Thẩm Ngôn đang định chạy xuống thì điện thoại bất giác vang lên, Thẩm Ngôn lấy ra nhìn, là một số lạ gọi tới.
Hắn dừng lại bấm vào nút nghe.
- Alo! Mày là Thẩm Ngôn đúng không, hai con bạn thân của mày đi đường không cẩn thận đạp trúng đôi giày trăm vạn của đại ca tao, khôn hồn thì đem 100 vạn xuống chuộc hai người đẹp, nếu không chúng tao sẽ hưởng bọn chúng để trừ nợ đấy, bọn tao đang ở…
Rốp!!
Tút tút tút
Thẩm Ngôn giận quá hóa cười, lý do củ chuối gì thế này, tay hắn bóp nát điện thoại rồi lao như tên bắn xuống con hẻm.
- Thẩm Nhất, đi theo tôi!
Thẩm Ngôn ra hiệu cho Thẩm Nhất nãy giờ đang đứng canh gác trước cửa quán nướng. Đám côn đồ là chuồn cửa sau đi ra, nếu không Thẩm Nhất đứng ngay cửa đã phát hiện ra bọn chúng rồi.
Hai người như hai đạo bóng mờ lao vút vào hẻm tối.
…
- Mẹ nó! Tên này làm sao thế, tao còn chưa thông báo địa điểm nữa mà, đã sợ run vòi rồi sao?
Một tên đeo khuyên tai gãy gãy đầu, cuối xuống nhéo vào má Địch Lệ Nhiệt Ba. Hai nàng bị trói hết tay chân đang ngồi co ro run rẩy trong góc tường.
- Này cô bé, xem ra không ai đến cứu hai cô bé rồi! hehehe.
- Này, mày ý tứ một chút, có những thứ không thể đụng vào!
Một tên đầu trọc thân hình vạm vỡ nhất trong đám lên tiếng cảnh báo, nhiệm vụ là nhiệm vụ, nhận tiền phải thực hiện đúng, không thế mất uy tín được.
- Biết rồi đại ca!
Tên đeo khuyên tai biểu môi không cho là đúng, rút tay về, nhưng sau một khắc lại một cái tát đi qua.
Bốp!!!
Trên má của Địch Lệ Nhiệt Ba in hằn năm ngón tay của gã.
- Ư…ư..
Địch Lệ Nhiệt Ba hoảng sợ đến phát khóc, một bên Dương Mật ôm lấy nàng hận hận trừng mắt nhìn đám lưu manh này, trong lòng thầm cầu khẩn Thẩm Ngôn mau đến cứu hai chị em mình.
- Mẹ nó tưởng lão tử dễ khi dễ sao? Cắn vào tay tao còn dám phách lối!
- Mày…haiz.
Tên đầu trọc lắc đầu, tên đeo khuyên tai này có máu chó điên nhất trong đám của hắn, nhưng lại rất có năng lực, nếu không có chạm đến ranh giới cuối cùng, tên đầu trọc vẫn là nhắm mắt cho qua, mình dù sao cũng là xã hội đen mà.
- Chúng mày đang kiếm tao sao?
18 người giật mình, nháy mắt khẩn trương, nhìn về phía đầu hẻm, nơi đó có hai bóng đen đang đi tới.
Tên đầu trọc nhìn một chút tên cao to bên người Thẩm Ngôn, khóe miệng cười nhạt, tướng tá còn rất không tệ nha.
Dương Mật cùng Nhiệt Ba cùng mong Thẩm Ngôn đến cứu mình, nhưng khi hắn thực sự tới, hai nàng thực sự lo lắng, nước mắt không ngừng tuôn ra, đây không phải là đưa đầu người sao. Hai nàng vừa mới bị bịt miệng, thốt không ra lời, bộ dáng cực kỳ yếu đuối và tội nghiệp.
Thẩm Ngôn từ từ bước đến, nhìn thấy hai nữ đang khóc nhìn xem hắn, xem ra vẫn còn không sao, hắn thở ra một hơi, nhưng lúc chứng kiến gò má Địch Lệ Nhiệt Ba in hằn năm đạo ngón tay, hắn bỗng chốc âm trầm xuống.
