Mọi người đều nhón chân mong chờ, chờ đợi khói thuốc súng tan đi, cuối cùng tên lửa đã gây ra tổn thương bao lớn cho sen tịnh đế?
Bên trong bụi mù, mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền hình tròn bao phủ ở chỗ cũ. Những đám mây dày nặng dâng về bầu trời, suốt một đêm qua đi, một vạch trắng sáng xuất hiện ở rìa ngày và đêm.
Tim Đàm Mặc đập rất nhanh, nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng dường như được tia sáng đó soi sáng, tuy không thể nhìn thấy cũng không chạm vào nhưng cậu có cảm giác cực kỳ rõ ràng, Lạc Khinh Vân đang ở bên cạnh mình.
Anh nhất định còn sống.
Lúc này hình ảnh vệ tinh quét dần dần trở nên đầy đủ và rõ ràng từ những bông tuyết lập loè.
Hà Ánh Chi nhìn thấy một quả cầu năng lượng Kepler mạnh mẽ, nắm đấm của ông nắm chặt, lòng bàn tay có vết máu.
Ngoại trừ căn cứ Linh Hào, Âu Dương Thành chưa từng gặp qua năng lượng tập trung mãnh liệt như vậy, thậm chí còn lóa mắt hơn khi còn sen tịnh đế.
“Đây là…… Sao lại thế này?” Âu Dương Thành gõ nhẹ vào kênh liên lạc của Hà Ánh Chi.
Hà Ánh Chi không trả lời mà nhìn chằm chằm vào hình ảnh vệ tinh.
Khói bụi cuối cùng cũng tan đi, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Trong đóa sen chỉ còn lại một bông sen mà trước đó vẫn đang bóp nghẹt, nuốt chửng lẫn nhau, những cánh hoa lẽ ra phải có màu xanh huỳnh quang lại hóa thành thác nước màu vàng nhạt, rủ xuống từ đài hoa cao nhất, tạo thành một lá chắn năng lượng đã chặn uy lực của tên lửa.
Thác nước chảy từ trên xuống đất, sau đó quay trở lại từ đất đến thân rễ của cây sen tịnh đế, tạo thành một vòng năng lượng.
“Hiện tại tình huống này, Đội trưởng Lạc rốt cuộc…… ra sao?”
Ngô Vũ Thanh muốn lái xe tới, nhưng không dám hành động liều lĩnh nếu không có chỉ thị của Giáo sư Hà.
Dòng thác năng lượng vàng trước mặt không có dấu hiệu dừng lại mà ngày càng mãnh liệt cũng càng ngày càng nhiều hơn.
“Không tốt, những khu sinh thái bị ép lùi lại đang tiếp cận chúng ta!” Âu Dương Thành nhận thấy bọn họ đang bị bao vây bởi những sinh vật cơ hóa, ngày càng có nhiều tầng tầng lớp lớp, “Bọn chúng có phải do sen tịnh đế triệu tập không? Nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta phải từ bỏ sen tịnh đế mau chóng rút lui!”
“Chúng ta không cần rút lui…… những sinh vật cơ hóa này là bị Lạc Khinh Vân hấp dẫn tới, ông xem đi!” Giọng nói của Hà Ánh Chi lộ ra một loại vui sướng cực độ sau khi kiềm chế được.
Không chỉ Âu Dương Thành, mà cả Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch, những người đã nhìn thấy nguồn gốc Kepler, đều bị chấn động trước dòng sông cuồn cuộn đang lan rộng ra mọi hướng.
Ở giữa nguồn năng lượng không ngừng chảy này, Lạc Khinh Vân đẩy những dây thần kinh xúc tu của sen tịnh đế sang một bên và từng bước bước ra ngoài.
Quanh thân anh đều là thiên ti vạn lũ dây năng lượng, nối liền với sen tịnh đế ào ạt chảy xuôi.
Cho nên những năng lượng không phải đến từ bản thân Lạc Khinh Vân, mà là đến từ Nguồn gốc năng lượng Kepler!
Nói cách khác, nếu năng lượng được truyền đi dưới hình thức này thì không cần lo lắng cơ thể Lạc Khinh Vân sẽ không chịu nổi nữa!
Đàm Mặc hơi hé môi, muốn gọi tên Lạc Khinh Vân, nhưng vừa đi về phía anh Đàm Mặc lại không nói được lời nào.
Lạc Khinh Vân nở nụ cười, bởi vì vụ oanh tạc và trận chiến trước đó nên khu vực vài trăm mét đã trống rỗng.
Gió không kiêng nể gì vọt tới, thổi bay mái tóc Lạc Khinh Vân, những hạt màu vàng nhạt còn chưa hòa vào thác năng lượng đã theo gió trôi về phương xa.
