Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 91: Biến cố bất ngờ.



Thông tin về nhân vật Đông Phương Chiêu Ngọc kỳ thật rất ít ỏi, bởi vì chỉ có một cảnh phim, hơn nữa sau này y cũng không xuất hiện nữa, thế nên bối cảnh cụ thể cũng khó mà rõ rệt được.

Tính cách như thế nào, đã từng trải qua kinh lịch gì... đều không được biên kịch chủ tâm xây dựng.

Trên thực tế, cơ hồ tất cả các vai phụ trong phim truyền hình hay điện ảnh đều như vậy, phần lớn đều là bối cảnh thiếu thốn, chỉ có nhân vật chính mới được xây dựng ngoại hình, tính cách, xuất thân, thông tin cụ thể.

Đây là chuyện quá sức bình thường, nhân vật chính sở dĩ là nhân vật chính, cũng bởi vì anh ta hoặc cô ta là nhân vật chủ chốt trong câu chuyện này. Còn không xoay quanh hào quang cho bọn họ mới là chuyện lạ.

Vậy thì các diễn viên đóng vai phụ làm sao có thể diễn tốt một nhân vật có bối cảnh quá thiếu thốn?

Sau khi Thẩm Ngôn nhận được tờ giấy phân vai mà Dương Mật đưa đến, Thẩm Ngôn liền tự viết ra một đoản văn dành cho Đông Phương Chiêu Ngọc.

Từ lúc hắn sơ nhập giang hồ đến khi phong mang tất lộ. Ban đầu hắn đi đâu cũng mang bộ mặt dương dương đắc ý vì thanh danh vang dội của chính mình, nhưng dần dần kinh qua nhiều việc, gặp gỡ nhiều người thì tính cách thành thục, thu liễm lại hẳn.

Về sau Đông Phương Chiêu Ngọc chuyên tâm nâng cao khả năng kỳ nghệ của bản thân, đã đạt đến trình độ phản phác quy chân, không còn đối thủ nào xứng tầm hắn nữa.

Đoản văn Thẩm Ngôn viết chỉ tầm mấy trăm chữ, nhưng đã khái quát qua cả một đời của Đông Phương Chiêu Ngọc, cũng đã khắc hoạ ra cụ thể hình tượng của người được mệnh danh là Kỳ vương này. Nhờ vậy, Thẩm Ngôn liền biết rõ phải diễn như thế nào để lột tả ra được hết khí chất nhân vật của mình.

Tình tiết trong sơn động là khi nam chính tình cờ bị đuổi giết vào đây rồi vô tình phát hiện ra nơi ở của Đông Phương Chiêu Ngọc, sau đó được Đông Phương Chiêu Ngọc cứu giúp, rồi hữu duyên nhận được bí kíp.

Thẩm Ngôn quá trình diễn chính là một Đông Phương Chiêu Ngọc như thế.

Vì vậy kết quả không cần nói cũng biết, Dương Lập Hoa đương nhiên bị đả kích nặng nề.

Vừa rồi thời điểm đối diễn với nhau, y cảm giác người đối diện mình không phải là tên Thẩm Ngôn luôn khiến y chán ghét oán hận, mà đó thật sự là một vị cao thủ cao cao tại thượng.

Gặp được nhân vật tầm cỡ như thế, Dương Lập Hoa không làm chủ được bản thân, tự động biểu hiện ra phản ứng chân thật nhất của mình, ấy chính là vừa khẩn trương lại vừa câu nệ, sợ sệt.

Trong thoáng chốc, y đã quên mất lời thoại, lại càng quên béng đi việc thật ra mình chỉ đang đóng phim, đây không phải là trong hang động thật sự.

Dương Lập Hoa ngồi xuống một bên, vừa uống nước vừa cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.

Dương Lập Hoa hiện tại đang cực kỳ tức giận. Trên thế giới này, có lẽ không còn chuyện gì thống khổ hơn việc phải chứng kiến tình địch của mình đang thản nhiên trang bức ngay trước mắt.

- Còn cô nữa Dương Mật, cô là vai nữ chính đó, là người yêu của nam chính, tại sao khi nam phụ xuất hiện là cô ánh mắt như sắc lang chỉ hận không thể lao vào cắn xé nam phụ thế?

Ở một bên đạo diễn nhắc nhở lấy Dương Mật, hắn cũng không dám lớn tiếng với tiểu tổ tông này, chỉ là nhẹ giọng khuyên bảo.

