Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 59



Đêm Giao thừa năm nay tương đối muộn, đêm trước đêm Giao thừa, Nghê Bảo Gia nhận được tin nhắn của Giang Lê hẹn cô gặp mặt, đại khái thì Nghê Bảo Gia có thể đoán được nguyên nhân Giang Lê tìm cô.

Mấy ngày trước Nghê Bảo Gia đến chỗ Tạ Điểu chơi, Tạ Điểu nhờ người phục vụ ở quán cà phê pha một ly trà sữa hoa nhài cho cô uống thử và nói: “Mấy cô gái đến đây đều thích mùi vị này, chị dâu, chị nếm thử xem.”

Nghê Bảo Gia ỡm ờ nhấp một ngụm, cô lập tức thích thú, lúc rời đi cũng không quên lấy hai ly mang về.

Sau này khi Nghê Bảo Gia ở chung với Chu Văn Đường, lúc nào cô muốn uống trà sữa cũng sẽ bảo Chu Văn Đường chở cô đến đó, Chu Văn Đường nói: “Món đó ngon vậy sao? Mấy hôm nay bên đó đóng cửa rồi.”

Nghê Bảo Gia lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Sao lại đóng cửa?”

Chu Văn Đường vòng tay qua eo cô: “Tạ Điểu suốt ngày dẫn người đến đó chơi. Chú Tạ biết nên trực tiếp lấy lại chìa khóa. Hơn nữa, gần đây Tạ Điểu cũng bận rộn.”

“Anh ta đang bận gì vậy?”

Vẻ mặt Chu Văn Đường rất tế nhị: “Bận xem mắt.”

Nghê Bảo Gia hơi kinh ngạc, cô không khỏi nghĩ đến Giang Lê, cô chán nản nói: “Hẳn là anh ta cũng trạc tuổi em, sao lại gấp gáp đi xem mắt như vậy?”

Chu Văn Đường thản nhiên nắm tay cô: “Đâu phải chú ấy gấp gáp, là người nhà chú ấy.”

Một lúc sau, Chu Văn Đường nghiêm túc hỏi: “Ai nói với em là Tạ Điểu trạc tuổi em? Do Tạ Điểu tự nói cho em biết sao?”

“Lẽ nào không phải sao? Em chỉ đoán mò thôi, trông anh ta khá nhỏ tuổi.” Nghê Bảo Gia do dự: “Anh ta bao nhiêu tuổi?”

“Năm nay hai mươi chín tuổi.”

Nghê Bảo Gia tựa vào trong ngực anh, suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn: “Không phải chỉ kém anh ba tuổi thôi sao? Vậy tại sao Tạ Điểu trông trẻ như vậy?”

Chu Văn Đường nheo mắt lại đầy nguy hiểm, anh đưa tay nhéo cằm cô: “Có ai xem thường bạn trai mình như em sao?”

Nghê Bảo Gia cong khóe môi, cô vội vàng nói thêm: “Em nói đùa mà, thật ra nhìn hai người cũng ngang tuổi nhau, nhưng Tạ Điểu mặc đồ thời trang hơn, khiến người ta có cảm giác là anh ta trẻ hơn anh.”

Chu Văn Đường bật cười một tiếng, không thèm tính toán với cô.

Nghê Bảo Gia dừng lại, thăm dò: “Vậy anh có biết Tạ Điểu xem mắt ai không?”

“Là con gái út của nhà họ Tưởng.” Chu Văn Đường cười nói: “Anh không biết cô ta.”

Nghê Bảo Gia ậm ừ, lại nhớ ra điều gì đó, cô nhìn anh: “Lúc chúng ta chia tay nhau, có phải cái cô Phùng Viện Viện theo đuổi anh một thời gian không?”

Chu Văn Đường liếc cô một cái, thong dong hỏi: “Giang Lê nói cho em biết sao?”

“Vâng, thật ra lúc Giang Lê nói với em, em cảm thấy có lẽ cô ta sẽ không theo đuổi được anh.” Nghê Bảo Gia chú ý đến ánh mắt trêu chọc của anh đang nhìn mặt cô chằm chằm, cô khó chịu quay mặt đi rồi nhẹ giọng nói: “Em nói thế này, không phải vì cho rằng anh còn tình cảm với em, mà là…”

Chu Văn Đường dựa vào trên sofa, nhàn nhạt mỉm cười, anh ngắt lời cô: “Đúng là khi đó trong lòng anh có em.”

