Trước khi Nghê Bảo Gia gặp cô út của Chu Văn Đường, Chu Văn Đường đã gặp bố mẹ cô trước, thật ra chuyện này xảy ra có phần đột ngột, đây cũng là lần đầu tiên Nghê Bảo Gia nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Chu Văn Đường.
Sau khi cô gặp được Tiền Tuyết, Chu Văn Đường đã đưa cô về nhà, xe đậu ở dưới lầu khu nhà. Khi bố Nghê và mẹ Nghê đi dạo về, bốn người họ gặp nhau.
Nghê Bảo Gia có phần xấu hổ, nhưng vẫn là Chu Văn Đường đã mở lời trước, anh lên tiếng chào bố mẹ cô.
Bố Nghê sửng sốt vài giây, sau đó mỉm cười: “Đưa Gia Gia về đó à.”
Chu Văn Đường gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Chào chú, cháu là Chu Văn Đường. Cháu và Gia Gia vốn đã thống nhất sẽ tìm thời gian đến thăm chú sau năm mới. Cháu không muốn hôm nay đến tay không gặp chú thế này, mong chú thông cảm ạ.”
Bố Nghê: “Không có gì đâu, lên nhà ngồi với Gia Gia một chút đi.”
Chu Văn Đường đáp lại bằng tiếng “Vâng”.
Bố Nghê nói: “Vậy vào đi.”
Mẹ Nghê và bố Nghê bước vào khu chung cư trước, Nghê Bảo Gia kéo cánh tay Chu Văn Đường rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự muốn lên sao?”
Chu Văn Đường cười nhìn cô: “Sao vậy, em không muốn anh đi lên à?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Thế thì không phải.”
Mẹ Nghê nhấn nút thang máy, nói với hai người: “Gia Gia, vào nhanh đi.”
Nghê Bảo Gia “Dạ” một tiếng đáp lại, nhanh chóng kéo Chu Văn Đường vào thang máy.
Trong thang máy, ngoài Nghê Bảo Gia và những người khác, đối diện còn có một người dì hàng xóm, người dì này quen biết với mẹ Nghê, nhìn thấy Nghê Bảo Gia ôm cánh tay Chu Văn Đường, bà ấy mỉm cười với mẹ Nghê và nói: “Ôi chao, đây là bạn trai của Bảo Gia hả?”
Mẹ Nghê khẽ thở dài.
Dì nói: “Thế quãng thời gian trước giáo sư Lý còn muốn giới thiệu đối tượng cho Bảo Gia là sao nhỉ?”
Mẹ Nghê có vẻ ngượng ngùng: “Bà ấy nói đùa mà.”
Dì hàng xóm liên tục gật đầu, nhìn Chu Văn Đường: “Anh bạn trẻ, cậu tên gì?”
Nghê Bảo Gia nhìn Chu Văn Đường, vẻ mặt anh vẫn như thường, không hề tỏ ra qua loa, anh cười nói với dì hàng xóm vài câu. Khi dì hàng xóm hỏi về mức lương ở chỗ làm của anh, Chu Văn Đường cũng trả lời từng câu hỏi của dì, nhưng không giải thích rõ ràng lắm, chỉ nói vài chữ.
Về đến nhà, Nghê Bảo Gia bị mẹ Nghê gọi vào bếp pha trà.
Bố Nghê và Chu Văn Đường đang trò chuyện trong phòng làm việc.
Mẹ Nghê phàn nàn: “Bố con nghĩ sao ấy, tự dưng lại gọi người ta đến đây? Nhà cửa mình còn chưa dọn dẹp gì, để cho người khác thấy thì biết làm thế nào?”
Nghê Bảo Gia cười nói: “Anh ấy không quan tâm chuyện này đâu.”
