Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 74: 74





Bắt đầu quen biết bằng mối quan hệ mang theo hận thù của Giang Dụ Thần, yêu cầu tiến thêm một bước hẹn hò lại từ Giang Dụ Thần, lừa kết hôn cũng là Giang Dụ Thần.
Trong ba năm kết hôn, sự cưng chiều của Giang Dụ Thần đối với Hạ Nhiên Y được thể hiện rõ, sự dịu dàng của anh từng ngày cũng lớn lên, dù cô làm bất kỳ chuyện kỳ quái gì cũng được anh hưởng ứng.
Quãng thời gian kết hôn, Giang Dụ Thần và Hạ Nhiên Y chưa từng cãi nhau hay gặp bất kỳ mâu thuẫn nào, kể cả “cơ hội” ghen tuông của cô cũng không còn, bởi ngoài giờ làm việc anh cũng chỉ về nhà, không ra ngoài tiếp khách, cũng không gặp gỡ bạn bè.
Ba hay bốn năm cũng chỉ là con số, chỉ cần một ngày còn ở bên nhau thì cho dù là nghiệt duyên cũng vẫn có thể hạnh phúc.

Trong cuộc sống hận thù của Giang Dụ Thần vì Hạ Nhiên Y cũng đã khép lại, sau khi có con lại toàn tâm toàn ý dành cho gia đình.
Ngày đó, Giang Dụ Thần nhận ra Hạ Nhiên Y là món quà ông trời mang đến, đi cùng nhau một đoạn đường dài khi anh nhìn lại vẫn phải ngỡ ngàng.


Thật ra, trong lòng Giang Dụ Thần vẫn luôn day dứt chuyện tổn thương Hạ Nhiên Y và làm mất đứa con đầu của cả hai, giờ đây có lại tất cả thì bất cứ giá nào anh vẫn phải bảo vệ gia đình nhỏ này.
Con gái từ tháng thứ năm đã thường xuyên được Giang Dụ Thần đưa ra công viên gần nhà chơi, cuối tuần lại đưa về nhà ông bà chơi.

Nhờ có Giang Dụ Thần, con gái đã bộc lộ sự hiếu động từ sớm, đồng thời cũng thể hiện rõ sự thiên vị tình cảm dành cho giữa cha và mẹ.
Buổi chiều chủ nhật mùa hè mát mẻ, trời dần sập tối Giang Dụ Thần cùng Hạ Nhiên Y đưa con gái đi chơi từ công viên về nhà.

Ngang qua một nhóm phụ nữ đang cùng ngồi buôn lê, vừa thấy cả hai bọn họ liền đưa mắt dõi theo, còn xì xầm to nhỏ bàn tán.
Một người phụ nữ lên tiếng nói: “Nhìn xem, điều kiện cậu ta tốt như vậy vẫn bị phản bội ngay ngày cưới, cũng may là gặp người khác tử tế hơn”
Một người phụ nữ khác phản bác: “Tốt lành gì, tôi nghe nói vợ của cậu ta bây giờ là con gái riêng của mẹ kế đó, ngay cả anh em cũng lấy nhau được thì cũng chẳng vừa đâu”
Ngang qua nhóm người phụ nữ, Hạ Nhiên Y nghe xong bước chân liền dừng lại, vô tình kéo Giang Dụ Thần đang nắm tay cô cũng phải đứng lại cùng.
Hạ Nhiên Y xoay đầu nhìn nhóm người phụ nữ, bọn họ biết lời mình nói bị nghe thấy liền giả vờ quay đi.

Nét mặt Hạ Nhiên Y không còn bất kỳ nét ngây ngô nào, cô trầm mặc nhìn họ, bình thản nói: “Anh ấy không phải anh trai tôi”

Biểu cảm Giang Dụ Thần thoáng lên tia kinh ngạc, giọng điệu của Hạ Nhiên Y giống như lúc còn ghét anh, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy có thể sự thôi miên đã giảm tác dụng.
Nếu Hạ Nhiên Y đã nhớ lại tất cả, cô vẫn chọn sống vui vẻ bên cạnh Giang Dụ Thần, điều này cũng chứng tỏ cô vốn không màng đến quá khứ, chỉ một lòng muốn trân trọng hạnh phúc của hiện tại.
Hạ Nhiên Y của ngày ấy và bây giờ vẫn giống nhau, đều vị tha và rộng lượng, Giang Dụ Thần lúc này mới nhận ra bản thân chỉ thật sự trưởng thành khi có cô.
Nói xong lời cần nói với nhóm người phụ nữ, Hạ Nhiên Y xoay đầu lại, bắt gặp Giang Dụ Thần đang ngẩn người nhìn cô, cô không giải thích, cũng không tỏ ra hốt hoảng, ngược lại vô cùng bình tĩnh khi đối diện với anh.
Thôi miên quên ký ức cũng chỉ được một quãng thời gian, theo năm tháng Hạ Nhiên Y cũng dần nhớ lại, nhưng cô không còn để tâm, cũng không còn bị ám ảnh, bởi quá khứ cũng chỉ là quá khứ, chuyện đã qua không cần thiết nhắc lại.
Buổi tối dỗ con gái ngủ xong, Giang Dụ Thần lười biếng nằm dài trên giường, bất chợt liếc nhìn Hạ Nhiên Y đang gấp quần áo, anh trở người ngồi dậy phụ cô một tay, vòng vo hỏi: “Em...!có nhớ chúng ta từng gặp nhau là lúc nào không?”
Hạ Nhiên Y nghĩ ngợi đáp: “Cũng hơn năm năm rồi nhỉ?”
Giang Dụ Thần bất an nhốn nháo trong lòng, cẩn trọng hỏi vào trọng tâm: “Em...!còn nhớ gì nữa không?”
Vẻ mặt Hạ Nhiên Y có chút ngạc nhiên, đoán Giang Dụ Thần đang ám chỉ đến việc đã từng xảy ra với Lương Nam, cách đó hai năm cô nghe nói anh ta chỉ còn ngày chờ chết, sau đó không còn nghe đến nữa.


Hạ Nhiên Y từ sớm đã biết Lương Nam sẽ không yên với Giang Dụ Thần, cũng biết anh sẽ không để cô chịu thiệt thòi, suốt thời gian qua cô khiến anh cực khổ có lẽ cũng đã quá đủ để đáp lại quãng thời gian đầu cả hai gặp nhau.
“Em nhớ, chuyện gì cũng nhớ”
“Tại sao em không nói cho anh biết?”
Trông Giang Dụ Thần căng thẳng ra mặt, Hạ Nhiên Y khẽ cười, nửa thật nửa đùa đáp: “Em đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện, cũng đủ nhẫn tâm khiến anh trả giá vì từng đối xử tệ với em”
Giang Dụ Thần bật cười, sống mũi lại cay xòe, câu trả lời đó của cô còn giúp anh vơi đi được một phần nào đó tội lỗi.

Hạ Nhiên Y ngây thơ của những ngày tháng vừa qua chỉ là giả, bao nhiêu năm qua anh dốc sức bảo vệ cô, còn cô thì lại âm thầm bảo vệ hạnh phúc của cả hai.