Cô tiếp tục xâm nhập vào ký ức tiền kiếp, thời gian cứ vậy trôi đi, Hải Nữ và nai sừng tấm đều già đi theo năm tháng.
Một ngày, cô gặp một thiếu nữ trẻ tuổi đi lấy củi bị lạc trong rừng, vừa nhìn, Hải Nữ đã tính ra ngay, thiếu nữ đó sau này sẽ sinh ra kiếp sau của mình.
Hải Nữ liền đưa thiếu nữ ra khỏi rừng, đưa cho thiếu nữ cây trâm Mộc Tử và dặn dò.
“Vật này để dành cho con gái cô, đừng làm mất.”
Đến đây Vân Xuyên không thể kìm được nước mắt, miệng thốt lên một tiếng.
“Mẹ!”
Vòng nhân sinh đúng là khó đoán, đưa những người ta yêu thương rời xa nhau, rồi lại bằng cách nào đó kết nối tất cả quá khứ và vị lai, cùng gộp lại trong khoảnh khắc ở thực tại.
Vân Xuyên vừa cười vừa khóc, ký ức tràn về giống như làn nước mát, chỉ thoảng qua cũng khiến kẻ đi giữa sa mạc cảm nhận được sự sống của trời đất.
Tất cả những người cô gặp, dù là duyên lành hay duyên ác, cũng đều là số mệnh đã sắp xếp sẵn.
Cô trải qua luân hồi hai kiếp ở nhân gian, kiếp nào cũng gặp đủ thứ gian nguy hiểm ác, chẳng qua là oan gia trái chủ tìm cô đòi nợ.
Chẳng hiểu sao lúc này, những sự thù hằn, căm ghét bên trong cô đều vơi bớt đi, khiến cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Phải rồi, Vân Xuyên là Diêm Vương, cô hiểu rõ giá trị của nhân sinh là gì, đời người ngắn ngủi, nhưng lại là nơi trung chuyển phân chia về các cõi.
Sống chết đều không có thực, thứ duy nhất tồn tại chính là nghiệp quả.
Vân Xuyên chợt nhớ đến lời của Triệu Ý. Y nói với cô, dù là ở kiếp nào họ vẫn ở bên nhau, phải chăng Triệu Ý cũng đã nhớ lại tất cả?
“Triệu Ý!”
Cả người Vân Xuyên chợt run lên, sự bất an tràn đầy lồng ngực.
Cô thoát khỏi mộng ký ức, định xoay người đi thì phía trước, kẻ mà cô không muốn chạm mặt nhất đã xuất hiện.
Bên cạnh Triệu Ân còn có một cô gái, cô ta mặc đồ màu đen bó sát, lộ ra những đường cong gợi cảm, ánh nhìn không thiện ý, lại có chút cổ quái, trên tay còn cầm theo một sợi xích vàng óng, tròng vào cổ U Linh, U Linh dường như không còn tri giác nữa, chỉ một mực cúi xuống, mái tóc đen đã trở thành một màu bạc trắng phủ hết cả khuôn mặt.
Xung quanh bọn họ là vô số những bóng quỷ sai và rắn đủ màu.
“Triệu Ân, anh đã làm gì U Linh? Triệu Ý đâu rồi?”
Triệu Ân nhoẻn miệng cười, cặp mắt rắn đảo một vòng trên thân thể cô.
“Ngũ điện, cô đã lấy lại ký ức rồi nhỉ? Nếu đã thế, ta cũng chẳng ngại lật bài ngửa với cô. Nếu cô muốn cứu Triệu Ý, cứu tên quỷ tóc dài đần độn này và những phàm nhân ngu dốt kia, cô phải đồng ý với ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Cùng ta mở Phong Đô Lệnh.”
Vân Xuyên run rẩy.
Trước đây cô có thể không biết Phong Đô Lệnh là gì, nhưng bây giờ thì khác, cô nắm sơ sơ về sức mạnh khủng khiếp bên trong Phong Đô, chỉ cần lệch một li, sẽ ảnh hưởng tới cả Tam giới.
Cũng giống như việc nắm trong tay cả một đội quân hàng mấy chục vạn người, nếu không có đủ căn cơ và bá khí, thì sẽ bị áp đảo ngược lại, sống chết không nằm trong tay mình nữa.
“Triệu Ân, anh không phải người kế thừa Phong Đô Lệnh, cho dù ta có giúp anh, anh cũng không thể mở được đâu, đừng phí công vô ích.”