Mẹ Nghê: “Ban nãy khi dì Hà hỏi mấy câu đó, mẹ thật sự sợ cậu ấy tức giận.”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”
“Ngoại hình và học vấn đều tốt, chỉ có một cái là tuổi tác hơi lớn và hoàn cảnh gia đình hơi phức tạp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Có lớn đâu ạ, hơn con có chín tuổi thôi.” Nghê Bảo Gia nói thay Chu Văn Đường: “Hơn nữa, nếu như tuổi có hơi lớn một chút thì càng biết thương con hơn, không phải sao?”
Mẹ Nghê bất đắc dĩ mỉm cười, bà đưa tay chỉ vào trán Nghê Bảo Gia: “Con đấy, còn chưa lấy người ta mà đã bênh vực người ngoài rồi, mẹ nói mấy lời này còn không phải là suy nghĩ vì con à.”
Nghê Bảo Gia ôm lấy vai mẹ Nghê, cô im lặng một lát rồi nói: “Mẹ, con thật sự rất thích anh ấy.”
Mẹ Nghê khẽ thở dài: “Gia Gia, con phải suy nghĩ kỹ, gia đình cậu ấy phức tạp như vậy, nếu thật sự gả vào đó thì cần phải biết ứng phó với mẹ kế của cậu ấy. Hôn nhân là chuyện của hai gia đình, thế hệ trước thường nói khi kết hôn phải chú ý đến chuyện cùng một nhà, cho dù những người trẻ tuổi không thích nghe nhưng đó là sự thật, tuy điều kiện gia đình của chúng ta cũng không tệ nhưng mẹ vẫn mong gia đình bạn đời của con có thể đơn giản hơn.”
Nghê Bảo Gia: “Không có đâu, quan niệm tình thân của anh ấy mỏng manh lắm, người anh ấy quan tâm chỉ có bà ngoại và cô út của anh ấy. Con đã gặp bà ngoại anh ấy mấy lần, bà ngoại anh ấy đối xử rất tốt với con.”
Mẹ Nghê đặt tách trà lên khay rồi nói: “Còn cô út cậu ấy thì sao?”
“Con chưa từng gặp qua cô út anh ấy, nhưng con nghĩ có lẽ cô ấy là người dễ tiếp xúc.”
Mẹ Nghê: “Dù sao mẹ cũng chỉ có một câu nói thôi. Nếu sau này con có bị đối xử bất công thì hãy nhớ rằng phía sau con vẫn còn có bố mẹ.”
“Con hiểu rồi ạ.”
Mẹ Nghê lấy ra hai chiếc khăn giấy lau tay rồi nói: “Mang cái này vào phòng làm việc.”
Nghê Bảo Gia gật đầu.
Nửa giờ sau, Chu Văn Đường đi ra khỏi phòng sách.
Nghê Bảo Gia tiễn anh xuống lầu, cô hỏi: “Anh nói chuyện gì với bố em thế, sao nói chuyện gì mà lâu dữ vậy?”
Chu Văn Đường nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng viết: “Không có gì, bố em chỉ hỏi anh một số chuyện.”
Nghê Bảo Gia “Vâng” một tiếng, sau đó dường như nhớ ra điều gì, cô bèn kiễng chân lên, hôn lên má anh rồi nói: “Vừa rồi trong thang máy biểu hiện của anh rất tốt, thưởng cho anh này.”
Chu Văn Đường dở khóc dở cười.
Nghê Bảo Gia nói: “Vừa rồi em rất sợ anh sẽ cáu giận, mấy bà dì hàng xóm không có ý gì xấu, chỉ là thích ganh đua thôi, con gái nhà đó xêm xêm tuổi em, điều kiện nhà con rể dì ấy lại khá tốt cho nên ngày thường dì ấy hay lấy ra nói vài ba câu.”
Chu Văn Đường cười khẽ, tỏ vẻ đã hiểu: “Anh biết rồi.”
Đột nhiên Nghê Bảo Gia đề nghị: “Hay là chúng ta đi cầu thang bộ nhé?”
Chu Văn Đường liếc cô một cái: “Có bảy tầng, em không sợ mệt sao?”