Nghê Bảo Gia sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn anh.

Giọng nói của Chu Văn Đường rất dịu dàng: “Thật ra, đêm mà anh gặp mặt Phùng Viện Viện, anh đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ tới em, nghĩ tới bố mẹ anh. Sau đó, anh tự hỏi liệu mình có thực sự phải tuân theo sự sắp xếp của gia đình như bố anh và cưới bất kỳ người phụ nữ môn đăng hộ đối nào không? Nghĩ đến cuộc sống hôn nhân mà có thể cả đời sẽ kết thúc như vậy là anh đã cảm thấy rất nhàm chán.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Anh lại nhớ đến em, em có lòng tự trọng mạnh mẽ như vậy. Nếu anh thật sự cưới Phùng Viện Viện, có lẽ cả đời em sẽ không bao giờ có bất kỳ liên lạc nào với anh.”

Nghê Bảo Gia cắn môi: “Lòng tự trọng của em cũng có cao đâu, nếu không thì sau này lúc gặp được anh ở Đại học Bắc Kinh, em cũng sẽ không nóng lòng mua cà phê cho anh như vậy.”

Chu Văn Đường mỉm cười, không trả lời vấn đề mà tiếp tục nói: “Đêm anh cầu hôn em thật sự là nhất thời, nguyên nhân khi đó không phải là vì bà ngoại phải làm phẫu thuật. Khoảnh khắc khi lời nói đó thốt ra, chính bản thân anh cũng giật mình sợ hãi, nhưng đó là tất cả những gì anh đã nói. Anh đúng là người không xứng đáng để phụ nữ tin tưởng, nhưng anh suy nghĩ nếu đối tượng đổi sang là em, thì anh có thể trở thành một người bạn đời đáng tin cậy để dựa vào.”

Nghê Bảo Gia nắm lấy ngón tay của anh, hốc mắt cô có chút đỏ lên, giọng điệu cô không kiềm được mang theo cả sự trách móc: “Tại sao lúc đó anh không nói cho em biết chuyện này, như thế thì chúng ta cũng sẽ không làm ầm ĩ như vậy. Thật ra hơn một năm qua, em cũng không quên được anh.”

Chu Văn Đường cười tự giễu: “Có lẽ là vì lòng kiêu hãnh của đàn ông đang phát huy tác dụng, cho nên, Gia Gia, đừng nghi ngờ tấm lòng chân thành của anh đối với em.”

Nghê Bảo Gia hơi suy nghĩ, cô vòng tay qua vai anh, ghé sát vào tai anh, nói rất nhẹ nhàng.

Chu Văn Đường hơi cúi đầu, dùng khóe môi chạm vào trán cô rồi nói: “Anh cũng vậy.”

Nghê Bảo Gia hơi bất đắc dĩ: “Cũng cái gì chứ?”

Chu Văn Đường khẽ mỉm cười, thật ra những lời này đối với Chu Văn Đường mà nói thì có hơi quá ngọt ngào. Ở tuổi của họ, họ hiếm khi nói về tình yêu. Nhưng niềm hy vọng trong mắt cô quá nóng bỏng, Chu Văn Đường không muốn nhìn thấy cô thất vọng nên nói từng chữ một: “Anh yêu em, Gia Gia.”

Nghê Bảo Gia đã đạt được mong muốn của mình, trong mắt lấp lánh nụ cười rạng rỡ.

...

Giang Lê và Nghê Bảo Gia gặp nhau tại một cửa hàng đồ ngọt.

Giang Lê vừa ngồi xuống đã lập tức cười nói: “Đã để cậu phải chờ lâu rồi, vừa rồi trên đường đi bị tắc một lúc.”

Nghê Bảo Gia: “Tôi vừa đến chưa bao lâu.”

Người phục vụ bước đến, mỗi người gọi một ly nước.

Chờ người rời đi rồi, Giang Lê giơ tay vuốt tóc, nhìn Nghê Bảo Gia, cô ấy cắn môi, do dự hồi lâu mới hỏi: “Có phải gần đây Tạ Điểu đang đi xem mắt không?”

Nghê Bảo Gia có phần khó xử, do dự một lát mới gật đầu.

Nụ cười trên mặt Giang Lê thoáng chốc nhạt đi, cô ấy nhấp một ngụm cà phê để giấu đi, khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt cô ấy vẫn như thường: “Thế này cũng rất tốt.”

