An Nhã

Chương 15



“Không phải diễn kịch, chị nhìn ra mà đúng không?”

 

Cậu ta rũ mắt xuống, hàng mi dài trông rất ngoan ngoãn: “Chị, chị nhìn ra mà, nhưng chị đang trốn tránh.”

 

“Tại sao? Vì chị vẫn còn yêu anh ta, đúng không?”

 

“Hứa Dật! Cậu đang quá phận đấy.” Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta.

                                                                                

Cậu ta có chút bối rối kéo tay áo tôi: “Chị đã điều tra về em, chị biết hết cả, chị biết em đến Bắc Kinh vì lý do gì, nhưng chị không biết tại sao em lại vào giới giải trí, em muốn nổi tiếng đứng trên đỉnh cao để chị có thể nhìn thấy em.”

 

Tôi không có tâm trạng để dây dưa với một chàng trai trẻ như vậy, trong giờ phút này, càng tránh xa tôi càng tốt.

 

Tất nhiên là tôi đã điều tra về Hứa Dật, biết rằng cậu ta là một trong những đứa trẻ mà tôi từng tài trợ, tôi đã tài trợ cho rất nhiều người, nhưng đó chỉ là việc làm sẵn tiện mà thôi.

 

Vài ngày sau, điện thoại của tôi vẫn im lặng, Lương Tự Bạch không liên lạc lại với tôi.

 

Người liên lạc với tôi là quản lý của Hứa Dật, giọng nói rất nôn nóng, đại ý là Hứa Dật gần như bị phong sát, các tài nguyên và lịch trình của cậu ta hầu như đều được giao cho một nam diễn viên cùng thời khác.

 

Không cần phải đoán xem ai đã làm việc này, tôi đã nhờ người đi điều tra một vòng, nhưng ai ngờ, người đó thậm chí còn không cần ra tay.

 

Lương Tự Bạch muốn đối phó với Hứa Dật thật quá dễ dàng, chỉ cần anh đánh giá một câu vô thưởng vô phạt về Hứa Dật, những người xung quanh lập tức liên kết mọi việc lại với nhau trong vài ngày qua, nhanh chóng thực hiện.

 

Anh đang dùng cách này để nói với tôi rằng hãy ngoan ngoãn quay về, nhận lỗi và xin lỗi, mọi chuyện sẽ coi như chưa từng xảy ra.

 

Điều đáng tiếc là chiêu thức này đối với tôi của mười năm sau đã không còn bất kỳ tác dụng nào.

 

Chính anh đã dạy dỗ tôi, và có lẽ trên đời này, tôi cũng là người hiểu rõ nhất cách đối phó với anh.

 

Vì chuyện của Hứa Dật, tôi đã tự mình đi một chuyến.



 

Khi bước ra khỏi thang máy, Hứa Dật mím môi, tiến lại gần.

 

“Em không cần, chị đừng đi cầu xin anh ta.”

 

Cậu ta thì thầm: “Chỉ là bị phong sát mà thôi, em đâu chỉ có một con đường này để đi.”

 

Nếu không phải vì có vài vị giám đốc của công ty giải trí Thiên Thịnh đang đứng bên cạnh, tôi thực sự muốn mở đầu cậu ta ra xem bên trong chứa gì.

 

Tôi vừa định lên tiếng xoa dịu một chút, thì một nhóm người từ phía đối diện đi tới.

 

Đi đầu là Lương Tự Bạch, người mà mấy ngày nay tôi không gặp, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng,quần đen, một tay đút trong túi quần.

 

Chỉ là khóe miệng vốn cong lên một chút, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt hơi trầm xuống, hoàn toàn thu lại nụ cười.

 

Trong đầu tôi đột nhiên lại hiện lên cuộc gọi của Kiều Nghị ngày hôm qua, giọng điệu anh ấy đầy hả hê.

 

“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lương Tự Bạch giận dữ đến mức đó, tôi chỉ lỡ miệng nói một câu thôi mà cậu ta đã đập vỡ góc bàn ngay trước mặt tôi, m.á.u chảy lênh láng."

 

“Anh rảnh rỗi đến trước mặt anh ấy nói cái gì đấy?”

 

“Tôi cũng chẳng nói gì cả, thoát khỏi bể khổ, chẳng phải là điều cậu ta muốn sao?”

 

Anh ấy nhìn thấu hết thảy, chỉ là cái miệng quá độc địa.

 

Tôi liếc mắt nhìn bàn tay phải của Lương Tự Bạch đang đút trong túi quần, không nhìn ra gì cả.

 

Những gì Kiều Nghị nói, mười câu chỉ tin được một câu, mà câu tin được đó bình thường còn được phóng đại lên.