An Nhã

Chương 7



Khi tôi lên ba, vì không sinh được con trai, bố tôi ngày càng trở nên méo mó.

 

Ông ta bắt đầu nghiện rượu, cay nghiệt độc ác tột cùng, hằng ngày đều trút giận lên người khác bằng bạo lực.

 

Ông ta túm lấy đầu mẹ tôi kéo mạnh ra phía sau, đến khi trán mẹ tôi lấm tấm vệt m.á.u mới cười điên loạn.

 

Cười xong, ông ta đá vào bụng mẹ tôi, rồi lần lượt giẫm lên hai bàn tay mẹ tôi.

 

“Ông đây nuôi mày ăn sung mặc sướng thế này, mà mày chẳng đẻ được thằng con trai nào cả! Mặt mũi nhà họ Trần bị mày làm mất sạch cả rồi!”

 

Mẹ tôi bị đánh đến mức co quắp như con rắn, nằm lăn lộn dưới đất.

 

Bà ta chống cự không nổi, chỉ biết rên rỉ van xin.

 

Ông ta cũng đánh tôi, dù lúc ấy tôi mới ba tuổi, thường chỉ với một cái tát là tôi đã như con quay lăn vài vòng rồi ngã xuống đất.

 

Tôi sững sờ ngồi trên mặt đất, ngước nhìn ông ta quên cả khóc. 

 

Cho đến năm tôi năm tuổi, mẹ tôi vẫn luôn mong có con trai. 

 

“Chỉ cần, chỉ cần sinh được con trai là bố con sẽ không đánh chúng ta nữa.”

 

Đáng tiếc là chưa kịp sinh con trai thì bố tôi đã c.h.ế.t đuối vì say rượu nên trượt chân rơi xuống hồ chứa nước sau thôn. 

 

Sau đó, mẹ tôi đi bước nữa, chỉ nửa năm sau đã sinh ra một đứa con trai. 

 

Có bố dượng thì sẽ có mẹ kế, tôi trở thành người hầu cho con trai bọn họ.

 

Lúc ăn không dám ăn nhiều, khi nói không dám nói lớn tiếng, sợ họ sẽ không cần tôi nữa. 

 

Tôi có thể chịu đựng mọi sự đánh đập, la mắng, có thể chịu đựng tất cả bất công và thiên vị từ khi sinh ra.



 

Chỉ có một điều không thể chịu đựng được, đó là bị đẩy xuống vực sâu trước khi bình minh đến. 

 

Khi tôi mười bảy tuổi, bố dượng lẻn vào phòng tôi trong đêm tối, tôi cắn đứt tai ông ta, chạy ra khỏi phòng. 

 

Tôi nhìn thấy mẹ tôi đang ôm em trai ngồi ở bậc cửa, một tay bịt miệng nó, mắt nhìn chằm chằm vào tôi. 

 

“Con gái à, con đừng trách mẹ, nếu hắn bị những con hồ ly tinh bên ngoài dụ dỗ đi thì chúng ta phải sống sao đây?” 

 

Khuôn mặt tôi đầy máu, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn bà ta với vẻ hận thù.

 

Sau đó, tôi mặc kệ vết thương trên người mình, dùng nửa cái mạng đánh cắp giấy báo nhập học. 

 

Một đôi giày vải tám tệ, nâng bước tôi đi bộ suốt chín ngày trên con đường đất lầy lội, để mua được tấm vé xe duy nhất đi đến thị trấn.

 

Từ đó, tôi như một giọt nước hòa tan vào biển cả, không còn dấu vết, không bao giờ quay đầu lại. 

 

Khi mới đến thành phố này, tôi một thân một mình với giấy báo nhập học được gói kỹ trong ba lớp vải. 

 

Để tiếp tục sống, tôi đã trải qua mọi điều cực khổ.

 

Lúc khó khăn nhất, tôi phải tranh giành thùng rác với những bà lão đã về hưu. 

 

Những thùng rác không ai để ý đến là cơ hội sống sót cuối cùng của những người ở đáy xã hội, bất cứ ai rơi vào đường cùng đều có thể tạm thời no bụng bằng cách lục lọi thùng rác.

 

Ngủ dưới gầm cầu, nhặt ve chai, lục thùng rác, làm phục vụ một giờ được năm tệ, phát tờ rơi ba xu một tờ…

 

“Cô bé trông xinh xắn quá, em lên lầu 28 đi, sẽ được ăn uống no say.” Nhân viên tiếp thị của câu lạc bộ kéo tay tôi. 

 

Tôi đã gặp vô số người xấu, nhưng người tốt chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chị A Đào là một trong số đó. 

 

Chị ấy kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn màu nâu xõa dài sau lưng, chị ấy mặc một chiếc váy ngắn hoạ tiết da báo, cười mắng anh ta: “Cút đi bán rượu của mày đi, từ lúc nào đã chuyển qua làm nghề má mì rồi?”