An Nhã

Chương 14



Chỉ trong một đêm, tôi đã chuyển ra khỏi biệt thự Vọng Kinh.

 

Kiều Nghị, bạn thân của Lương Tự Bạch, chặn tôi lại. Mái tóc đỏ chói lọi thường ngày đã biến mất, đổi về mái tóc đen bóng mượt tăng thêm phần quý phái: “Sang chỗ tôi ở đi?”

 

Những năm đầu, mối quan hệ giữa tôi và Kiều Nghị không mấy tốt đẹp.

 

Mỗi lần gặp tôi, anh ấy đều ngẩng cao đầu, lạnh lùng cau mày, xem thường tôi từ trong xương tủy.

 

Tôi nhìn anh ấy: “Không cần đâu, tôi chưa đến nỗi lăn lộn mười mấy năm mà vẫn không có chỗ nào để dừng chân.”

 

Anh ấy nói: “A Nhã, cô đừng cứ ép cậu ta như vậy, biết đâu cậu ta có nỗi khổ tâm riêng.”

 

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, mỉm cười, không nói gì.

 

Trước năm tôi 27 tuổi, có lẽ Lương Tự Bạch có nỗi khổ trong lòng, bị ràng buộc bởi những xiềng xích khổng lồ của hai gia tộc khiến anh không thể làm theo ý mình.

 

Nhưng bây giờ, anh đã không còn là Lương Tự Bạch của trước đây nữa, trong vòng ba năm, anh đã nắm trong tay gần như toàn bộ quyền lực, không ai dám làm chủ hay can thiệp vào hôn nhân của anh.

 

Nhưng dù vậy, hôn nhân của anh vẫn không thể nào dung hòa được, môn đăng hộ đối là giới hạn của nhà họ Lương.

 

Không có nghệ sĩ nào không yêu thích nàng thơ của mình, nhưng chỉ có vậy mà thôi.

 

Kết hôn với tôi, anh phải trả giá nhiều hơn bây giờ rất nhiều.

 

Dù cân nhắc thế nào đi nữa, cưới tôi rốt cuộc vẫn là một vụ làm ăn không đáng giá, chi bằng cứ nuôi ở bên cạnh, có thể tiết kiệm được không ít phiền toái.

 

Tôi biết, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cứ giả vờ như không biết gì, những thứ tôi có thể nhận được sẽ nhiều hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần.

 

“Anh cứ coi như tôi đang đạo đức giả đi, vừa muốn cái này vừa đòi hỏi cái kia, không được thì bỏ chạy.”

 

Tôi ấn cửa xe xuống, khẽ cười nói với anh ấy: “Dù sao thì, tôi cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.”

 



An Nhã trẻ tuổi ngày xưa còn có chút ngây thơ, trong những mưu kế pha lẫn cả tấm lòng chân thành.

 

Còn An Nhã tuổi 30 bây giờ, có thể vì bản thân mà đối đầu với cả thế giới.

 

12.

 

Tôi ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, điện thoại có tin nhắn gửi đến.

 

“Người của đoàn kiểm tra đã xuống, Tần Vân Tranh đã cảnh giác, cô hãy tự cẩn thận.”

 

Tôi xóa sạch tin nhắn, tiện tay bấm vào một ứng dụng mạng xã hội, toàn là những bức ảnh paparazzi chụp đêm qua.

 

Trong bức hình, Hứa Dật mặc bộ quần áo màu đen thoải mái, vẻ ngoài mệt mỏi, tựa rất sát vào tôi.

 

Chiếc xe dừng trước biệt thự, chàng trai vừa mới thấy trên điện thoại, không biết đã đợi ở đây được bao lâu rồi.

 

“Tìm tôi có việc gì sao?” Tôi đứng im nhìn cậu ta.

 

Quả thật Hứa Dật có một khuôn mặt rất đẹp, dưới hàng lông mày rậm là một đôi mắt phượng, sống mũi cao, môi hồng răng trắng.

 

“Chị đã ngả bài với anh ta rồi.” Ánh mắt cậu ta nhìn tôi sáng rực lên, ngọn lửa trong đôi mắt như muốn thiêu đốt người ta.

 

Tôi tránh ánh mắt của cậu ta, thật kỳ lạ, kể từ khi chia tay Lương Tự Bạch, những người đàn ông khó đối phó cứ lần lượt xuất hiện, giống như Lương Tự Bạch đang khắc chế vận đào hoa của tôi vậy.

 

Tôi nói: “Chuyện của tôi sẽ không liên lụy đến cậu, cậu không cần lo lắng, tôi vẫn có khả năng bảo vệ cậu.”

 

Cậu thiếu niên khăng khăng nhìn tôi: “Em không sợ, em có thể ở bên cạnh chị được không?”

 

“Có lẽ cậu nên nhớ, giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc từ tối qua rồi.”

 

Tôi nhắc nhở cậu ta: “Bây giờ không cần phải diễn kịch nữa, Hứa Dật.”