Triệu Ân thẳng chân đạp vào người U Linh khiến hắn ngã khuỵ xuống, sau đó đặt một chân lên lưng U Linh. Triệu Ân nhìn Vân Xuyên, nhưng lại nói với cô gái đang cầm dây xích.
“Điệp Vũ, cô nói xem, dưới A Tỳ có những thứ gì? Ta cũng muốn xem thử tên quỷ tóc dài này chịu được bao nhiêu.”
Điệp Vũ ư? Cô ta chính là Điệp Vũ sao? Vân Xuyên ngưng thở một nhịp, chòng chọc nhìn cô gái kia.
“Điện hạ, ai chẳng biết A Tỳ chính là địa ngục Vô Gián, dù là ai đi chăng nữa cũng không ngăn cản được quá trình hành hình ở trong đó, đau đớn, thống khổ, chết đi sống lại, chưa đủ để hình dung đâu.”
Triệu Ân cười nhạt nói với Vân Xuyên.
“Ngũ điện, nếu cô muốn, ta sẽ cho cô dạo một vòng, không những thế, còn đem đám rác rưởi kia cùng xuống đó chơi cho vui.”
“Triệu Ân, anh không thể thao túng Âm thần và phán quan địa phủ.”
“Ồ, vậy sao? Xem ra cô không hiểu tình hình hiện tại của mình rồi Ngũ điện, cô mang tiếng là Ngũ điện Diêm Vương, nhưng đời nào cũng mềm yếu, nhu nhược, trốn tránh chính là bản chất của cô. Triệu Ý có thể bảo vệ cô bao nhiêu kiếp chứ? Nếu không phải vì Phong Đô Lệnh, hắn sẽ đoái hoài đến một kẻ yếu ớt như cô sao? Tỉnh lại đi Ngũ điện, cô chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.”
Vân Xuyên lặng người.
Trách nhiệm của một Diêm Vương là đưa ra phán xử công bằng, minh bạch cho mỗi quỷ hồn từ dương giới đưa xuống.
Nơi mà nhân sinh sẽ phải đối diện với thiện và ác mình tạo ra. Vân Xuyên từng bị lòng trắc ẩn của mình chi phối mà gây ra ác nghiệp, cho nên cô và Triệu Ý mới trải qua song kiếp trầm luân trong bể khổ, bị dày vò, bị hành hạ từ thể xác tới tinh thần, tất cả những thứ đó, để cô thấu hiểu được đời sống của một chúng sinh ở dương giới sẽ đi đâu về đâu.
“Không đúng. Xuyên Nhi, lời hắn nói không đúng.”
U Linh âm trầm mở miệng. Điệp Vũ và Triệu Ân cũng sững cả người. U Linh đầu vẫn cúi, nói bằng giọng khản đặc.
“Cho dù cô đã từng mềm yếu, nhưng với ta thì không phải. Xuyên Nhi lúc nào cũng mạnh mẽ, sẵn sàng đương đầu với nguy hiểm, cho đi sự lương thiện thì có gì sai trái chứ? Đối với ta, Xuyên Nhi vẫn thông minh và tốt bụng như thế.”
U Linh chợt ngẩng phắt đầu. Điệp Vũ giật mạnh dây xích, trên cổ U Linh hằn lên những vết cháy xém.
U Linh bắt ngược lại dây xích, kéo Điệp Vũ nhào về phía anh ta, đưa tay ghì chặt lấy cần cổ Điệp Vũ.
“Điệp Vũ, bổn thượng không phải con rối cho cô đùa bỡn. Khi xưa bổn thượng bị cô lừa gạt, bị cô thao túng, bổn thượng giúp cô chạy trốn quỷ sai, còn chẳng ngại bỏ quá nửa tu vi để cô không bị Dục Quỷ đòi mạng. Cô đừng tưởng chuyện cô ăn tim Dục Quỷ bổn thượng không biết. Bây giờ cô thoát khỏi địa ngục A Tỳ, cấu kết với tên mắt rắn kia, giải yểm cho vong soái, lừa gạt bọn người Triệu Ý tới để đưa về Phong Đô. Hôm nay bổn thượng sẽ tính toán hết tất cả một lần, cùng cô đồng quy vu tận.”
Gió nổi lên cuồn cuộn, những trái tim trên cây Nhân Tâm lắc lư chao đảo. Vân Xuyên bị Triệu Ân túm lấy kéo về sau, cô hét lên.
“U Linh, anh đừng làm gì dại dột.”
