Cánh cửa lớn trên sân thượng thổi vào một làn giá lạnh trước nay khó gặp. Tựa như chuyển mùa, chưa kịp chuẩn bị đầy đủ xiêm áo, cái lạnh đã ùn ùn kéo tới rồi, làm lòng người có chút ngỡ ngàng.
An Ký Viễn chiếm phòng ngủ, như cũ chưa hề hay biết gì.
Cho dù so với anh, cậu tương đối được cưng chiều hơn nhưng sống trong đại gia tộc, từng thói quen hằng ngày khắc vào tâm trí, trở thành cuộc sống khuôn khổ cùng nghiêm khắc. Xuất viện đã hơn ba ngày, vẫn như cũ dậy sớm tập thể dục, tuy không dám tự tiện thay đổi đồ vật trong phòng Quý Hàng nhưng cũng mang bụi bặm lau chùi sạch sẽ, chỉ là đem gạo nấu cơm thành gạo mễ hoa (gạo nếp) mà bị Kiều Thạc chê cười, đành bỉu môi, ngậm ngùi đứng một bên làm phụ bếp cho sư huynh.
Chỉ có một việc, Quý Hàng dù có ôn nhu khuyên nhủ hay nghiêm khắc dạy dỗ vẫn không thay đổi được.
“Đọc sách thì qua thư phòng.”- Sớm đã chuẩn bị nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa run giận, tiện tay mở đèn, ánh sáng nhức mắt, giọng nói lại cực kỳ bất mãn.
“Ban ngày làm ổ trên giường còn ra hình dạng gì!”
An Ký Viễn nằm trên giường, từ trong bút ký quay đầu nhìn qua, chống cùi chỏ, nâng người lên, nhỏ giọng lầu bầu.
“Anh không gõ cửa.”
An Ký Viễn ở nhà một mình y như đang ôn lại thời gian nghỉ hè, cả nhà trống không, cũng không có việc gì làm. Trừ anh bắt cậu không được ở trên giường ăn cơm ra, còn lại toàn bộ thời gian hình như không rời được chiếc giường một mét sáu, tủ đầu giường chất đầy bình bản, sách chuyên ngành nặng trịch cũng phải để bớt xuống sàn nhà.
“Xuống!”- Đã mấy ngày ngủ trên ghế sô pha, Quý Hàng dường như mệt hơn thường ngày, ánh mắt bén nhọn cũng bớt đi góc cạnh, cũng không biết là đang than phiền hay dạy dỗ.
“Ngày càng không có quy củ.”
“Aaa…”- Dù nói là dạy mãi không được nhưng thái độ của em trai cũng được tính là cực kỳ tốt, mang hai chân bỏ ra khỏi chăn bước xuống sàn nhà, nhanh chóng chỉnh sửa lại “chiến tích” khắp phòng, lúc sau ngẩng đầu lên nhìn anh cả người vừa tắm xong nhẹ nhàng, khoan khoái.
“Anh, buổi tối ăn gì?”
Tự động bỏ qua ánh mắt tha thiết của em trai, giọng nói của anh cùng với nguyên liệu nấu ăn đơn giản y như nhau.
“Cháo.”
“Sư huynh không về sao?”- Khuôn mặt của cậu ánh lên vẻ mất mát.
“Em muốn ăn cá mặn chưng thịt của sư huynh làm.”
Quý Hàng cảm thấy buồn cười, nhớ đến tối hôm qua hai đứa nhỏ này vì chuyện uống sữa tươi có cho thêm đường mà cãi nhau ỏm tỏi.
“Vậy em đi gọi điện đi.”
“Không muốn.”- An Ký Viễn như nuốt cục tức, hồi lâu mới thấy anh đang âm thầm mỉm cười mà nhấn mạnh.
“Em không cần.”
—————–
Hương thơm ngào ngạt của món cá mặn chưng thịt nóng hỏi vừa đặt lên bàn, món ăn còn được điểm xuyết thêm chút màu xanh của rau cải thật bắt mắt làm cho cậu thanh niên đã hai mươi mấy tuổi vẫn thèm đến nhiễu nước miếng.
Đây chính là món ăn của bà ngoại.
“Thời tiết trở lạnh, con mỗi ngày đều ở bệnh viện sao được? Nhà trọ có lò sưởi không?”- Gắp một đũa đầy đủ cá, thịt, mộc nhĩ, măng tươi đặt vào chén của Kiều Thạc mà hỏi.
Bà lão tóc đã hoa râm, khóe mắt có nếp nhăn, nhưng nhìn không ra vừa làm đại thọ tám mươi tuổi. Dung mạo theo năm tháng không đổi vẫn quắc thước, thân thể cường tráng.
Kiều Thạc ăn thêm hai miếng cơm, nét mặt tươi cười như đứa trẻ.
“Mùi vị cá bầm của bà ngoại nhiều năm như vậy vẫn không đổi nha, con tự làm vẫn thấy không bằng.”
“Thịt bằm muốn ngon phải ngấm tương, con bận rộn như vậy, sao có thời gian chờ cho thấm chứ.”
Bà ngoại thấp giọng nói, Kiều Thạc nghe mẹ nói qua, bà ngoại từng sinh ra trong gia đình địa chủ giàu có, sau đó vì vướng vấp vào một số việc bị cục văn hóa tịch thu tài sản, rồi chán nản đến ngoại ô thành phố B, tại một làng chài sinh sống. Thời đó, những cô gái có tay nghề giỏi như vậy nhưng lại không ai biết tới.
“Không nói chuyện khác nữa, cũng lớn rồi, cả ngày ở nhà trọ sao mà được?”
Kiều Thạc bất đắc dĩ cười: “Nhà trọ có lò sưởi, cũng có thể nấu cơm, còn có đủ điện nước, tốt vô cùng.”
“Nơi đó mà tốt? Suốt ngày ở cùng một đám nam sinh, sao có thể tìm được đối tượng?”- Đầu năm lại rụng mất thêm mấy cái răng, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại.
“Nên vì mình sau này cân nhắc một chút.”
Đại khái là biết được lần nào cũng không thoát được đề tài này, Kiều Thạc ngược lại cũng không ngại lải nhải.
“Bà ngoại yên tâm, cháu ngoại của bà cũng được hoan nghênh lắm.”
“Cứ thích đánh trống lảng đi.”
Đầu đũa vừa muốn gõ lên ót Kiều Thạc đã bị cậu nhanh nhẹn tránh đi, lại nghe bà chầm chậm thở dài.
“Bà ngoại đến tuổi này cũng không còn gì ràng buộc, mẹ con đã đi trước một bước rồi, một mình con… Bà không yên lòng được.”
Tay nâng chén của Kiều Thạc chợt trở nên căng thẳng, động tác nhai cũng chậm lại.
“Bà ngoại nói gì vậy?”
“Mùa đông lại tới rồi.”- Bà nhìn ra khung cửa sổ xào xạc lá rụng, nếp nhăn ở khóe mắt hồng hồng lên.