Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 90: So diễn kỹ với ta sao?



- Kỳ vương? Đã lâu lắm rồi ta mới nghe lại cái xưng hô này!

Thẩm Ngôn chắp tay nhìn về phía xa xa, thần sắc mang theo vài phần tang thương cùng hoài niệm, vài giây sau mới lấy lại tinh thần, con ngươi hờ hững nhìn về phía đám người như nhìn sâu kiến một dạng.

- Các ngươi tại sao lại đến chỗ ở của ta nháo loạn?

Thẩm Ngôn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lý Thanh Phong và đám người hỏi.

Dương Lập Hoa ngơ ngác nhìn Thẩm Ngôn, khóe miệng giật giật, sửng sốt không nói nên lời. Đám người hắc y nhân bên cạnh cũng hóa đá, bọn chúng như thấy một tôn Chí Tôn một dạng, khí tràng chấn nhiếp đám người.

Dương Mật thì quên luôn ‘người yêu’ nam chính, ánh mắt mang theo vô tận lửa nóng, sùng bái không chớp mắt nhìn xem Thẩm Ngôn, chỉ hận không thể nhào vào người hắn, hưởng thụ khí tức nam nhân của hắn.

- Cắt!!!

Đạo diễn nhíu mày, hô lớn một tiếng.

Ngay lập tức, studio trở nên sôi trào, tiếng nghị luận đan xen không ngớt.

Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì? Người đã diễn qua không biết bao nhiêu bộ phim, nam chính Dương Lập Hoa thế mà lại bị Thẩm Ngôn áp chế? Thậm chí còn là ép tới nỗi lời kịch cũng không nói ra được?

Mọi người tại đây đều là người trong nghề, cho nên diễn kỹ tốt xấu cao thấp như nào, hiển nhiên bọn họ đều nhìn ra.

Vừa rồi phần diễn mặc dù rất ngắn, nhưng vẫn đủ để nhìn thấy rất nhiều thứ, rất rõ ràng, là nam nhân vật chính đồng thời đã diễn qua không ít bộ phim truyền hình – Dương Lập Hoa, bị một kẻ ăn cơm mềm bám váy phụ nữ như Thẩm Ngôn nghiền ép đến nỗi không còn sót lại một chút cặn.

Chênh lệch diễn xuất giữa hai người bọn họ thực sự quá rõ ràng, muốn không thừa nhận cũng không được.

Mà thật ra đây cũng không phải là việc khiến mọi người kinh ngạc nhất, bởi vì dù sao Dương Lập Hoa cũng chưa từng là kẻ dựa vào diễn kỹ kiếm cơm, kỹ năng diễn xuất của y vẫn luôn là đề tài bàn tán của đông đảo khán giả, hiếm có tác phẩm nào mà trong đó độ tròn vai của y được chân chính tán thành.

Có thể thay thế Lý Thanh Phong giành lấy vai nam chính trong « Lạc Nhạn Trường Phi » cũng không đại biểu kỹ xảo của y vô cùng cao siêu gì, nhà sản xuất lựa chọn Dương Lập Hoa cũng chỉ đơn giản vì y là lưu lượng tiểu thịt tươi hàng thật giá thật, hơn nữa kỹ năng cũng không tồi, đủ sức kéo rating cho phim.

Trên thực tế, tùy tiện kéo một vị lão làng nào tới cũng đều có thể nhẹ nhàng nghiền ép diễn xuất của y, thậm chí ngay cả Dương Mật hay Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đều được đánh giá là diễn xuất tự nhiên hơn y nhiều.

Cho nên việc diễn kỹ đủ sức áp chế Dương Lập Hoa cũng không tính là thành tựu hiếm thấy gì.

Chân chính khiến mọi người kinh ngạc và ồn ào nghị luận nãy giờ chính là biểu hiện xuất sắc của Thẩm Ngôn.

- Hắn. . . Hắn vậy mà diễn tốt như thế? Quá khoa trương đi.

- Người anh em này có lai lịch gì vậy, hắn không phải là kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám sao, làm sao đột nhiên lại trở nên giỏi như vậy?

- Ai, cậu nghĩ lại xem, có thể được năm đại minh tinh đồng loạt nhìn trúng thì nam nhân đó khẳng định là có chỗ hơn người, xem ra chúng ta quá mức phiến diện rồi.

- Nói quá, hắn mới mấy tuổi đầu, diễn kỹ có thể tốt được bao nhiêu?

- Cậu đây là đang giả ngu hay bị mù thiệt? Vừa rồi tận mắt thấy, tốt hay không không lẽ cậu không biết?

Ánh mắt của đám người nhìn về phía Thẩm Ngôn đã bắt đầu biến đổi, có lẽ rất nhiều người như cũ lòng mang ghen tỵ và chán ghét, nhưng hiện tại đã không còn nhiều người dám bày vẻ sự khinh thường hắn nữa.

Sự thật ngay trước mắt, người ta đích xác là kẻ có bản lĩnh.

Mà ở một bên khác, Địch Lệ Nhiệt Ba đi đến bên Dương Mật đứng sóng vai, đều đang há hốc mồm ngạc nhiên không kém gì mọi người xung quanh. Thần sắc cả hai mờ mịt, bọn họ liếc nhìn nhau, thấy được sự khó tin trong mắt đối phương.

- Má ơi, rốt cuộc tụi mình đã vớ được anh chồng cực phẩm này bằng cách nào vậy?

- Mật Mật, mau báo cảnh sát đi, người đàn ông đằng kia dám chừng là kẻ giả mạo chồng của chúng ta đấy.