- Cô chắc cũng không muốn phim biến thành nữ chính đi theo nam phụ cắm sừng nam chính đó chứ? Khẩu vị khán giả không mặn thế đâu!

Dương Mật đỏ mặt xin lỗi, đến bây giờ con tim của nàng vẫn còn nhảy loạn, Thẩm Ngôn thật mê chết nàng rồi.

- Hì hì, xem ra nữ chính bị chồng em cho mê đến thất điên bát đảo rồi, cố lên chồng, cắm sừng tên nam chính Dương Lập Hoa kia đi, em ủng hộ anh!

Địch Lệ Nhiệt Ba hóng hớt, không ngừng nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, quan sát lấy Dương Mật, vẫn không quên ôm lấy cánh tay Thẩm Ngôn nũng nịu.

Quả thật Thẩm Ngôn diễn xuất cũng là mê chết nàng rồi, nếu không phải tại đóng phim, Nhiệt Ba có lẽ muốn dâng hiến lần đầu tiên cho hắn ngay và luôn.

Nàng rất thích xem náo nhiệt, nếu không phải Thẩm Ngôn còn đang ngồi đây, nàng nhất định đã sớm chạy tới chọc ghẹo Dương Mật rồi.

Mà Dương Lập Hoa đang uống nước bên cạnh suýt bị sặc chết, khóc không ra nước mắt, xin nhờ a…ta ngoài đời bị cướp mất người yêu chưa đủ sao? Bây giờ đóng phim còn muốn đội nón xanh? Ông trời thật bất công a…

Bỏ ngoài tai lời nói của tên đạo diễn, Dương Mật cũng chạy đến bên Thẩm Ngôn, ôm lấy cổ hắn tò mò hỏi:

- Rốt cuộc anh còn biết làm cái gì nữa? Dứt khoát nói rõ cho bọn em biết đi, chứ cái gì anh cũng không nói, đùng một phát lại trồi ra một kỹ năng, đùng một phát lại bùng nổ tài lẻ khác, anh thật sự làm chúng em mệt tim quá. Này, đừng nói là anh cố ý như thế, muốn cho bọn em kinh hỉ đấy nhé?

Dương Mật mỉm cười nói với Thẩm Ngôn, bộ dáng ngưỡng mộ và vui vẻ của nàng hiện tại của nàng thập phần đáng yêu, khí tức trầm ôn đã biến đâu mất.

Thẩm Ngôn lắc đầu:

- Đúng là còn một ít tay nghề khác, nhưng không phải anh định giấu diếm các em, cũng không có ý định cho các em kinh hỉ gì đâu.

Dương Mật dở khóc dở cười, đánh nhẹ một cái lên mu bàn tay Thẩm Ngôn, đoạn nói:

- Nói lời dễ nghe một chút thì anh sẽ chết sao? Bụng dạ hẹp hòi, may cho anh là anh lớn lên đẹp trai lại có tài đấy, nếu không phải vậy thì chắc chắn anh ế mạt kiếp luôn rồi.

Thẩm Ngôn cười cười hai tay bóp vào cặp mông tròn trĩnh của nàng:

- Vậy cũng chưa chắc, vẫn có người thích tính cách như này của anh còn gì.

Dương Mật lộ ra một ý cười, thân thể nàng trên người hắn không ngừng ma sát, nàng hỏi:

- Ồ? Thật sao? Ai mà không có mắt như thế?

Thẩm Ngôn quay đầu nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba hi hi ha ha nói:

- Chồng, hai em đều không có mắt yêu anh, nói vậy được chưa ~ ~ ? Hơn nữa cả ba chúng ta đều cùng…

Không đợi Thẩm Ngôn phản ứng, Dương Mật đột nhiên như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, vội vàng nhảy xổ vào người Địch Lệ Nhiệt Ba, dùng bàn tay mềm mại che lấp miệng cô nàng, bày ra bộ dáng ‘nếu cậu dám nói, tớ nhất định sẽ bóp chết cậu’.

Xin nhờ đây là nơi công cộng a, nếu con mắm Địch Lệ Nhiệt Ba nói bậy bạ thì nàng có nước kiếm cái lỗ chui xuống, Dương Mật còn có để hai con rùa nhỏ trên núm vú nàng đây, mọi việc vẫn còn như mới a…

- Tốt rồi! Mọi người chuẩn bị lại!