“Em mệt rồi, anh không thể cõng em à?”
“Có thể.”
Chu Văn Đường mỉm cười, hai người đi về phía lối thoát hiểm. Có đèn cảm biến được lắp ở cầu thang nhưng phản ứng không tốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia do dự dừng lại, cô hơi rụt rè: “Có lẽ đèn hỏng rồi.”
Chu Văn Đường liếc nhìn cô: “Sợ rồi hả?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Không phải còn có anh à?”
Hai người đi lên mấy bậc thang, đèn phía trên đầu họ bật sáng.
Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người lần lượt vang lên.
Nghê Bảo Gia: “Cô út của anh như thế nào, có dễ tiếp xúc không ạ?”
Chu Văn Đường cau mày: “Sao thế?”
Nghê Bảo Gia nói: “Không có gì, chỉ là hỏi một chút thôi. Dù sao hai ngày nữa cũng phải gặp mặt mà?”
“Chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường mà thôi.” Chu Văn Đường trêu chọc: “Cô út anh đã xem ảnh của em và rất thích em."
Nghê Bảo Gia sửng sốt: “Cô ấy nhìn thấy ảnh của em ở đâu chứ?”
Chu Văn Đường hắng giọng: “Cô út từng xem qua ảnh tốt nghiệp của em.”
Nghê Bảo Gia theo bản năng nhìn anh: “Anh có ảnh tốt nghiệp của em?”
Chu Văn Đường: “Sau này không phải Tạ Điểu đã thêm tài khoản WeChat của em à, nhìn thấy bài đăng của em trên Khoảnh Khắc nên chú ấy gửi anh hai tấm.”
“Cho nên anh đã lưu ảnh lại?”
Chu Văn Đường gật đầu, lại hỏi cô: “Tại sao lúc đó tới số điện thoại mà em cũng bỏ?”
“Anh tưởng em muốn bỏ à?” Nghê Bảo Gia phàn nàn: “Hủy số điện thoại di động cũng là công trình to lớn, thậm chí em còn phải đến ngân hàng mấy lần.”
Chu Văn Đường lặng lẽ nói: “Lúc đó, em thật sự muốn cả đời không liên lạc với anh sao?”
Nghê Bảo Gia im lặng một lát, gật đầu hai cái, cô hạ giọng nói: “Lúc đó trong lòng em thật sự mất hết ý chí, khi anh cầu hôn em, em cũng biết anh không phải vì thích em mà làm việc đó, em đồng ý với anh, em đã suy nghĩ ít nhiều gì anh cũng hơi thích em. Khi đó em ngây thơ cho rằng, sau khi kết hôn, thời gian dài lâu kiểu gì cũng có một ngày trong lòng anh em cũng có sức ảnh hưởng càng lúc càng lớn.”
“Nhưng mà Chu Đoan Dương đến tìm em, ngoài mặt anh ta lịch sự gọi em một tiếng chị dâu, nhưng lại nói thẳng mặt em là chị dâu à, chị thật sự cho rằng anh tôi vì yêu chị mà cưới chị ư, em không có cách nào hình dung được loại cảm giác đó, có chút thất bại và một chút khuất nhục. Em có cảm giác như đang lừa dối chính mình, sau đó em nghĩ thôi thì kết thúc đi.”
Chu Văn Đường hơi khựng lại một chút, anh quay mặt lại nhìn cô, yết hầu anh cuộn lên cuộn xuống. Anh đặt lòng bàn tay lên sau gáy cô, cúi đầu hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng nói: “Là lỗi của anh.”
Nghê Bảo Gia khịt mũi: “Chu Đoan Dương kia thật là quá đáng ghét.”
“Chờ nó ra ngoài, anh sẽ thay em xử lý nó.” Anh nói.
Nghê Bảo Gia bật cười, ôm lấy tay anh: “Nhưng cậu ta là em trai của anh mà phải không?”
Chu Văn Đường nói: “Em trai sao có thể quan trọng bằng vợ được?”