Quý Hàng quét mắt nhìn một lượt phòng làm việc xem như gọn gàng, không hoảng hốt, không vội vàng bước đến mở cửa.
Ngoài cửa là Cố Bình Sinh, Trưởng khoa y vụ, Trưởng khoa Cấp cứu và An Ký Viễn.
Không có khom lưng vui vẻ chào đón, sắc mặt Quý Hàng trầm xuống, đôi mày nhíu chặt lại.
Đối mặt với ba vị Trưởng khoa đang có vẻ mặt lấy lòng, cổ họng Quý Hàng giống như bị thuốc tê ngấm qua, phát ra thanh âm phá lệ trầm thấp, mỗi một chữ đều như búa đập thẳng vào lòng người.
“Có chuyện gì đáng giá ba vị Trưởng khoa đồng thời đến tìm Quý Hàng?”
Cố Bình Sinh mỉm cười nói: “Tiểu Quý a, không định mời chúng tôi vào phòng sao?’’
Quý Hàng nhàn nhạt quét mắt qua An Ký Viễn đang mím chặt môi, rõ ràng là ánh mắt không đến nổi sắc bén nhưng lại làm nhịp tim An Ký Viễn đập liên hồi, không khỏi cúi thấp đầu xuống.
Quý Hàng không phải là người biết lươn lẹo trong quan trường nhưng cũng không phải không hiểu quy cũ, anh có thể khinh thường quyền thế nhưng sẽ không dũng cảm đến lỗ mãng. Nghiêng người mời khách vào phòng.
Phòng làm việc của Phó khoa, năm chỗ ngồi vẫn phải có, Quý Hàng để các vị Trưởng khoa ngồi xuống sô pha còn mình kéo ghế ngồi đối diện, trong nhất thời, An Ký Viễn bức rức đột ngột đứng lên.
Trần Trưởng khoa Y vụ hòa nhã nói: “Tiểu An cứ ngồi đi, chúng ta cùng nhau trò chuyện một chút, chớ khẩn trương.”
An Ký Viễn đứng trước Quý Hàng cả người căng cứng như một tượng điêu khắc với tỷ lệ hoàn hảo.
Bộ tây trang màu đen khoác bên ngoài áo blouse trắng sạch sẽ tươm tất toát ra khí thế tinh anh bất phàm.
Cậu mở miệng đáp lời, có chút run run: “Em đứng thì tốt hơn.”
Quý Hàng không cho cơ hội từ chối, trực tiếp nhìn Cố Bình Sinh nói:
“Trưởng khoa đến vì chuyện của An Ký Viễn?”
Bị Quý Hàng trực tiếp hỏi thẳng, Cố Bình Sinh theo bản năng chối: “A… không…” lại lập tức giật mình, trong hoảng loạn nhìn qua hai người còn lại, thấy không có ai muốn thay ông tiếp lời, mới lúng túng sửa lời.
“Cũng không hoàn toàn,… Chuyện vừa rồi An Ký Viễn còn chưa suy nghĩ kỹ, cậu đừng so đo với cậu trai trẻ.”
Quý Hàng hơi ngả người cầm ly nước trên bàn uống một ngụm thấm giọng rồi đặt xuống bàn, nghe như có tiếng ừ nhẹ làm cả ba người còn lại không chắc rằng mình vừa nghe thấy những gì.
Rõ ràng vân đạm phong khinh, nhưng từ mỗi một lỗ chân lông đều vô hình trung lộ ra cảm giác làm người khác không dám gần gũi, có cảm giác bị áp bách. Dù đối mặt với ba người có chức vụ đều cao hơn nhưng sắc mặt không mấy dễ nhìn.
Trần Trưởng khoa đẩy gọng kính nói: “Thành tích của An Ký Viễn tại trường học đều là hạng nhất, đúng là một hạt giống tốt, tôi cảm thấy rất thích hợp vào tổ của cậu.”
“Lúc cậu ta ở Khoa Cấp cứu, Mã Trưởng khoa cũng nhận xét có biểu hiện rất xuất chúng phải không? Trong mấy năm nay, hạt giống tốt như vậy rất ít thấy.”- Trần chủ nhiệm lại tiếp lời.
Quý Hàng nhíu mày, trầm mặc vài giây liền nói: “Cố Trưởng khoa, Trần Trưởng khoa, Mã Trưởng khoa, Quý Hàng trẻ tuổi không hiểu chuyện, làm việc yêu cầu thẳng thắn, hôm nay ba vị Trưởng khoa dẫn An Ký Viễn đến đây với mục đích gì xin cứ nói thẳng.”
Trần Trưởng khoa và Mã Trưởng khoa rõ ràng sửng sốt, trên mặt giống như đông cứng lại, chỉ có Cố Bình Sinh sớm đoán được, mỉm cười nói:
“Tiểu Quý à, chúng tôi chỉ hy vọng cậu đừng so đo với cậu trai trẻ, cho cậu ấy chút thời gian cân nhắc rõ ràng, tuổi trẻ mà, ai không có một thời xung động. Có phải hay không, An Ký Viễn?”
