiểu.
Tiêu Nhược Phong đưa tay day day mi tâm, không trả lời. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng đêm tuyết nhiều năm trước, khi ấy hoàng huynh còn là một
đứa trẻ, quỳ gối sau lưng Thái y, nắm lấy vạt áo Thái y không cho hắn rời đi. Hôm đó Tiêu Nhược Phong bệnh nặng, cố gắng mở mắt, hình ảnh tuy mơ hồ nhưng hắn lại nhớ suốt hơn ba mươi năm.
Tạ Tuyên rút Vạn Quyển Thư bên hông: “Đã lâu chưa được thử kiếm.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên đường Chu Tước, mảnh vỡ của mười bảy thanh phi nhận nằm rải rác trên mặt đất. Tô Mộ Vũ tay cầm thanh Tế Vũ cuối cùng, kiếm khí đã vận đến cực hạn. Gương mặt Trọc Thanh lộ rõ vẻ hưng phấn: “Được lắm, không ngờ kiếm của Tô gia chủ lại có phong thái như vậy. Ta muốn mượn trận chiến với ngươi hôm nay, trở lại cảnh giới nửa bước Thần Du!”
Sau lưng Tô Mộ Vũ, Mộ Phù Sinh và Tô Tử Ngôn đều đã thở dốc xong. Mộ Phù Sinh khẽ vung tay, cười lạnh: “Chỉ cần chúng ta ra tay lúc này, hắn chắc chắn phải chết.”
“Ngày trước ngoài Vạn Quyển lâu, ngươi còn Tô Xương Hà sóng vai, nhưng ngươi có biết hắn đi đâu không? Giờ phút này, hắn đang thay chúng ta chặn Lang Gia Vương lại!” Trọc Thanh cười lạnh: “Hắn phản bội ngươi rồi!”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Hạc Vũ dược trang, Bạch Hạc Hoài đi qua đi lại, vẫn nắm chặt bình thuốc, trầm giọng: “Không được, ta phải đi tìm hắn!”