An Ca Ký Vi Từ

Chương 112



Quý Hàng mang áo khoác trên người gấp lại đem lót xuống mặt ghế gỗ cứng rắn và ướt sương lạnh. Nhưng lực bất tòng tâm, không có cách nào làm đỉnh mông đang bị thương của em trai không truyền tới từng đợt nhói đau. An Ký Viễn đột ngột nhớ lại nhiều thứ mà nói:

“Em không cảm thấy bị uất ức, thiệt thòi…”

Áo sơ mi đơn bạc trên người anh dán chặt vào cơ thể, Quý Hàng mang hai tay chống ra sau băng ghế, sống lưng ngửa ra tạo thành một độ cong đẹp mắt.

“Em là sợ làm sai, sợ gặp chút vấn đề sẽ bị phạt, càng sợ làm anh thất vọng.”

“Dạ phải.”- Bị anh một lời vạch trần hết tất thảy An Ký Viễn cũng không thấy ngượng ngùng, ngược lại có chút ung dung đáp lại.

“Sau này…”- Giọng nói của Quý Hàng bị gió đêm thổi qua có chút mong manh.

“… chỉ cần em không vi phạm nguyên tắc quá nghiêm trọng, anh cũng sẽ không quá nghiêm khắc với em.”

An Ký Viễn trong lòng nhẹ run, đáng lẽ nghe thấy lời này nên vui mừng tung hô nhưng không hiểu sao trong lòng cậu không có gì lấy làm vui vẻ, khẽ nhìn qua anh phía trước không có chút gì háo hức, thấp giọng đáp lại.

“Anh, đừng nóng giận…”

“Thế nào cũng thấy anh tức giận sao?”- Quý Hàng bất đắc dĩ lắc đầu.

“Hay vì anh rời nhà mười mấy năm rồi cũng không về, làm cho em có chút ảo giác?”

“Đâu phải…”

Quý Hàng nghiêng đầu nhìn ánh mắt sáng ngời của em trai bên cạnh cùng mình nói chuyện trong bóng đêm tĩnh lặng. Là sự tôn trọng, là tín nhiệm, là không gian dối, là thấu hiểu không cần giải bày, so với lời nói bên ngoài, có lẽ nội tâm hiểu rõ nhau vẫn là điều đáng quý nhất.

Anh chợt mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ như ánh sáng của mặt trời, có thể thấy được nhiệt huyết cùng tâm tư.

“Trách anh sao?”

An Ký Viên thoạt đầu lắc lư đu đưa như chiếc trống bỏi rồi sau đó mới chậm chạp dừng lại, ngốc nghếch gật đầu một cái.

“Trách… anh bữa đó chỉ mũi em mắng, rất uất ức, rất tuyệt tình, lạnh lùng, còn có phẫn hận.” – An Ký Viễn nhớ lại mấy năm kia, Quý Hàng lạnh lùng như thế nào, cậu khó có thể quên được.

“Nhưng rồi, em cảm thấy anh vẫn còn sống đã là quá tốt rồi, hơn nữa còn sống tốt đến như vậy, ngày ngày dùng tài năng của mình giúp người khác sống sót, bất kể việc gì cũng không quan trọng nữa.”

Quý Hàng siết tay nắm chặt ghế, móng tay vì dùng sức mà làm mặt ghế phát ra tiếng động nho nhỏ nhưng rồi nhanh chóng biến mất bởi không gian xung quanh đứa nhỏ đang hết sức vui vẻ kia. Ánh trăng rọi xuống như phủ thêm một tầng sương muối, có chút mằn mặn.

Anh nhìn gò má của An Ký Viễn từ phía sau, hầu kết chuyển động tràn đầy khí tức của thiếu niên, âm thanh đùa giỡn nói:

“Bây giờ thì sao? Hở một tí là phải nhận lỗi, không dưng lại bắt bẻ, không hận anh sao?”

An Ký Viễn thanh âm nhàn nhạt, ung dung: “Biết rõ anh không thích vẫn muốn đeo dính chặt bên người, biết rõ anh nhìn em nơi đó rất không hài lòng vẫn phải bạo gan dò xét cặn kẽ, nên là không hận nổi.”

Quý Hàng có chút sửng sốt, hơi thở còn tan tản ra vị quế lướt qua chóp mũi nhưng giọng nói vẫn nghiêm nghị không giống với sự ôn thuận vừa rồi, trầm giọng lặp lại: “Không thích em, nhìn em  nơi đó rất không hài lòng.”

“Anh…” An Ký Viễn thoáng quay đầu liền chạm phải thần thái nghiêm nghị thần thái nhìn mình chằm chằm, một chút đùa giỡn cũng không có. Ánh mắt thâm sâu này khiến cậu cũng phải run rẩy, sợ hãi, “Lúc trước anh đối với em không nói tình cũng không nói lý nên mới như vậy,… Giờ thì…”

Quý Hàng có chút không thoải mái, đặc biệt là khi em trai có dáng vẻ sợ sệt thấp vế hơn mình như vậy. An Ký Viện lúc trước không hề yếu ớt nhạy cảm thế này.

Giọng nói của anh thoáng chốc trở nên trịnh trọng nghiêm nghị, ánh mắt lại tràn đầy trầm tĩnh an nhiên: “Đây là coi như đối với người làm thầy, yêu cầu nghiêm khắc không có nghĩa là không hài lòng, là mong đợi em có thể nâng cao năng lực cùng tư chất, có thể ngày càng tốt hơn; mà coi như người làm anh, bất luận em – An Ký Viễn – có làm gì, cho đến bây giờ chưa hề tồn tại khái niệm ‘không thích’”

Trưởng thành làm con người thay đổi, là ánh mắt thâm thúy cùng dung nhan, là học được từ những thất bại để hướng đến thành công, là đem khó khăn thành động lực hướng tới ước mơ, là mang động lực trở thành cố gắng theo đuổi mục đích của mình.

Trải qua thời gian, An Ký Viễn liều mạng nhủ với chính mình, muốn trưởng thành phải giống một đại nam nhân đủ cường đại, dũng cảm, mới có kiên định đứng bên cạnh anh.

Cậu lại quên mất đi lý do vì sao mình phải làm như vậy. Chẳng qua, xuân sang hạ tới, thu dâng lên khí lạnh rồi lại vào đông, che tầm mắt mình, lặng lẽ cô độc tiếp tục bước tới, nơi sâu thẳm cũng không hề lo sợ.

Hiện tại, cậu mới chân chính biết được, Quý Hàng là toàn bộ ý nghĩa của cuộc đời cậu, một câu nói, một ánh mắt vui vẻ, một chén mì nhàn nhạt, cũng có thể làm cậu quên đi thế giới tranh đấu, thật giả ngoài kia, vui vẻ tận hưởng giây phút bên cạnh anh.

Thì ra là do cậu có thể buông xuống phòng bị, buông xuống bất an.

Thì ra là do cậu có thể không cần cân nhắc lời nói, khéo léo từng phân tấc.

Thì ra là do cậu có thể yên lòng quan tâm đến người trước mặt này.