Các nàng vẫn luôn biết rõ Thẩm Ngôn rất tài hoa, thậm chí trên một số phương diện còn có thể xem là thiên tài.

Tỉ như lĩnh vực âm nhạc chẳng hạn, trình độ của hắn tuyệt đối là cấp bậc đại lão, vô luận là năng lực sáng tác, năng lực biểu diễn hay là tri thức nhạc lý thì đều phi thường lợi hại.

Ấy là còn chưa kể khả năng nấu nướng cùng y thuật, hai ngón nghề này tương tự đều đạt đến trình độ hơi bị cao thâm.

Thật khó tưởng tượng Thẩm Ngôn còn trẻ như vậy, rốt cuộc làm sao có thể học tập được nhiều phương diện như thế?

Nhưng hắn quả thật lắm tài lẻ, hay nói đúng hơn là Thẩm Ngôn tinh thông không ít lĩnh vực.

Bất quá cho dù như thế, nhưng đối với việc diễn xuất, dù hắn đã bảo mình là thiên tài thì hai cô gái vẫn chẳng hề tin tưởng chút nào.

Bằng không, trước đó các nàng cũng sẽ không một mực động viên, khích lệ Thẩm Ngôn, lại còn xấu mặt chỉ dạy hắn cách thức đừng khẩn trương nữa chứ.

Hiện giờ bọn họ không khỏi thấy xấu hổ, bởi vì năng lực của Thẩm Ngôn rõ ràng mạnh hơn hai nàng nhiều, vừa nãy đúng là múa rìu qua mắt thợ mà.

Thật ra diễn kỹ là một khái niệm tương đối trừu tượng, không thể chính xác phân chia đẳng cấp ra rõ ràng được, nhưng trải qua kinh nghiệm trong ngành nghề bấy lâu, đại khái cũng có thể miễn cưỡng phân ra vài cấp bậc.

Đầu tiên chính là những người diễn vai nào sẽ ra vai đó, nghĩa là diễn tên ăn mày thì giống tên ăn mày, diễn Hoàng đế ra dáng Hoàng đế, diễn đồ đần không khác gì kẻ đần thật sự.

Đừng nhìn đây chỉ là cấp bậc đầu tiên, thế nhưng cấp độ đã khá cao, toàn bộ vòng truyền hình điện ảnh trong nước, diễn viên có thể đạt đến trình độ này cũng chẳng nhiều.

Tối thiểu nhất dưới mắt Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba, hai nàng cũng chỉ tạm tính là ở cấp bậc đầu, kỹ năng diễn xuất của bọn họ khá tự nhiên, nếu như gặp phải nhân vật phù hợp với bản thân mình thì hoàn toàn có thể làm được cái việc ‘diễn vai nào sẽ ra vai đó’.

Nhưng tiền đề phải là phù hợp, nếu như đụng phải nhân vật không thích hợp với hình tượng của hai nàng thì với trình độ hiện tại, cả hai có nằm mơ cũng không diễn ra nổi.

Hay kể cả như Dương Lập Hoa thì xét riêng cấp bậc cũng chưa tính là cao, y vẫn còn nằm ở giai đoạn diễn kỹ rất sơ cấp, bất kể diễn ai cũng chưa hoàn toàn thoát ra khỏi bóng dáng của mình được, mà phần lớn vai diễn đều đi theo con đường ‘bá đạo’, tỏ ra ngầu các kiểu.

Tiếp theo là cấp bậc thứ hai, chính là khí tràng diễn xuất, hay còn gọi là diễn ra được cái chất riêng của nhân vật.

Đây cũng không còn đơn giản là ‘diễn vai nào sẽ ra vai đó’ nữa, mà là thông qua kỹ năng diễn xuất, biểu hiện ra khí tràng, dẫn dắt người xem dung nhập vào xúc cảm và cái hồn nhân vật mà diễn viên muốn truyền tải.

Diễn hài kịch có thể khiến khán giả cười, diễn bi kịch làm cho người xem khóc, diễn sát thủ để bọn họ phải sợ hãi, diễn vai Hoàng Đế làm cho ai nhìn thấy cũng đều nảy sinh cảm giác câu nệ, e ngại người này....

Có thể đạt tới cấp bậc như thế, toàn diễn viên quốc nội cũng không vượt quá hai chục người.

Cấp bậc diễn viên như vậy đều là các đại lão, ảnh đế ảnh hậu chưa chắc đã làm được tới cảnh giới này.

Loại kỹ thuật diễn xuất ấy đã đạt tới mức điêu luyện, chỉ dùng khả năng biểu diễn là có thể dẫn dắt tâm trạng của người đối diện, mạnh đến đáng sợ.

Mà Thẩm Ngôn vừa mới rồi chính là toát ra khí tràng diễn xuất như thế, một cảm giác mạnh mẽ, cao cao tại thượng mà thần bí chỉ thuộc riêng về Kỳ vương Đông Phương Chiêu Ngọc.

Đây cũng là lý do mà Dương Lập Hoa bị nghiền ép tới nỗi ngay cả lời thoại cũng không nói ra được, bởi vì khi y đối mặt với Thẩm Ngôn, khí tràng của Thẩm Ngôn đã dẫn dắt y vào vai diễn, khiến y không tự chủ được thật sự nghĩ mình chính là nam tử vô tình lạc vào hang động, trước mặt mình đây là vị cao thủ mà không ai không biết tên, khiến y khẩn trương đến tột độ.

...........................