Giống như bị lột sạch quần áo ném vào hầm băng, cảm giác thẹn thùng, mặc cảm đánh thẳng vào đầu An Ký Viễn, bàn tay bấu chặt đến tê dại.
Qua cuộc trò chuyện với các Trưởng khoa, An Ký Viễn đã mơ hồ cảm nhận được cơn giận của anh từ đâu phát sinh nhưng thật sự cậu không phục, trong bụng đầy oan ức.
Ánh mắt sắc lạnh kia dừng trên người An Ký Viễn vài giây, lớp ngụy trang trước đó dần tan biến thay bằng một bộ mặt tối tăm, như giông bão sắp kéo đến.
“Những gì tôi vừa nói trong phòng họp, cậu không nhớ?”
Nghe câu này, An Ký Viễn run bật lên, cả người căng cứng, bao quật cường, không phục đều bỗng chốc như bị axit ăn mòn tất cả.
Làm sao cậu có thể không nhớ, thời điểm anh nói không nghĩ rõ ràng thì không được xuất hiện trước mặt anh, sắc mặt vô cùng tuyệt tình, khắc sâu ở trong lòng.
“Anh hai, em…”
“Cậu nên gọi tôi là gì?”- Quý Hàng nghiêm giọng.
“Đây là bệnh viện, đừng để tôi nghe nữa thấy hai từ này nữa.”
Lòng An Ký Viễn đầy chua xót, miễn cưỡng nói: “Quý Phó khoa muốn em suy nghĩ rõ ràng.”
Vốn hỏi như vậy là muốn nó giống Kiều Thạc sẽ gọi mình là thầy. Ba tiếng “Quý Phó Khoa” vừa thốt ra, lòng Quý Hàng như rơi vào đáy vực sâu.
Anh vốn không phải loại người máu lạnh vô tình mà ngược lại là cảm tình dị thường phong phú, phong phú đến mức có thể dư thừa thông minh cùng tinh lực làm đồng thời hàng loạt nghiên cứu cấp quốc gia cùng công tác chuyên môn nhưng có một chút cảm tình này chải chuốt hơn mười năm cũng mãi không rõ ràng được.
Đứa nhỏ trước mắt này đã từng vùi đầu trong lồng ngực anh nghe anh kể chuyện, đã từng vì lỡ phạm lỗi mà níu áo anh mè nheo xin xỏ, cũng đã từng rất quật cường chọc anh tức giận thấu trời nhưng chưa từng thể hiện bộ dáng cẩn trọng từng li từng tí như hiện tại.
Quý Hàng trầm tư nhìn biểu tình luống cuống của An Ký Viễn nhưng trong ánh mắt ấy vẫn mang theo chút sắc bén làm anh sao có thể không bàng hoàng, không nổi lên chút hoài nghi.
Tất cả những cảm xúc, những do dự này trong thời khắc nghe được An Ký Viễn lặp lại câu nói “suy nghĩ rõ ràng” làm bùng lên lửa giận.
Quý Hàng cố gắng khắc chế mình, cắn chặt răng đi đến bàn làm việc, dùng mấy giây điều chỉnh khí tức, ngẩng đầu gằn giọng:
“Đi ra ngoài!”
An Ký Viễn cắn chặt môi, hai cái chân giống như bị dính chặt xuống sàn.
“Rầm!”
Quý Hàng vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, ly nước đầy đều bị chấn động văng nước ra ngoài.
“Bảo cậu đi ra ngoài không nghe thấy sao?”- Ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Tôi nhắc lại một lần về chuyện thay đổi liên tục không suy nghĩ rõ ràng thì đừng xuất hiện ở trước mặt tôi. Nếu không…”
Quý Hàng chợt ngừng lại, giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cười nhạt nói:
“Bất quá, nếu cậu lại mời Viện trưởng hoặc Trưởng khoa đến bênh vực thì tôi thật sự cũng không có biện pháp gì, ai bảo cậu là Nhị thiếu gia An gia chứ, tùy tiện vung tay lên toàn bộ giới y học thành phố B đều phải nghe lệnh.”
“Em không có!”
Giống như một con sư tư ngủ say đột nhiên bị đánh thức, An Ký Viễn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm anh hai, đáy mắt hằn lên tia máu, rõ ràng thổi bùng lửa giận.
