Bạch Hạc Hoài cầm lấy bình thuốc, lại nhìn thoáng qua Hạc Vũ kiếm đặt trên bàn, cũng cầm nó trong tay. Lúc này một tràng tiếng kim hoàn va chạm vang lên, Tô Triết cầm pháp trượng đứng bên cạnh cô: “Con gái, nghĩ kỹ chưa? Có lẽ hắn sẽ nhanh chóng quay về thôi.”
“Ta...” Bạch Hạc Hoài nắm chặt Hạc Vũ kiếm: “Trong lòng bất an.” Tô Triết gật đầu: “Tốt! Lão cha chó sẽ mở đường cho con!”
“Thân thể của cha...” Bạch Hạc Hoài do dự một chút, cuối cùng lắc đầu: “Cũng được. Nếu con nguyện bất chấp tất cả, vậy thì cha cũng có thể liều lĩnh. Chúng ta đi!”
Chợt thấy một con bướm giấy bay xuống, dừng trong tay Mộ Tuyết Vi, Mộ Tuyết Vi sững sờ: “Có kẻ địch đang tiến về phía chúng ta.”
Mộ Thanh Dương nhíu mày, nhẹ nhàng vung vẩy kiếm gỗ đào trong tay: “Xem ra nơi này cũng không còn an toàn nữa rồi, thần y, Tô bá phụ, hai vị đi trước đi, chúng ta ở lại đoạn hậu!”
“Đợi hội ngộ, trở về Nam An!” Bạch Hạc Hoài tung người nhảy lên, Tô Triết và Tiêu Triều Nhan cũng lập tức đi theo.
Lý Chính Khải đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi, lúc này chất độc dược nhân trong người hắn đã được giải, ánh mắt đã khôi phục minh mẫn, hắn trầm giọng nói: “Chư vị, tại hạ có thể làm chút gì không?”
Mộ Tuyết Vi vỗ nhẹ vai hắn: “Ngươi về nhà đi, về sau đừng tìm kiếm đường tắt như vậy nữa, không làm tướng quân thì làm một người bình thường, có gì không tốt?”
“Đúng vậy.” Mộ Thanh Dương mìm cười nhìn về phía vầng trăng trên không trung: “Dù sao trong Ám Hà chúng ta, chuyện mà rất nhiều người mong đợi nhất chính là được làm một người bình thường.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên cao kia, một bóng kiếm xẹt qua, trường kiếm như níu giữ ánh trăng, kiếm khí cuồn cuộn đổ xuống cả con phố dài. Mộ Phù Sinh và Tô Tử Ngôn bị luồng kiếm khí ấy đánh bật lui mười trượng, Mộ Phù Sinh hạ giọng: "Thời gian qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao hắn lại mạnh đến vậy?"
Đối mặt với kiếm khí mênh mông như vậy, Trọc Thanh lại cười ha hả, ánh mắt điên cuồng. Hắn nói: "Tốt lắm! Tốt lắm! Tô Mộ Vũ, để ta xem thử cực hạn của ngươi!"
“Đây chẳng phải là Hư Hoài công của Đại tổng quản à? Ngươi muốn hút kiếm khí của ta để đột phá?" Tô Mộ Vũ vung kiếm, Trọc Thanh cũng xuất chưởng, kiếm của Tô Mộ Vũ liền dừng lại giữa không trung, y phục của cả hai bay phần phật trong cuồng phong chân khí.
Trọc Thanh cười: "Tô gia chủ quả thông minh, nếu không phải kẻ thù, có lẽ ta bằng lòng kết giao bằng hữu với ngươi."
"Ta và đại tổng quản, chắc chắn không thể là bằng hữu." Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
"Kẻ sống chui lủi trong bóng tối như ngươi, lại kiêu ngạo quá nhỉ." Trọc Thanh cười lạnh.
"Chúng ta tuy thân ở trong bóng tối nhưng trong lòng lại hướng về ánh sáng, còn các ngươi đứng dưới ánh sáng lại chìm trong bóng tối của chính mình." Tô Mộ Vũ vận sức đẩy kiếm về phía trước một tấc.
Trọc Thanh cười ha hả: "Đó chỉ là suy nghĩ viển vông của Tô gia chủ mà thôi! Đại gia trường của ngươi, đã vứt bỏ ngươi rồi!"
"Đại Tổng quản Trọc Thanh, ngươi có tin rằng trên thế gian này tồn tại một loại tin tưởng tuyệt đối hay không?" Tô Mộ Vũ bỗng nhiên nói đầy ẩn ý.
Trọc Thanh sững người, nhíu mày, không nói gì. "Ta và Xương Hà.”
"Ta và Mộ Vũ."
"Là một loại tin tưởng tuyệt đối!”
