Xung quanh cô, trên những đài cao u tối, thấp thoáng bóng dáng to lớn của những vị Diêm Vương và Âm thần, cùng phán quan địa phủ.
Cửa bên ngoài bật mở, cô quay đầu nhìn ra, ánh sáng chói mắt khiến cô không nhìn rõ được người đi vào, chỉ nghe giọng nói sang sảng cất lên.
“Nhất Điện, Diêm La Thiên tử, không làm tròn bổn phận, tự ý thả hai mươi ba quỷ hồn lên dương giới, gây ra đại hoạ diệt vong cho Châu gia thôn. Nay cách chức Nhất Điện, giáng xuống hàng Ngũ Điện, đưa tới Tử Âm Đài, chịu tam đạo Diêm Lôi, nếu còn tái phạm, sẽ giáng xuống hàng Âm Nô, muôn kiếp không thể trở thành phán quan của Địa phủ.”
Ánh sáng dịu lại, bấy giờ cô mới nhận ra người vừa nói là một Thiên quan, người đó bước tới trước mặt cô, thở dài hỏi.
“Ngũ điện, ngài còn gì muốn nói không?”
Vân Xuyên kinh ngạc lắm, nhưng cô chỉ lắc đầu không đáp.
“Nếu đã vậy, xin mời.”
Cô đi theo vị Thiên quan, bên tai vang lên tiếng xì xầm bàn tán. Vân Xuyên hoá ra từng là Nhất Điện Diêm Vương, đứng đầu Thập Điện Diêm Vương của Địa phủ.
Nhưng vì quá thương xót người phàm, nghe lời kêu oan thống thiết của một nhóm quỷ hồn, đã thả chúng quay về dương giới, gây ra đại hoạ sát thân cho Châu gia thôn hơn hai trăm nhân mạng, làm đảo lộn sổ sinh tử.
Hiện giờ vẫn chưa bắt lại hết các quỷ hồn đó, chúng sẽ còn tiếp tục gây ra thêm những tai ương khác cho người phàm.
“Thiên quan, ta có lời muốn nói.”
“Ngũ điện có gì cứ nói, ta xin nghe.”
“Ta sẽ trực tiếp đi bắt lại các quỷ hồn đó, nếu không bắt lại được hết, ta xin nhận phạt gấp đôi.”
“Ngũ điện đã quên rồi sao? Thái tử của Nhất điện hiện thời đã lên dương giới, vì ngài mà chống lại lệnh của Phong Đô.”
“Thái tử sao? Ý Thiên quan là sao?”
Bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một quỷ sai bẩm báo.
“Bẩm Ngũ điện, Thái Tử Triệu Ý, con trai cả của Tần Quảng Vương vừa nhậm chức đó ạ.”
Ra vậy. Vân Xuyên mở ra trái tim tiền kiếp, lại xuyên vào trong ký ức tiền kiếp, những vẫn chưa thể dung hoà được.
Người của Châu gia thôn kia ấy vậy mà lại bị cô gián tiếp hại chết, bảo sao người Miêu tộc lại có thể lợi dụng họ để ám hại cô và Triệu Ý.
Tất cả những thăng trầm trong cuộc đời, những ân oán hiện thời trong kiếp người của cô và Triệu Ý, đều có căn nguyên cả.
Vân Xuyên hít sâu một hơi, tiếp tục đi theo vị Thiên quan tới Tử Âm Đài. Vừa đi, cô vừa mở thêm sợi dây kết nối ký ức, đến được Tử Âm Đài thì cũng nhớ ra tất cả mọi chuyện.
Vân Xuyên vốn là Nhất Điện Diêm Vương, hôm nay bị giáng xuống làm Ngũ Điện chịu trách nhiệm cai quản Khiếu Hoán địa ngục, mười sáu tiểu ngục và Vọng Hương đài.
Tần Quảng Vương vừa nhậm chức vốn là một Thiên quan có chức vụ cao trên Thiên giới, không đành lòng để một Diêm Vương cảm tính như cô nắm quyền cai quản địa phủ, nên đã dâng tấu xin xuống địa phủ nhậm chức Nhất Điện thay cô.
Triệu Ý vốn là con trai cả của Tần Quảng Vương, cũng là một Thiên quan, lại nảy sinh tư tình nam nữ với Diêm Vương của địa phủ, từ lâu đã xin về địa phủ làm một Âm thần.
Không ngờ, Triệu Ý mang Âm mệnh, tương lai sẽ trở thành chủ nhân của Phong Đô, cai quản tất cả phán quan và quỷ sai địa ngục, chuyện tình cảm với Ngũ điện đến tai Tần Quảng Vương lại càng khiến ngài thêm phần tức giận.
Có lẽ ngay từ khi trở thành Diêm Vương, Vân Xuyên đã là một ngoại lệ đặc biệt của Âm giới, không những là nữ giới duy nhất trong Thập Điện, lại còn là một người dễ mềm lòng, nói nhẹ là có lòng trắc ẩn, thương xót nhân sinh, nói nặng chính là yếu đuối, nhu nhược mới để xảy ra chuyện như vậy.
Chuyện tình cảm giữa Vân Xuyên và Triệu Ý chưa từng có tiền lệ, cho nên Thập Điện Diêm Vương đều lo lắng, đem chuyện này hội ý với nhau, bao gồm cả sự có mặt của Thiên quan họ Triệu.
Một Diêm Vương của địa phủ, nay lại muốn trở thành Cô dâu địa phủ, kết duyên với người được định là chủ nhân của Phong Đô, cai quản quỷ sai Âm giới, trật tự của Âm giới nhất định sẽ bị xáo trộn.