Cổ họng khô rát, giọng khàn khàn: “Em không có mời Trưởng khoa đến thay em xin xỏ, cho đến bây giờ cũng không để ba gây áp lực cho bệnh viện. Anh có thể không thích em, nhưng anh không thể nghĩ oan cho em.”
Quý Hàng khi nào mới có người dám trực diện chống đối như vậy. Kiều Thạc dù không tỉnh tâm, cũng chỉ dám ở lúc tâm tình anh rất tốt mới dám đùa giỡn một chút, có khua môi múa mép cũng có chừng mực. Quý Hàng thật sự trở mặt, nhóc con có mấy cái mông mà dám ở chính diện khiêu khích như vậy.
Giống như lửa cháy bị đổ thêm dầu, Quý Hàng bước đến bên cạnh An Ký Viễn, một tay khóa chặt bả vai nhóc con, cả người An Ký Viễn như bị điểm huyệt tê dại đến mềm nhũn ra.
Động tác của Quý Hàng lưu loát mạnh bạo, giơ chân đá mạnh vào phía sau gối. An Ký Viễn bị đau điếng bất ngờ, cả người ngã nhào xuống mặt sàn.
Tiếng rên nhẹ thoát ra khỏi kẽ răng, nghe qua cũng biết rất đau. Cho dù không nhìn thấy, An Ký Viễn cũng biết chắc chắn nơi đó bầm tím rồi, sưng lên rồi, trên trán phủ một lớp mồ hôi lạnh, ngũ quan vặn vẹo.
Từ sau cuộc đại phẫu thuật năm ấy, Quý Hàng luôn duy trì rèn luyện thể lực, không dám vận động quá mức chịu đựng của tim nhưng càng không dám hoang phế. Anh biết rõ một cú đá kia nặng bao nhiêu.
Quý Hàng nhìn An Ký Viễn chống cánh tay chật vật trên mặt sàn, gằn giọng.
“Quỳ thẳng!”
Là trật khớp hay gãy xương rồi? Dây chằng đứt chăng? Hết thảy hình như không phải.
An Ký Viễn lần lượt loại trừ hết mọi khả năng, thật sự khó lòng chịu nỗi loại đau đớn thế này.
Cậu cho đến bây giờ chưa từng bị đối xử mạnh bạo như vậy, khi còn bé anh muốn đánh cũng không cần động thủ, có lúc thậm chí không cần mở miệng, một động tác, một ánh mắt, cậu đã ngoan ngoãn dọn xong tư thế chờ ăn đòn.
Thời điểm đó, anh còn có kiên nhẫn trước khi đánh đều nói lý lẽ đến khi cậu tâm phục khẩu phục. Tuổi còn nhỏ, dĩ nhiên cũng có lúc An Ký viễn nghe không lọt tai những lý lẽ kia nhưng cậu vô cùng tín nhiệm anh, dù trong lòng bực dọc, đau nhói cũng sẽ luôn chạy đến bên cạnh anh, sau đó bị anh nằm trên giường bệnh mắng đến không ngẩng đầu lên được cũng giấu nhẹm đi mọi uất ức mà mỉm cười với anh.
Anh muốn đánh, trên thực tế nếu cậu không muốn, đều có thể trốn được. Nhưng cậu sẽ không trốn, cho dù bị oan uổng cũng sẽ vĩnh viễn không trốn.
Cậu không nghĩ chọc anh nổi giận, càng không muốn anh vì cậu mà tiêu hao thể lực.
An Ký Viễn thu hồi ưu tư, điều chỉnh đầu gối, từ từ rút đi lực đạo trên tay. Người càng thẳng tắp, hai chân càng run lợi hại, chớp chớp mi mắt tận lực chống cự phản ứng sinh lý bản năng.
Giọng Quý Hàng lạnh băng như ở Bắc cực: “Không có quy củ sao?”
An Ký Viễn cắn chặt môi, ưỡn ngực, điều chỉnh thắt lưng.
Quý Hàng nhìn An Ký Viễn quỳ đúng chuẩn mới ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, hai tay cũng khoanh trước ngực.
“Em nếu muốn ở bên cạnh anh, anh chỉ có một yêu cầu duy nhất và chỉ nói một lần. Lần trước đã cảnh cáo em không được mạnh miệng có phải hay không?”