Một bộ áo đen từ trên trời giáng xuống, đáp tới sau lưng Trọc Thanh, một bàn tay đầy chân khí đỏ thẫm quấn quanh bất ngờ vỗ mạnh vào lưng hắn.
Chân khí ào ạt tản ra, khiến toàn bộ đường Chu Tước rung chuyển.
Tô Xương Hà đứng sau lưng Trọc Thanh, khóe miệng hơi nhếch lên: "Phải, là ta. Đại gia trường của Ám Hà, người đời gọi là —— Tống Táng Sư!”
“Được, được lắm!" Trọc Thanh gầm lên giận dữ, chân khí trước mặt lập tức hóa thành hình một thanh trường kiếm, từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng về phía Tô Mộ Vũ.
"Mộ Vũ, dưỡng kiếm!" Tô Xương Hà hét lớn.
Tô Mộ Vũ thu kiếm, điểm nhẹ chân lùi nhanh về sau, chỉ thấy thanh trường kiếm chân khí kia trực tiếp xẻ một đường rãnh dài trên đường Chu Tước. Hắn xoay nhẹ Tế Vũ kiếm, vung lên, trường kiếm xoay tròn quanh người, kiếm khí mênh mông tản ra, ngăn cách hắn với mọi người.
"Hắn định làm gì?" Tô Tử Ngôn trầm giọng.
Mộ Phù Sinh lắc đầu: "Ta cũng không rõ, nhưng lúc này không nên đến gần hắn." Dứt lời, hai tay Mộ Phù Sinh khẽ múa, chân khí trên người lại bùng lên.
Tô Tử Ngôn lập tức hiểu được, gật đầu: "Nếu có cơ hội, một đòn tất sát!"
Còn bên kia, Trọc Thanh xoay người, đột nhiên tung ra ba chưởng về phía Tô Xương Hà. Tô Xương Hà cũng lập tức đáp trả ba chưởng, tiếng hai chưởng va chạm vang lên như sấm sét, cuối cùng cả hai đều bị đẩy lùi ba bước. Khác biệt là khi Trọc Thanh dừng lại y phục nhẹ nhàng bay bay, ung dung tự tại. Còn Tô Xương Hà khi dừng bước chân phải lại dậm mạnh xuống đất, trực tiếp nghiền nát gạch đá dưới chân.
Trọc Thanh cười lạnh: "Đây chính là Diêm Ma chưởng tầng thứ chín sao?"
"Thất kính thất kính, chẳng qua chỉ là tầng thứ chín mà thôi. Hôm nay ta muốn dùng công lực của ngươi để nuôi dưỡng chưởng lực của ta, ta muốn đột phá tới tầng thứ mười!" Tô Xương Hà ngạo nghễ nói.
Trọc Thanh nhíu mày, đồng tử co lại: "Hóa ra đây mới là mục đích của ngươi, Đại gia trường."
"Không sai. Ngày hôm đó ta nói với ngươi không hề sai, lựa chọn của ta và Mộ Vũ không giống nhau. Hắn muốn kết minh với Lang Gia vương, dẫn dắt Ám Hà bước vào con đường quang minh. Còn ta, từ lần đầu gặp ngươi đã có ý tưởng khác." Khóe miệng Tô Xương Hà nhếch lên: "Nếu ta đoán không lầm, Hư Hoài công của ngươi, Hư Niệm công của Diệp Đỉnh Chi và cả Diêm Ma
chưởng của Ám Hà chúng ta đều bắt nguồn từ cùng một bộ bí tịch. Công lực của chúng ta có thể tương thông, nếu ta có thể hấp thu công lực Hư Hoài công trong cơ thể ngươi, vậy ta sẽ…"
"Vô địch thiên hạ!"
Tô Xương Hà lại tung ra một chưởng, chưởng phong gào thét như có vạn quỷ gào khóc.
Trọc Thanh nhẹ nhàng giậm chân phải xuống mặt đất, vung một chỉ, hàn khí tỏa ra từ đầu ngón tay.
Hai người lại tiếp tục giao đấu hơn mười chiêu, cả con đường Chu Tước lúc thì như có hắc hỏa thiêu đốt, lúc thì lại bị hàn băng bao phủ. Còn Tô Mộ Vũ ở phía xa vẫn đứng giữa vô số kiếm ảnh, không thể nhìn rõ động tĩnh lúc này.
"Ngươi muốn mượn sức ta để bước vào Thần Du Huyền Cảnh!" Trọc Thanh điểm một chỉ vào lòng bàn tay Tô Xương Hà, một luồng hàn khí lập tức bao phủ toàn bộ cánh tay hắn.