Triệu Thiên quan âm trầm hỏi.
“Nhất điện, cô biết rõ mình là ai, bổn phận của mình là gì, cớ sao lại nảy sinh tình cảm với con trai của ta?”
“Tình cảm là chuyện khó nói, nếu như có thể chống lại tình cảm, từ vô lượng kiếp, nhân sinh đã không đau khổ đến thế.”
Triệu Thiên quan như gầm lên.
“Nhưng cô không phải một phàm nhân.”
“Nhân sinh là trung gian, thần, quỷ đều từ đó mà ra. Triệu Thiên quan không phải có ý bài xích người phàm đấy chứ?”
Khoé miệng Triệu Thiên quan giần giật, sự tức giận và bất lực hiện đầy trên khuôn mặt.
Nói gì thì nói, làm sao có thể chấp nhận cục diện này, một Diêm Vương lại trở thành con dâu của mình, đã thế còn buông lời cãi vã ngay trên điện Diêm La với mình.
Có lẽ, ngay từ lúc đó, Triệu Thiên quan đã không muốn đồng ý mối hôn sự ngược đời này, càng thêm khó ưa Nhất Điện Diêm Vương. Nhưng ngài ngăn cản không được, chỉ có thể từ từ tìm cách giàn xếp.
Vân Xuyên biết tội lỗi mình gây ra quá lớn, nhưng cô cũng không ngờ vì để bảo vệ mình, Triệu Ý lại mạo hiểm chống lại Âm giới, lên dương giới tìm bắt quỷ hồn đưa về địa phủ.
Nếu có thể thuận lợi bắt hết quỷ hồn về thì tốt, còn nếu không thuận lợi, e rằng ngay cả Tần Quảng Vương cũng không bảo vệ nổi con trai.
Quả nhiên, Triệu Ý lên dương giới đã gặp chuyện.
Đám quỷ hồn đó được một Âm thần dưới Địa phủ mách nước, gài bẫy Triệu Ý, biến Thái tử của Tần Quảng Vương trở thành kẻ tiếp tay giết người.
Mà Âm thần đó, lại chính là em trai của Triệu Ý, Nhị điện hạ Triệu Ân.
Theo đại đa số ý kiến của Phán quan và Âm thần, Triệu Ý bị kết tội thông đồng, tiếp tay cho quỷ hồn, đày vào vòng chuyển sinh, làm súc sinh một kiếp, kiếp sau không cha không mẹ, thiếu thời nếu không thể tự mình vượt qua sẽ tiếp tục quay trở về làm kiếp súc sinh.
Vân Xuyên khi ấy là Ngũ điện Diêm Vương, ngày Triệu Ý bị ném vào vòng chuyển sinh, cô đã bất chấp tất cả nhảy theo.
“Ta là người dễ mềm lòng, chẳng thể bảo vệ được ai, lúc nào cũng sợ hãi, đau buồn vì nỗi khổ của người khác mà bất lực không làm được gì, nhưng kiếp sau ta sẽ bảo vệ người ta yêu thương.”
Lúc này cảnh giới lại trượt qua kiếp sau.
Triệu Ý đầu thai thành một con nai sừng tấm, thân thể trắng muốt như bông tuyết, ngay lúc nai mẹ sinh con đã mất máu mà chết ngay.
Một con sói đen đã rình rập từ rất lâu, nó muốn ăn thịt con non trước rồi sẽ đem nai mẹ về hang ăn dần.
Nào ngờ khi nó vừa há mồm định cắn cổ nai con, thì bị một cô bé chừng bảy tám tuổi cầm gậy đánh vào mạng sườn.
Từ trong rừng xuất hiện mấy người thợ săn, họ đánh đuổi con sói, đưa xác nai mẹ và đem nai con về.
Cô bé đó chính là Ngũ điện đầu thai.
Thời gian cứ thế trôi qua, nai sừng tấm và cô bé cùng nhau lớn lên, trở thành đôi bạn tri kỷ không thể tách rời.
Xuân, hạ, thu, đông, mùa nào cũng sánh bước bên nhau, trải qua những ngày tháng vui tươi sôi nổi.
Một đêm nọ, thôn làng bị bầy sói bao vây. Con sói đen năm nào bị cô bé đánh, đã tập hợp được bầy đàn, quay trở lại báo thù.
Đêm ấy, dân trong thôn tan đàn xẻ nghé, nai sừng tấm cõng cô bé trên lưng chạy về hướng mặt trời đang mọc, đến khi đứng trên đỉnh núi nhìn lại, chỉ thấy một màu khói lửa tang thương đã bao trùm.
Kể từ đó, cô bé và nai sừng tấm ngao du khắp nơi, tìm thầy học đạo, tới đâu cũng đều cứu giúp người hoạn nạn.
Sư phụ của cô bé những ngày cuối đời, đã dùng dễ cây Dã Hương đẽo thành trâm Mộc Tử trao cho cô, bên trong là pháp thuật thượng cổ gọi là Song Ngư Lưỡng Đạo mà chỉ có cô mới mở được.
Một lần họ tới thôn Vĩnh Niệm, vừa đúng lúc hắc giao long giả dạng làm hải thần đòi cống nạp đồng nam đồng nữ để ăn thịt.
Cô đã dùng trận pháp Song Ngư Lưỡng Đạo đánh trọng thương hắc giao long, được người dân trong thôn dựng miếu thờ, gọi là Hải Nữ.