Âm Mưu Trở Thành Vợ Của Lăng Tổng

Chương 35: Tuyển thủ



Sáng hôm sau cô thức dậy hầm lại canh xương hôm qua để mang cho Hạ Tần và Elina. Sau khi cùng ăn sáng với Lăng Minh Dương thì đi tới bệnh viện. Âu Dương Khiết và Tống Mạnh hôm nay sẽ dọn ra nên rất bận rộn.

Hai người đang trên đường đi tới bệnh viện thì cô lên tiếng

" Này "

" Chuyện gì"

" Em sẽ nghỉ làm ở nhà làm nữ công gia chánh"

Lăng Minh Dương quay qua nhìn cô " Em mà cũng muốn làm nữ công gia chánh "

" Đúng rồi đó, thế chủ tịch có cho tôi nghỉ không"

" Em muốn sao cũng được "

" Ơ, tưởng anh phải buồn khi em nghỉ "

" Sao lại buồn "

" Vì không có ai ăn trưa cùng anh nữa "

" … "

" Với lại con gái bây giờ là phải tự chủ tài chính "

" Vậy em đừng nghỉ "

" Sao anh không nói là anh sẽ nuôi em "

" Rồi, vậy em cứ ở nhà anh nuôi "

" Vâng, chủ tịch yêu dấu "

" … "



Cũng chỉ nói đùa một chút với Lăng Minh Dương, thật ra là nhiệm vụ lần này rất quan trọng. Càng ngày bằng chứng càng lộ dần ra, có rất nhiều người tham gia vào vụ này. Số tiền tham ô cũng lớn, thế lực đứng sau cũng không đơn giản. Mấy hôm trước cô đã đưa địa chỉ hôm nọ nghe được lên cấp trên nhưng không phát hiện được gì. Tổ chức này thật sự không đùa được, từ người trong nội bộ thậm chí là nhân viên cơ quan nhà nước tới phản động bên ngoài đều cấu kết với nhau để tham ô một số tiền lớn của dân. Thật sự không bằng súc vật. Vậy nên cô cần phải tạm dừng công việc ở công ty lại để tập trung vào việc này.

Đi một lúc cũng tới nơi, cô cùng Lăng Minh Dương lên thăm Hạ Tần và Elina sau đó đi tới công ty làm việc.

" Em lên làm đây"

Hai người vẫy tay chào tạm biệt nhau.

" Chào mọi người "

" Chào cô" nhân viên trong phòng cũng vừa đến nên chào nhau một tiếng.

" Hôm nay mọi người rảnh không"

" Có chuyện gì sao "

" À, tôi sắp nghỉ nên muốn mời mọi người một bữa"

" Có em bé rồi sao " cô gái bên cạnh cô nói.

" Thật à "

" Vậy chúc mừng nha "

" Không phải cái đó đâu, tôi muốn nghỉ để chăm lo cho gia đình thôi"

" Vậy à "

" Vâng"

" Hay là chốt tối mai nha, hôm nay mọi người đều bận"

" Vậy cũng được ạ "

Ồn ào một lúc thì mọi người trở lại làm việc.

Bỗng nhiên Thanh Lam nói nhỏ với cô, cô gái này ngồi cạnh bàn làm việc của cô " Chị chị, Lăng Minh Dương ép chị nghỉ làm đúng không"

" Sao cơ "

" Thì chủ tịch là người gia trưởng nên muốn chị ở nhà làm nội trợ "

" Không có chuyện đó đâu "

" Thôi chị không cần chịu đựng như vậy đâu "

" … "

" Tụi em sẽ bảo vệ chị mà. Ơ mà sao hôm nay không thấy trưởng bộ phận đi làm nhỉ "

" Chắc là bận đó "

" Ui, bận hẹn hò đó chị ơi "

" Hả "

" Chị không biết gì à "

" Không, có chuyện gì à" cô ở cùng nhà mà không biết chuyện gì hết.

" Nghe bảo đang hẹn hò với một cậu trẻ lắm đã thế còn là tuyển thủ cầu lông quốc gia "

" Tin chuẩn không đó "

" Chuẩn, mấy hôm trước tụi em tận mắt thấy cơ mà "

Cảm xúc cô bây giờ ngoài ngạc nhiên thì không biết nói gì hết.

" Đây để em kể cho nghe, hôm đó tụi em đi làm như bình thường, nhưng đi đến cửa công ty thì thấy trưởng bộ phận bước xuống từ một chiếc xe ô tô sau đó còn hôn gió vào trong xe một cái, cứ vậy mấy hôm liền cho tới hôm kia thì hai người đó không đi ô tô mà là chở nhau đi xe đạp tới. Cậu kia đẹp lắm chị ơi, tụi em nhìn mà chết mê luôn ấy. Vì không dám hỏi thẳng trưởng bộ phận nên chờ ông ấy đi lên thì tụi em chạy theo xe cậu kia. Cậu ấy thấy vậy thì dừng lại hỏi chuyện gì, trời ơi giọng hay làm tụi em muốn xỉu tại chỗ luôn " Thanh Lam vừa kể mà tay chân múa tung loạn xạ lên.

" Rồi sau đó sao nữa "

" Lúc đó ngại quá nên tụi em định chạy đi nhưng vẫn là mặt dày ở lại hỏi mấy câu "

" Ồ, nghe em kể mà chị cũng muốn gặp "

" Cậu đó tên Chương Giai Minh và đúng là bạn trai của trưởng bộ phận thật, còn là tuyển thủ cầu lông quốc gia. Eo thề với chị cậu ấy đẹp lắm, dáng cân đối này, mặt kiểu hiền hiền thương lắm í "

" Mai liệu gặp được không nhờ "

" Chắc có, mai chị cứ đến là kiểu gì cũng gặp được à "

" Ok, vậy mai nhất định phải gặp mới được "



Cô dọn lại đồ của mình và sắp xếp tài liệu lại cho người mới. Tới bữa trưa thì cùng Lăng Minh Dương xuống căn tin ăn cơm.

" Anh không ăn cay được à " hai người đang cùng ăn trưa thì cô lên tiếng.

" Ừm "

" Nhưng em thích ăn cay lắm ấy "

" Ăn cay không tốt "

" Nhưng sao ở nhà em thấy nhiều tương ớt với lâu lâu lại thấy ớt trong tủ ha "

" Chắc là em mua bỏ vào rồi quên thôi "

" Có à " cô biết là Lăng Minh Dương mua cho cô nên trêu hắn một tí.

" Cho em miếng xương kia đi "

Lăng Minh Dương gắp sang cho cô một miếng.

" Em thích miếng to to bên cạnh cơ "

Lăng Minh Dương lại gắp cho cô.

" Cho em miếng rau "

" Hay mình đổi đĩa cơm luôn đi "

" Thôi thôi anh ăn đi "

" À, sao hôm nay trông anh trầm trầm "

" Tôi lúc nào cũng thế mà "

" Làm gì, chắc hôm nay bữa cuối ăn cùng em nên buồn đúng không "

" … "



Làm tới chiều thì cô cùng Lăng Minh Dương trở về nhà. Trên đường về cô muốn ghé mua chút hoa về cắm.

" Dừng dừng, xuống mua hoa cùng em "

" Vào trước đi để tôi đi đậu xe "

Cô đi xuống rồi vào trong tiệm hoa. Một lúc sau Lăng Minh Dương cũng vào.