Tô Xương Hà quát lớn: "Đúng!" Cánh tay phải của hắn chấn động, đánh tan tất cả sương băng. Hắn lập tức tung người nhảy lên, bàn tay vung lên trời, toàn thân treo ngược xuống. Sau đó, chỉ thấy một chưởng ấn Diêm Ma khổng lồ tản ra từ chỗ Trọc Thanh.
Trọc Thanh đột nhiên ngẩng đầu, quần áo trên người phất phới, lão cười lạnh một tiếng. Hai tay lão khép lại, lòng bàn tay như có tiếng long ngâm. Tiếp đó, song chưởng giơ lên trời, trực tiếp nuốt trọn chưởng lực phô thiên cái địa của Tô Xương Hà.
Đằng xa, Bạch Hạc Hoài, Tô Triết và Tiêu Triều Nhan đang đi về phía trước, Tô Triết bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía đường lớn Chu Tước: "Bọn họ đang ở đó!"
"Được!" Bạch Hạc Hoài gật đầu, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, mũi chân điểm một cái, lao về phía sau.
Sau đó, chỉ thấy Tô Triết vung Hàng Ma pháp trượng trong tay, trực tiếp đánh bay một lưỡi phi nhận xé gió tới. Hắn trầm giọng nói: "Kẻ nào dám động vào con gái của ta! Mau lại đây."
Hơn mười người áo đen đáp xuống đất, xông về phía ba người.
"Con gái, yên tâm đi về phía trước, đi tìm người trong lòng con!" Tô Triết cầm Hàng Ma pháp trượng trong tay, vận sức đánh xuống đất, "Yêu ma quỷ quái, trước mặt Thiên Ma Chi Vũ của ta đều không chịu nổi một đòn!"
"Cha!" Bạch Hạc Hoài nắm chặt Hạc Vũ trong tay.
"Thuyền nát còn có ba ngàn cái đinh! Con gái, ta đã đáp ứng con, ta sẽ không chết. Con cứ yên tâm đi đi!" Tô Triết quát.
"Ước định rồi đấy." Bạch Hạc Hoài quay người nhảy về phía trước, Tiêu Triều Nhan cũng lập tức đuổi theo.
Tô Triết mỉm cười hút một hơi thuốc, sau đó ném tẩu thuốc xuống đất: "Ước định rồi đấy."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên đường Chu Tước, Trọc Thanh vung tay chụp lấy cổ Tô Xương Hà, ấn hắn xuống đất. Lúc này y phục hai người đều nhuốm đầy máu tươi, Trọc Thanh cười lạnh: "Diêm Ma chưởng tầng thứ chín của ngươi, là cảnh giới giả!"
Trọc Thanh trừng mắt, lại vận chân khí, nhưng lần này giao đấu nội lực, lão lại thua.
"Ta đúng là cảnh giới giả! Nhưng thì đã sao! Tô Xương Hà ta vốn dối trá, tham lam, tà ác, chỉ cần thắng là được." Tô Xương Hà liên tiếp vung năm chưởng, đánh vào ngực Trọc Thanh: "Tô Xương Hà ta từ trước đến nay không tiếc bất cứ giá nào! Sáu thức Diêm Ma chưởng, tiễn ngươi vào luân hồi!"
Trọc Thanh bị đánh lui về sau, nhưng khi Tô Xương Hà vung chưởng thứ sáu, sắp chạm đến ngực Trọc Thanh thì dừng lại. Chưởng lực như cuồng phong bỗng chốc tiêu tán, Tô Xương Hà cúi đầu cười, lắc đầu: "Gần trong gang tấc mà như trời bể."
"Chết đi." Trọc Thanh giơ chưởng phản đòn, đánh thẳng vào ngực Tô Xương Hà, hất hắn bay xa mười trượng.
Tô Xương Hà rơi xuống đất, trượt dài đến bên Tô Mộ Vũ. Hắn nhìn Tô Mộ Vũ vẫn bị kiếm ảnh bao vây, đưa tay lau máu bên khóe miệng, chậm rãi nói: "Nhập ma đi, Tô Mộ Vũ. Để đêm nay, máu nhuộm Thiên Khải!" Tô Xương Hà giơ bàn tay đẫm máu lên phía trăng sáng trên cao, siết chặt nắm tay.
Kiếm ảnh vây quanh người Tô Mộ Vũ bỗng chốc ngưng tụ thành một luồng kiếm quang, phóng lên trời cao, vào tận tầng mây.
Ngay sau đó, tuyết lớn bay tán loạn.
Tô Mộ Vũ vốn để kiếm ngang mặt, lúc này chậm rãi buông xuống, trong đôi mắt lạnh lẽo lóe lên tia máu đỏ. Hắn chậm rãi bước đi, mái tóc trắng bay trong gió, theo sau là từng cơn kiếm phong sắc bén.