Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 73: 73





Chuyện cũng đã lỡ xảy ra, Giang Dụ Thần không thể bắt Hạ Nhiên Y bỏ em bé, cả hai đã từng đánh mất con một lần, không thể vì ích kỷ lại hại thêm một sinh linh vô tội.

Huống chi, tội nguồn xuất phát từ Giang Dụ Thần đã quá gấp gáp không hỏi ý bác sĩ điều trị của Hạ Nhiên Y trước, cứ tự đinh ninh rằng suốt mấy năm cô đã có thể mạnh khỏe sinh con.

Ban ngày Giang Dụ Thần đưa Hạ Nhiên Y về nhà Giang Dụ Minh để Vương Tư Tuệ trông chừng, buổi chiều tan làm anh lại sang đón cùng về.

Tuy trước mắt không có gì đáng lo ngại nhưng Giang Dụ Thần vô cùng stress, anh luôn bất an Hạ Nhiên Y bị áp lực biến đổi khi mang thai khiến tinh thần hoảng loạn làm bệnh về thần kinh tái phát.

Nhưng trái với những gì Giang Dụ Thần lo lắng, Hạ Nhiên Y từ lúc biết mình có em bé thì lúc nào cũng vui vẻ hào hứng, đặc biệt say mê với những thứ đáng yêu.

Chỉ trong hai tháng đầu kể từ khi xác định có thai, giường của cả hai tràn ngập gấu bông, hôm nào Giang Dụ Thần đi ngủ muộn thì y như rằng không còn chừa chổ cho anh nằm.


Sau vài lần phải gom gấu bông ném sang một bên, Giang Dụ Thần cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn nên mỗi khi thấy Hạ Nhiên Y chuẩn bị ngủ, anh luôn nhanh chân chạy đến bên cạnh lên giành chổ trước.

Lúc Hạ Nhiên Y mang thai, Giang Dụ Thần đã tìm hiểu rất kỹ để chăm sóc cho cô tốt nhất, nhưng dường như những thứ anh học được lại không áp dụng được mấy.

Hạ Nhiên Y không hề bị nghén, ngược lại ăn ngủ rất ngon, mặt này cũng hồng hào không hề xanh xao hay có dấu hiệu mệt mỏi, nhưng ngược lại Giang Dụ Thần lại gặp phải tình trạng buồn nôn, đồ ăn thịt cá ngửi mùi từ xa đã nghe tanh, cả người lúc nào cũng uể oải mệt mỏi.

Theo như kinh nghiệm của người đàn ông hai con Lạc Quân, mỗi khi nhắc đến chuyện Hà San mang thai thì nước mắt anh chảy ngược vào trong.

Lúc Hà San mang thai bất kể lần đầu hay lần thứ hai, tính tình cô luôn trở nên cáu gắt nóng nảy, không hề lạc quan vô tư như Hạ Nhiên Y.

Trong đợt bạn bè Giang Dụ Thần sang thăm, con trai lớn của Lạc Quân và Hà San đã được bốn tuổi, cậu nhóc dường như có vẻ khá thích em bé trong bụng Hạ Nhiên Y.

Biết được Hạ Nhiên Y mang thai bé gái, con trai lớn Lạc Quân đã tinh ranh đặt hàng trước, còn chưa biết yêu đương đã nịnh bợ xin xỏ: "Khi nào mẹ Y sinh em bé, đợi em bé lớn rồi gả cho con nhé?"
Hạ Nhiên Y mím môi cười, Giang Dụ Thần ngồi cạnh bỗng chen vào: "Con ở rể đi rồi gả em cho con"
Cậu nhóc bỗng che miệng cười thẹn thùng, không thèm bàn bạc đã tự quyết định, đã vậy còn gật đầu một cái chắc nịch: "Được ạ"
Lạc Quân nghe con trai trả lời xong khẽ thở dài, thầm nghĩ mất giá cũng bị di truyền.

Trong suốt mười tháng mang thai của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần mới chính là người thay đổi thất thường, lúc bình yên nhẹ nhàng, lúc lại lo lắng không ngừng từ những chuyện vặt vãnh.


Hạ Nhiên Y hoàn toàn ngược lại, tâm tình lúc nào cũng thoải mái, nhiều khi thấy Giang Dụ Thần bận tâm quá nhiều còn lại quan tâm ngược lại anh.

Mức độ lo lắng thái quá của Giang Dụ Thần còn nhiều hơn Vương Tư Tuệ gấp nhiều lần, một phần vì phải kiểm soát tinh thần của Hạ Nhiên Y, phần còn lại là vì cảm giác được làm cha ngày càng cận kề.

Thai được tám tháng Hạ Nhiên Y và Giang Dụ Thần cũng đã mua quần áo cho trẻ sơ sinh, cô thích màu trắng còn anh lại thích màu hồng.

Quần áo cùng khăn lớn khăn nhỏ và tất vớ em bé sau khi mua về được Giang Dụ Thần giặt và ngâm nước xả vải dành riêng cho trẻ sơ sinh.

Hạ Nhiên Y đứng nấp trước cửa phòng giặt ủi nhìn Giang Dụ Thần phơi quần áo, dàn xếp phơi đồ chẳng mấy chốc được lấp đầy bởi những trang phục bé xíu, bóng lưng của một người đàn ông tự tay chăm sóc cho gia đình còn quyến rũ hơn cả người đàn ông chỉ biết kiếm tiền.

Hạ Nhiên Y phải sinh mổ theo yêu lựa chọn của Giang Dụ Thần, anh luôn lo phương pháp sinh mổ sẽ xảy ra vấn đề trong lúc sinh vì trực tiếp chịu cơn đau.

Từ lúc bắt đầu mang thai đến lúc hạ sinh em bé, Hạ Nhiên Y vẫn luôn khỏe mạnh và vui vẻ, Giang Dụ Thần vẫn chưa hết lo lắng bởi cô có thể bị trầm cảm sau sinh.


Hạ Nhiên Y nằm trên giường đưa mắt về hướng Giang Dụ Thần đang ngồi chăm chú nhìn con ngủ trong nôi, mặt mũi anh tươi tỉnh dù hai mắt thâm quầng.

Khóe môi Hạ Nhiên Y khẽ cong nhẹ, trong lòng mang cảm giác dễ chịu, giữa cô và Giang Dụ Thần vốn không phải duyên phận, nhưng nghiệt duyên cũng không có nghĩa sẽ không nhận được cái kết đẹp.

Giang Dụ Thần chợt ngẩng đầu nhìn sang chỗ Hạ Nhiên Y, phát hiện cô đang trầm lặng nhìn anh, trong ánh mắt cô trở nên khác thường như đang chứa tình cảm bên trong.

Giang Dụ Thần bất giác tươi cười nhẹ nhõm, giây lát liền bị cuốn vào ánh mắt của Hạ Nhiên Y.