Nghê Bảo Gia nhớ lại lần đó cô hỏi Tạ Điểu liệu anh ấy có nghiêm túc với Giang Lê hay không, Tạ Điểu im lặng nói rằng anh ấy không phải Chu Văn Đường, anh ấy không có năng lực như kia nên chỉ đành dựa vào gia đình mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai giây sau, Nghê Bảo Gia nói một câu: “Tạ Điểu vẫn có tình cảm với cậu.”

Giọng điệu Giang Lê nhẹ nhõm: “Tôi biết anh ấy có tình cảm với tôi, hơn nữa tôi cũng biết từ đầu đến cuối anh ấy không thể cưới tôi. Hai ngày trước anh ấy đưa cho tôi một khoản tiền, kêu tôi lấy một phần trả cho mẹ tôi, phần còn lại thì bảo tôi cất đi. Anh ấy dương dương tự đắc gửi một dòng tin nhắn, lần đầu tiên tôi nhận ra thì ra anh ấy là kẻ càm ràm đến thế. Anh ấy nói mấy thứ đại loại như là phải quan tâm chăm sóc bản thân cho tốt. Anh ấy nói mấy lời này cứ như sắp qua đời nên cần căn dặn vậy, xui rủi muốn chết. Tôi không nhịn được mới gửi một tin trả lời, tôi nhắn rằng chúng ta chẳng qua chỉ là chia tay chứ đâu phải sinh ly tử biệt, anh ấy trả lời lại, mắng tôi không hiểu chuyện tình cảm lãng mạn gì.”

Nghê Bảo Gia không lên tiếng ngắt lời cô ấy.

Giang Lê cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Anh ấy biết hoàn cảnh gia đình tôi. Có lần mẹ tôi gọi điện đến xin tiền, lúc đó tôi mới tốt nghiệp, lương cũng không nhiều. Nhưng mẹ muốn tôi mỗi tháng gửi về một khoản tiền, tôi bắt đầu tranh cãi với mẹ qua điện thoại, mẹ lại tính xem nuôi tôi đến tuổi này phải tốn bao nhiêu tiền. Cách một cánh cửa, anh ấy ở bên trong phòng ngủ đều nghe rõ ràng hết mọi chuyện.”

“Sau khi tôi cúp điện thoại, anh ấy ra khỏi phòng ngủ như không có chuyện gì xảy ra. Khi thấy tôi ngồi xổm dưới đất khóc, anh ấy vừa lau nước mắt cho tôi vừa hỏi tôi có chuyện gì, lại còn nói tôi lớn thế này rồi còn cãi nhau với bố mẹ?”

“Hôm đó tâm trạng tôi không được tốt cho lắm nên đã kể cho anh ấy nghe chuyện đó, nói rằng tôi hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ có được ít tiền để có thể trả lại cho mẹ. Tối hôm đó, anh ấy đàn piano cho tôi nghe, còn nói rằng anh ấy chơi piano rất giỏi, từng giành được giải thưởng lớn. Tôi cảm thấy anh ấy đang dỗ dành tôi mà thôi.”

Nghê Bảo Gia mỉm cười: “Là sự thật đó. Khi tôi và Chu Văn Đường mới quen nhau, anh ấy đã nói với tôi là Tạ Điểu chơi piano rất hay và đạt vị trí thứ bảy trong cuộc thi âm nhạc quốc tế Schumann.”

Giang Lê sửng sốt vài giây, ánh mắt cô ấy trống rỗng: “Thì ra anh ấy thật sự đoạt được giải thưởng.”

Ngày hôm đó, Giang Lê và Nghê Bảo Gia đã nói rất nhiều về gia đình cô ấy, về cô ấy và Tạ Điểu. Cuối cùng Giang Lê nói cô ấy hy vọng Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường sẽ trở nên tốt đẹp.

Khi Chu Văn Đường đến đón cô, tâm trạng của Nghê Bảo Gia hơi sa sút, Chu Văn Đường nhận thấy có gì đó kỳ lạ nên bèn hỏi cô có chuyện gì.

Nghê Bảo Gia lắc đầu nói: “Không có việc gì, em chỉ cảm thấy mình có chút may mắn.”

Đại khái Chu Văn Đường cũng có thể đoán được nguyên nhân khiến tâm trạng cô không vui, anh nhẹ nhàng an ủi cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta.”

“Bọn họ” trong lời anh nhắc đến là Giang Lê và Tạ Điểu, Nghê Bảo Gia khẽ “Vâng” một tiếng.