Bây giờ hắn đã tức giận thực sự, linh khí xung quanh người hắn đang ầm ầm rung động, đáng tiếc đám người thường này không thể nào thấy được. Hệ thống vẫn còn đang trong trạng thái hồi phục, hắn không thể sử dụng hệ thống, nhưng hắn còn có tu vi Luyện khí đỉnh phong a.
- Chủ nhân có cần tôi ra tay…
- Không cần, tất cả để tôi! Cậu loại trừ tất cả manh mối!
Thẩm Nhất có thể cảm giác được sát khí khủng bố trên người Thẩm Ngôn phát tán ra, hắn từ từ lui lui, thôi động thần thức phá hủy hết thảy camera trong bán kính 500m, xóa đi mọi dữ liệu trong đám camera đó.
Một tên đầu đinh trong đám bước ra, cằm dao chỉ vào Thẩm Ngôn cười nham hiểm, giọng hách dịch nói ra.
- Này mày có ngu không! Tưởng có thằng tướng tá ngon một chút đi cùng mà tưởng ngon à, nhanh đưa 100 vạn ra đây, không tao thiến mày!
Thẩm Ngôn không có nhìn lấy hắn, linh lực tụ lại từ ngón tay Thẩm Ngôn cách không bắn vào huyệt ngủ hai nữ, làm hai nàng ngất đi, Thẩm Ngôn không muốn hai người chứng kiến tình cảnh tiếp theo.
- Này tao nói mày điếc à?
Tên đầu đinh không nhiều lời, một dao liền xiên tới. Thẩm Ngôn từ tốn mang vào một cặp bao tay, hắn không muốn lưu lại vết tích gì, bởi vì hắn hôm nay muốn giết người.
Vụt!
Ầm!
Thẩm Ngôn cũng không tránh né, một tay hắn vươn ra, mang theo tiếng xé gió chộp lấy đầu thằng đầu đinh rồi oanh thẳng vào tường.
Thằng đầu đinh tay chân run rẩy rồi ngừng hẳn, đầu hắn đã bị ấn đính vào tường, máu cùng não từ bức tường chảy xuống. Hình ảnh cực kỳ huyết tinh.
Đám người còn lại thoáng ngây người, đám này tuy giết người không ít, nhưng tình cảnh kích thích thị giác như thế này là chưa từng thấy qua.
Một người tay không oanh bạo đầu người, tin được sao?
- Mau…mau tất cả xông lên chém chết hắn!
Tên thủ lĩnh thanh âm run run, nút nước bọt một cái, cuộc đời chém giết để trui rèn nên tâm thần của hắn, hắn có linh cảm mình hôm nay đá phải tấm thép rồi.
Thẩm Ngôn không biết từ đâu lấy ra hai thanh kiếm đen tuyền, đây là song kiếm mà hắn vẫn luôn mang theo trong nhẫn trữ vật, hôm nay đã có thể dùng đến.
Một kiếm chém ngang.
Xoẹt!!
Hai cái đầu bay lên, máu phun xối xả. Thẩm Ngôn như hổ vào bầy dây liên tục chém giết.
- A..a.a
- A.a.a…ác ma…ác ma
Keng!
Một tên bay đến trong gang tất đỡ lấy một kiếm cho đồng bạn.
Thẩm Ngôn cười gằn một tay còn lại lại là một kiếm vun lên. Đầu người này văng ra máu nhuộm đỏ cả tên đang nằm phía dưới.
- A…đại ca..tôi đầu hàng…tôi đầu hàng!
Thẩm Ngôn không chém lưu tình một đao chém xuống.
Nhưng bất thình lình Thẩm Ngôn cảm nhận được một đạo kình phong đang từ phía sau lưng đánh tới.
Thẩm Ngôn nhanh nhẹn né người, một đạo đao khí xẹt qua tóc của hắn.
Bốp!
Lại một chân hoành phi mà tới, đá trúng ngực Thẩm Ngôn làm hắn lui về sau ba bước.
Thẩm Ngôn vô cùng bất ngờ nhìn tên đeo khuyên tai này.
Tên đeo khuyên tai cười khinh thường liếm liếm môi nhìn xem Thẩm Ngôn:
- Không gì hơn cái này! Ngày hôm nay tao sẽ cho mày sống không bằng chết!
Huyết tinh không có gây sợ hắn mà càng kích thích sự bạo lệ trong lòng hắn.
Thẩm Ngôn nhướng mày hỏi:
- Là mày đánh vợ tao đúng không?