An Ký Viễn dĩ nhiên không dám tùy tiện trả lời, hơi ngẩng đầu lên.
Quý Hàng cười, nhưng trên mặt không hề có một chút ấm áp, độ cong khóe miệng giống như bị đông cứng, ánh mắt phủ thêm chút lạnh nhạt.
“Ba vị Trưởng khoa cùng đến gặp Quý Hàng là vì muốn tôi tha thứ cho cậu ta?”
Ba người trố mắt nhìn nhau, lần lượt có chút ngượng ngùng hơi cúi đầu.
Quý Hàng cười ra tiếng nói: “Cậu ta bao nhiêu tuổi? Làm sai rồi để người lớn ra mặt thay cậu ta giải quyết hậu quả.”
Cơ mặt Trần Trưởng khoa cứng đờ: “Tiểu Quý à, cậu ta còn chưa có quyết định, chỉ mới nói lên ý định mà thôi.”
“Chỉ mới nói lên ý định mà thôi?”- Quý Hàng lập lại từng chữ, vô tình hay cố ý liếc An Ký Viễn.
“Sau này nói dặn dò, bàn giao ca bệnh, tôi cũng chỉ cần nghĩ là cậu ta mới nói lên ý định mà thôi?”
An Ký Viễn cắn chặt môi, trong nháy mắt hít thở không thông, mạch máu như bị đông cứng không kịp truyền máu về não làm cậu thấy choáng váng.
Quý Hàng nhìn ba vị Trưởng khoa á khẩu không trả lời được, ánh mắt sắc bén như đang báo cáo đề tài nghiên cứu tại hội trường lớn trước bao chuyên gia đầu ngành, trước hàng loạt những người có cấp bậc cao hơn anh rất nhiều lần, anh vẫn tự tin, chậm rãi nói:
“Dù là học sinh tiểu học cũng biết nếu đã làm sai chuyện phải do tự mình gánh vác. Cậu ta nếu ngày mai viết hồ sơ bệnh án không rõ ràng, có phải hay không cần Viện trưởng đến thay cậu ta giải thích?”
Quý Hàng dừng một chút, khóe miệng còn giữ nguyên độ cong, con ngươi đen láy tản ra loại khí thế bức người.
“Các Trưởng khoa đều hết lòng che chở như vậy, bảo tôi làm sao dạy?”
An Ký Viễn giống như muốn cắt nát môi, mặt đã đỏ bừng.
Tiếng huyên náo bên ngoài hành lang đã bị cánh cửa ngăn cách, làn gió nhẹ thoảng qua từ khung cửa sổ phất nhẹ mái tóc An Ký Viễn, lộ ra tròng mắt trong suốt đong đầy nước, nhìn như không quan tâm, nhưng không ai nhìn thấy cậu gần như đã cắn chặt môi đến hằn dấu răng, tay nắm chặt đến tê dại.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ ràng cả nhịp tim đập.
Quý Hàng đang cười nhưng An Ký Viễn có thể cảm giác được từ trong mỗi lỗ chân lông của anh đều tản ra lửa giận, bản thân cậu dường như sắp bị thiêu cháy mất.
Quý Hàng đứng lên nói: “Các vị Trưởng khoa xin cứ về đi, người tôi sẽ để lại. Nếu đã sắp vào tổ A, tôi cũng không còn lựa chọn khác. Nhưng nếu làm việc dưới quyền của tôi thì bất kỳ ai cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ được ưu ái.”
Ba vị Trưởng khoa lần lượt đứng lên, Trần Trưởng khoa, Mã Trưởng khoa không thường giao thiệp với Quý Hàng, dù sớm nghe đại danh vị Phó khoa Ngoại thần kinh trẻ tuổi nhất cả nước này luôn có thái độ xử sự rất kiên quyết khác người nhưng ngồi chưa nóng chỗ đã bị ra lệnh tiễn khách, không cho chút mặt mũi nào, làm sao có thể không nổi giận.
Cố Bình Sinh mỉm cười với hai đồng nghiệp, nói câu hòa khí: “Tôi đã nói Quý Phó khoa làm việc rất có nguyên tắc, càng sẽ không so đo với trẻ nhỏ a.”
Quý Hàng tiễn ba người ra cửa cũng uyển chuyển cự tuyệt ba vị Trưởng khoa mời dùng cơm tối. Anh dùng hết sức đè nén lửa giận, ngụy trang kiên nhẫn chân thành lấy tín nhiệm của vị Trưởng khoa rằng mình nhất định sẽ không đối xử tệ với Nhị công tử của An gia kia mới tiễn được họ ra cửa, cũng thuận tay khóa chặt cửa lại.
Quý Hàng xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như dao, thanh âm trầm đến đáng sợ: