An Nhã

Chương 6



Qua lời kể lắp bắp của anh ấy, tôi dần chắp vá lại sự thật về lý do chúng tôi quyết định chia tay vào năm đó.

 

Nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã giữa tôi và Phương Du Minh bắt đầu từ việc anh ấy cho rằng tôi nên về quê kết hôn sinh con cùng anh ấy, thay vì liều mạng ngày đêm vất vả lăn lộn vì sự nghiệp ở thành phố lớn.

 

“Em là con gái, cần gì phải khổ sở như vậy?”

 

“Về Thanh Đảo với anh, chúng ta tìm một công việc ổn định, anh không thích em làm những việc này.”

 

Tôi xuất thân từ vùng núi cằn cỗi nghèo nàn, lớn lên như cỏ dại, không phải để rồi lại quay về thành phố nhỏ với một người đàn ông, sống một cuộc đời tầm thường.

 

Sự bất thường của Phương Du Minh lúc đó, tôi nghĩ chẳng qua chỉ là biểu hiện của chủ nghĩa nam quyền.

 

Quan điểm sống khác biệt, chia tay là điều dễ dàng, thậm chí trong lòng tôi không hề có gợn sóng nào.

 

Nhưng trên thực tế, chính Lương Tự Bạch đã đưa ra giá ba trăm vạn, yêu cầu anh ấy rời xa tôi.

 

Điều này không phải vì lúc đầu Lương Tự Bạch nhất định phải có tôi, mà vì anh không thể nào chấp nhận một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo chưa hoàn thiện bị những ràng buộc của thế tục hủy hoại.

 

Phương Du Minh thú tội với tôi: “Anh không có cách nào khác, bố anh xưa nay thật thà yên phận, nhưng lại thua bạc ba trăm vạn. Nếu anh không lấy, gia đình anh sẽ tan nát mất.”

 

Tôi bình tĩnh gật đầu, đối diện với lời thú tội của Phương Du Minh sau bấy nhiêu năm, tôi không có bất kỳ suy nghĩ gì.

 

Không ai hay biết, lúc đó tôi vội vã tìm người yêu, chỉ để dập tắt những rung động thời thiếu nữ đối với Lương Tự Bạch.

 

Tôi rất rõ ràng, giữa chúng tôi có một khoảng cách không thể vượt qua.

 

Tôi không thể coi sự nhượng bộ hay hứng thú nhất thời của anh là tình yêu, điều đó chắc chắn sẽ dẫn đến kết cục bi thảm.

 

Cuộc đời vốn là những con sóng ngầm có tính chu kỳ, mỗi khi tôi nghĩ mình đã được tái sinh, thực chất chỉ là đang đi đến sự suy tàn.

 



Ví như việc tôi tự hủy hoại danh dự ở tuổi 27, ví như việc tôi liều mạng cắt đứt con đường lui, tôi chỉ đang cầu một sự tái sinh bằng cách trốn thoát.

 

Nhưng thực tế là, chỉ cần đối phương là Lương Tự Bạch, mọi ý chí bất diệt của tôi đều sẽ sụp đổ.

 

Đêm đó, anh khẽ cúi người, hạ mình mở cửa xe cho tôi, rồi lùi lại, nụ cười như có như không: “Hãy đi trải nghiệm sự hiểm ác của nhân gian, để xem tự do mà em muốn là như thế nào.”

 

Thái độ của anh lúc đó cứ như đang mở một chiếc lồng chim quý giá, rồi vô tình thả con chim sẻ bên trong ra.

 

Bởi vì anh biết, chỉ cần vẫy tay một cái, lúc hoàng hôn buông xuống, con chim sẻ sẽ tự động trở về lồng.

 

Ngay cả khi đã đến mức trở mặt, anh vẫn bình tĩnh như một người yêu trưởng thành hơn tôi rất nhiều.

 

“Hối hận cũng chẳng quan trọng, A Nhã, anh luôn rất bao dung với em.”

 

Sinh ra đã mang trong mình đầy sự tự tin, anh không hề tin rằng, tôi, A Nhã, có thể thoát khỏi bàn tay anh.

 

6.

 

Biệt thự Vọng Kinh tọa lạc tại trung tâm thành phố, mỗi mét vuông có giá gần 40 vạn.

 

Những năm qua, tôi thường xuyên nhìn qua cửa sổ sát sàn, dõi theo thành phố này trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông.

 

Đôi khi, tôi cũng nhìn thấy hình bóng mình thuở thiếu thời.

 

Trong cái hè oi bức ấy, giấy báo trúng tuyển suýt bị xé nát.

 

Lúc đó, họ vẫn gọi tôi bằng cái tên cũ - Trần Tiện Muội.

 

“Tiện” không phải mang nghĩa dễ nuôi, mà là mong muốn con gái không cản đường con trai.

 

Trước mặt tôi, họ đã nhấn chìm hai cô con gái.