Tên đeo khuyên tai khinh thường phun một bãi nước bọt.
- Là tao đánh đấy! Mẹ con điếm đó còn dám cắn tao! Tao không hiếp nó rồi bán vào nhà thổ là may rồi!
Thẩm Ngôn bình thường chỉ dùng hai phần lực lượng đi đánh với đám người này, thằng này đỡ được hai phần thực lực của Thẩm Ngôn làm hắn vô cùng bất ngờ.
- Tao xem mày cho tao sống không bằng chết như thế nào!
Thẩm Ngôn cắm hai kiếm xuống đất, vận dụng 5 phần lực lượng lao thẳng tới giáp lá cà. Tên đeo khuyên tai khinh thường, nhanh như chớp một đao bổ xuống.
- [Thánh Linh Giáp] !
Keng!
Thẩm ngôn lần đầu vận dụng công pháp trong chiến đấu. Một tầng linh lực bàng bạc bao khỏa lấy cơ thể Thẩm ngôn, vùng đan điềm ầm ầm xoay động, tu vi Luyện khí định phong toàn diện bạo phát, chấn ép xuống tên du côn này.
Tên này dùng đao chém vào người Thẩm Nhất như chém vào tấm sắt vậy, lại nhận lấy áp lực vô cùng cường đại, bị chấn đến hộc máu bay đụng vào tượng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng nắm đấm của Thẩm Ngôn như sấm sét rền vang, oanh thẳng lên người tên đeo khuyên tai làm hắn vô lực phản kháng.
Bụi mù, cát đá bay lên tứ tung.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tên này bị đấm lún vào tường, ngũ tạng lục phủ toàn bộ vỡ nát. Trên người hắn bị Thẩm Ngôn đấm nát bấy không ra hình người, chỉ còn cái đầu nguyên vẹn mang theo vô tận hoảng sợ nhìn xem con quái vật Thẩm Ngôn.
Đôi môi hắn mấp máy, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời, hắn giờ khắc này vô cùng hối hận, làm sao lại đi trêu chọc một thứ khủng bố như thế kia chứ, đôi mắt dần vô thần, đầu rũ xuống, đã tắt thở.
Đùng! Đùng! Đùng!
Tên đầu trọc thủ lĩnh lúc này đã vô tận sợ hãi, hắn rút một cây súng lục trong người bắn thẳng vào Thẩm Ngôn, nhưng đáng tiếc tất cả là vô ích. Từng đóa quang hoa lóe lên càng tô điểm cho khung cảnh máu me tràn đầy huyết tinh này.
Tên đầu trọc còn năm tên đàn em thấy thế, vô lực quỳ xuống, run run nhìn xem tên ác ma này.
- Nói! Là ai sai bảo tụi bây?
Thẩm Ngôn không ngu, hắn đã nhìn ra đám người này mục đích là hắn, không phải hai nữ, bất kể người đứng sau là ai, hắn nhất định phải chết.
6 tên côn đồ quay đầu nhìn nhau, thoáng do dự, dù sao chuyện này liên quan đến danh dự của công đoàn bọn hắn, nếu nói ra làm phá vỡ quy tắc, Lão đại sẽ tươi sống xiên chết bọn hắn.
Xoẹt!
Lại một ánh kiếm chém xuống. Một thi thể không đầu ngã ra đất.
Thẩm Ngôn vô tình chỉ kiếm vào một tên đàn em.
- Mày trả lời!
Tên đàn em này đã bị hù dọa đái, hắn chỉ là râu ria, hắn thực sự không biết gì a!
- Anh…anh ngừng tay..tôi có thể nói cho anh!
Tên đầu trọc bất lực thể dài, những đàn em này theo hắn chinh chiến bao năm, hắn không muốn thấy chúng chết oan chết uổng nữa.
Hắn thở dài, đám đàn em cùng hắn chinh chiến bao năm, ngày hôm nay chưa đến 10 phút gần như toàn diệt. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả chỉ là sâu kiến, hắn nghĩ đến vận mệnh mình mà tuyệt vọng, ít nhất phải cho ta hai chương để thể hiện chứ a....
................................
p/s: sắp tới tác bận xem Copa với thức khuya xem Euro rồi nên có thể trễ mấy ngày a, mọi người thông cảm :))