Tên đạo diễn đứng đằng xa dùng loa phát thanh lên tiếng.

Mọi người nháy mắt nghiêm túc, phân cảnh đã sẵn sàng.

- Action!!!

Tên hắc y nhân giờ phút này vẻ mặt há hốc nhìn tên bạch y đứng trước mặt, mở miệng quát lớn:

- Giả thần giả quỷ, giết người diệt khẩu, ngươi không may thấy được cảnh này vậy thì cũng mời ngươi đi chết đi, anh em, lên giết thằng này!

Nói rồi một đám hắc y nhân lao lên, hung khí bạo phát đánh thẳng về Thẩm Ngôn.

Dương Lập Hoa cùng Dương Mật giờ khắc này đã ở bên ngoài khung hình, hai người cảm thấy có chút không đúng.

Đặc biệt là Dương Lập Hoa, hắn thấy đám cascadeur này diễn thập phần nhập vai, danh hung ác dị thường. Hắn nghĩ gì đó, bất ngờ con mắt hướng về phía đằng xa nới Chấn Phong đang đứng.

Thấy Dương Lập Hoa nhìn đến mình, Chấn Phong mỉm cười gật gật đầu.

Diễn xuất không hạ được Thẩm Ngôn thì trực tiếp dùng bạo lực phá hắn, đây chỉ là một cái hạ mã uy mà thôi, phần vui hơn còn ở phía sau.

Chấn Phong cười gian nhắn một tin nhắn qua cho Dương Lập Hoa.

Dương Lập Hoa nhìn đến điện thoại, là Chấn Phong nhắn tới, hắn khó hiểu nhíu mày đọc nội dung tin nhắn, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên nhìn lấy Chấn Phong, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Phía bên đây Thẩm Ngôn cùng mấy tên cascaduer này đối chiến, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy không ổn, mấy tên này đánh hung ác dị thường, không chừa đường sống.

Thẩm Ngôn mắt híp lại, lại là có người giở trò muốn bẽ mặt hắn đây mà, bài này khi trước Lý Thanh Phong đã dùng qua hòng trấn áp Thẩm Ngôn, không ngờ hôm nay lại gặp.

Chỉ khác bây giờ là quay trước ống kính cho hàng vạn khán giả xem, hắn không thể nào phát ra linh lực được, nhưng dù sao bản thể hắn qua Long Huyết chuôi rèn, cường hãn dị thường, đạn súng trường bắn không thủng, còn sợ gì đám người này nữa.

- Xem ra ta phải thể hiện một màn đánh đấm hoành tráng mới được.

Thẩm Ngôn thầm nghĩ, hắn hờ hững nhìn vào đám người như sâu kiến kia.

Một tay quét ngang, một tên mang theo kiếm đạo cụ chém tới tức thì bị lực lượng cường đại oanh bay ra ngoài.

Một tên khác từ sau lưng đâm tới, khi mũi kiếm còn cách lưng Thẩm Ngôn 5 cm thì hắn nhẹ nhàng xoay người, tay vươn ra nắm bắt lấy chuôi kiếm xoắn mạnh.

Rắc!

- A…a

Tên đó hét lên đau đớn, cổ tay bị vặn gãy, Thẩm Ngôn lại một cước đi qua, tên này bị đá bay ra khỏi khung hình.

Thẩm Ngôn như hổ vào bây dê, tận tình sát phạt, đám hắc y nhân kêu cha gọi mẹ bỏ chạy tán lạn.

Tên đạo diễn ngồi phía ngoài suốt cả quá trình mắt trừng khẩu ngốc, ban đầu vốn định cho diễn viên đóng thế thay thế vị trí cho Thẩm Ngôn để đánh nhau.

Ai ngờ tên này giỏi võ thế, hiệu ứng đánh đấm không cần luôn, hiệu ứng camera rung lắc các kiểu cũng dư thừa.

Bởi vì Thẩm Ngôn ra tay hết sức tuyệt mỹ, không thể chê vào đâu được, tên đạo diễn đang nghĩ đến những cảnh đánh nhau trên Holywood, chắc cũng chỉ như thế này là cùng.

Mà đứng một bên Dương Lập Hoa cùng Chấn Phong sắc mặt là tái xanh, Chấn Phong không thể tin cảnh tượng trước mặt, miệng lẩm bẩm:

- Không thể nào, không thể nào a…

Dương Lập Hoa nghĩ đến viễn cảnh của Lý Thanh Phong mà đầu ong ong run lên, như muốn quỳ trên mặt đất.