U Linh dùng dây xích trói buộc mình với Điệp Vũ, cả thân thể bốc lên một luồng khí tức màu trắng ngùn ngụt.
Điệp Vũ ra sức gào thét, cào cấu, giãy dụa hòng thoát ra khỏi người U Linh, nhưng anh ta dùng tất cả sức mạnh mình có siết chặt lấy.
“Xuyên Nhi, bổn thượng chỉ có thể giúp cô đến đây, đoạn đường tiếp theo cô phải tự mình đi.”
“U Linh! Đừng mà! Anh không cần phải hy sinh cùng cô ta.”
“Xuyên Nhi, cô là Ngũ điện Diêm Vương, đừng để bổn thượng thất vọng. Nếu có thể có kiếp sau, bổn thượng muốn cùng cô…ha ha…thôi bỏ đi, chỉ tới đây thôi là được rồi. Xuyên Nhi, nếu gặp U Lan, hãy bảo con bé đừng tìm Trinh Nương nữa.”
Nước mắt Vân Xuyên chảy giàn dụa, cô muốn xông về phía U Linh nhưng Triệu Ân đã giữa chặt cô lại, trói cô bằng một sợi dây vàng óng.
Nhìn U Linh ôm lấy Điệp Vũ, cùng linh hồn cô ta bị ép chặt trong quầng sáng, con người chết thể xác thì còn phần hồn rơi xuống Địa phủ, đi qua bảy ải, đày vào luân hồi.
Nếu là linh hồn đồng quy vu tận thì sẽ đi đâu chứ?
Ánh sáng cuối cùng cũng tắt, một vài hạt bụi rơi xuống, từ nơi U Linh và Điệp Vũ biến mất rơi ra một chiếc nhẫn màu xanh, lăn về phía chân Vân Xuyên.
Vân Xuyên muốn nhặt nhưng đã bị Triệu Ân nhanh tay nhặt lấy.
“Nứt rồi. Hồn phi phách tán. Xem ra tên quỷ tóc dài này cũng là một kẻ thật si tình, lại đồng quy vu tận cùng tình nhân.”
“Câm miệng. Điệp Vũ không phải tình nhân của U Linh.”
Triệu Ân chỉ cười trào phúng mà không nói gì, hơi cúi xuống, cầm lấy lọn tóc của cô đưa lên hít hà.
“Thơm quá. Không hổ là nữ nhân duy nhất của Thập Điện Diêm Vương, Cô dâu địa phủ, cô nên chọn ta thay vì Triệu Ý.”
Vân Xuyên né người qua một bên, cô chán ghét Triệu Ân đến cùng cực.
“Chồng ta đâu rồi? Anh đưa chàng ấy đi đâu?”
Triệu Ân cũng không nổi giận, chẹp miệng nói.
“Ngũ điện, Triệu Ý hiện tại chỉ là một phàm nhân, lần trước hắn xuống địa phủ, đã để lại dấu vết, quỷ sai còn đang lùng sục khắp nơi. Cô là Diêm Vương, cô nói xem phàm nhân đột nhập Âm giới phạm phải tội gì? Giờ này xem ra cũng tan thành tro bụi rồi.”
“Không thể nào. Triệu Ý là con trai của Tần Quảng Vương, còn là một Thiên quan mang Âm mệnh, chàng ấy sẽ không chết đâu.”
Triệu Ân nghe lời này của Vân Xuyên như nghe chuyện cười, hắn há miệng cười mấy tiếng, mắt rắn ráo hoảnh xoay cô đối diện với mình.
“Ngũ điện, quên hắn đi, theo ta, chúng ta cùng làm chủ Âm giới.”
Vân Xuyên căm ghét tột cùng, dùng hết sức bình sinh húc trán mình vào mặt Triệu Ân.
Hắn thẹn quá hoá giận, vung tay tát cô một cái.
Vân Xuyên ngã ra đất, nhưng cô không cảm thấy đau, dòng máu ri rỉ bên khoé miệng càng khiến cô tỉnh táo hơn bất cứ khi nào.
Từ trên trán chảy xuống một dòng máu đỏ thẫm, chảy xéo qua mắt phải của Vân Xuyên. Triệu Ân xoa mũi, ra hiệu cho quỷ sai lôi Vân Xuyên dậy đưa đi.
“Để xem đến khi cô tận mắt nhìn thấy những người cô muốn bảo vệ đang giằng co giữa sự sống và cái chết, cô còn cứng miệng được nữa không?”