Chấn Phong dù sao cũng là tên già đời, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, một tay bắt lấy bả vải của Dương Lập Hoa, nhỏ giọng nói:

- Bây giờ phóng lao phải theo lao, bây giờ cậu tiếp theo cứ làm những gì tôi nói là được, coi như lấy lại một chút danh dự về cho bản thân, còn về Thẩm Ngôn, đợi sao khi đóng xong phim này, tôi sẽ thay cậu cho hắn biết tay!

Dương Lập Hoa khó khăn nhìn sang Chấn Phong, đánh bạo gật đầu. Chấn Phong bây giờ quan hệ rất nhiều, mình không dùng vũ lực được thì dựa vào tên này trấn áp chết tên Thẩm Ngôn kia không được sao?

Thù hận đã làm mờ mắt Dương Lập Hoa rồi, hắn đánh giá quá cao khả năng của Chấn Phong…

Cảnh quay Thẩm Ngôn nhanh chóng kết thúc, sau khi trải qua một số tình tiết máu chó, Thẩm Ngôn cảm thấy ‘tư chất’ nam chính Dương Lập Hoa rất không tệ giao cho hắn một quyển bí tịch, trang bức với nam chính, nữ chính một chút rồi lui ra khỏi khung hình.

Sau này bên hậu kỳ sẽ theo hiệu ứng sương khói lượn lờ, tiên âm vang đạo, thân ảnh Thẩm Ngôn từ từ tan biến các kiểu.

Bây giờ trong sơn động còn lại nam chính và nữ chính, theo kịch bản thì hai người sẽ hết sức vui mừng, khổ tận cam lai, ôm với nhau hôn một nụ hôn thắm thiết là kết thúc phân cảnh.

Dương Mật từ xưa đến nay không bao giờ chịu đóng qua các cảnh hôn hít này, thường thì sẽ có diễn viên đóng thế xử lý.

Nhưng hôm nay không biết tại sao tên đạo diễn không có hô dừng lại.

Lúc này Dương Lập Hoa đang ôm lấy bờ eo thon của Dương Mật, mắt thâm tình nhìn lấy nàng, Dương Mật tuy thầm mắng chửi tên này đầy đầu, nhưng vẫn tạo ra khuôn mặt hạnh phúc nép vào ngực Dương Lập Hoa.

Nghiệp diễn viên, chuyện ôm nhau, hôn hít thậm chí cởi trần lên giường với nam chính là một điều hết sức bình thường.

Huống chi chỉ là nắm tay, ôm eo thể loại này, Thẩm Ngôn cũng là hoàn toàn hiểu nên cũng không có phản ứng gì, nhưng màn kế tiếp lại làm hắn bạo nộ.

Tên đạo diễn chết tiệt kia không có hô dừng vì một bên Chấn Phong đã rỉ vào tai hắn.

- Không cần dừng! Cần gì diễn viên đóng thế, anh không thấy hai người thật sự hôn nhau mới là đẹp nhất sao, thấy mặt được cả hai diễn viên đang âu yếm hôn nhau, đây là kích thích rất lớn với khán giả đó, anh nên biết Dương Mật vốn ai cũng biết nàng không bao giờ hôn ai trên màn ảnh, bây giờ lại có cảnh này…nói xem đạo diễn như anh cũng hưởng được hào quang chứ!

Chấn Phong chốt hạ:

- Hai người đều là diễn viên chuyên nghiệp, hôn nhau có là gì đâu!

Tên đạo diễn cắn răng gật gật đầu, trong đây đạo diễn là cha mẹ, muốn diễn viên làm gì thì bọn họ phải làm theo thế đó, hơn nữa mọi việc đều tốt cho đoàn phim a.

Ở trong khung hình lúc này, Dương Mật đã cảm thấy thập phần khó chịu, Dương Lập Hoa vẫn cứ tâm tình âu yếm sáo rỗng, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lấy tấm lưng trắng của mình.

Dương Mật muốn bạo nộ rồi, ai cho tên Dương Lập Hoa này lá gan như thế.

Đang lúc nàng đang định phát tác thì bất ngờ Dương Lập Hoa nâng khuôn mặt nàng lên, nhắm ngay đôi môi đỏ hồng của nàng mà mạnh mẽ hôn xuống.

………………………..