Sen tịnh đế bây giờ đã hoàn toàn hợp nhất, hình dáng chai Klein thậm chí còn không thể nhìn thấy được. Nó thướt tha đi theo Lạc Khinh Vân, toàn bộ thể năng lượng mạnh mẽ cũng chậm rãi chuyển động.
Dù khoảng cách cách xa hàng chục mét nhưng Đàm Mặc vẫn cảm nhận rõ ràng đối phương đang gọi tên mình thực nhẹ cũng thực ôn nhu.
Đàm Mặc.
Đây là ngôn ngữ êm tai nhất, khiến máu và trái tim Đàm Mặc tràn ngập niềm vui sống sót sau thảm họa.
Cậu chật vật thoát khỏi lưới của Chu Tự Bạch.
Nhưng khối năng lượng di chuyển phía sau Lạc Khinh Vân khiến cả Chu Tự Bạch và Lý Triết Phong đều choáng váng.
Họ đều đã nhìn thấy nguồn gốc năng lượng Kepler, ngay cả năng lượng họ dùng để đối phó sen tịnh đế cũng giống như đom đóm cạnh tranh với vầng trăng sáng so với nguồn gốc năng lượng chân chính.
Nhưng Lạc Khinh Vân hiện tại, khiến người khác hoài nghi anh có phải đã đào một cái hố lớn trong không gian chiều cao, năng lượng không ngừng tuôn ra, lan tràn càng nhanh cũng càng ngày càng rộng.
Lúc này Đàm Mặc đã hiểu Lạc Khinh Vân rốt cuộc làm cái gì —— anh không bị sen tịnh đế tổ chức lại hoặc là tiêu hóa, mà là hấp thu sen tịnh đế!
Không cần nghiên cứu chế tạo dịch dinh dưỡng, sen tịnh đế lúc này chính là một bộ phận của Lạc Khinh Vân.
Đàm Mặc dùng sức kéo lưới xúc tu thần kinh, hiểu ý cậu Chu Tự Bạch buông lỏng tay, Đàm Mặc cứ như vậy rơi thẳng xuống.
Hà Ánh Chi nhìn cảnh này giữa không trung, lo lắng đến mức gần như lên cơn đau tim.
Kia chính là độ cao hơn mười mét! Cho dù Đàm Mặc có được năng lượng hộ thể Kepler thì ngã xuống như thế cũng là phải gãy tay gãy chân!
Nếu đập vào đầu thì sẽ trực tiếp mất mạng!
Khi Đàm Mặc rơi xuống, Lạc Khinh Vân chạy như bay đến.
Các xúc tu của sen tịnh đế phía sau anh hình thành một dòng chảy nào đó, đẩy anh về phía Đàm Mặc với tốc độ mà dung hợp giả bình thường không thể đạt tới.
Khoảnh khắc Đàm Mặc ngã xuống đất, cậu đã được Lạc Khinh Vân ôm lấy.
Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã ngừng cười của Lạc Khinh Vân, đôi mắt đó nhìn cậu như có lửa đốt.
Sen tịnh đế bao quanh họ như một làn váy, năng lượng vẫn trào ra cuồn cuộn không ngừng, cả một đại dương năng lượng Kepler đang chào đón sự xuất hiện của Đàm Mặc.
Đàm Mặc ôm cổ Lạc Khinh Vân, ép anh về phía mình, dựa vào trán anh nói: “Lạc Khinh Vân, anh được đó! Em còn tưởng em phải ……”
“Em tưởng em phải thủ tiết sao?” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng hỏi.
“Thủ tiết? Đàm Mặc em đương nhiên là phải tìm niềm vui mới chứ.”
Giọng Đàm Mặc dài ra như đang cố ý chọc Lạc Khinh Vân tức giận, nhưng ánh mắt lại cẩn thận nhìn anh, xác nhận anh có bình yên vô sự không.
Hiện tại cậu có thể nói đùa nhưng vừa mới mấy giây trước cậu đang nghĩ tới chính là Lạc Khinh Vân nếu thật sự bị cơ hóa thì rốt cuộc cậu nên làm cái gì bây giờ? Ý tưởng này là nỗi hoảng sợ lớn nhất trong cuộc đời cậu, bởi vì nếu Lạc Khinh Vân chỉ chết trong trận chiến, cả hai đều có tinh thần thể, khi cơ thể Đàm Mặc bị tiêu diệt, họ vẫn có thể gặp lại nhau ở một thế giới khác.
Nhưng nếu cơ thể của Lạc Khinh Vân bị “anh ta” điều khiển, thì tinh thần thể của anh sẽ bị giam cầm trong cơ thể cơ hóa mãi mãi, cũng là Đàm Mặc sẽ bị tra tấn vĩnh viễn.
“Tìm niềm vui khác hả?” Lạc Khinh Vân cười lạnh, anh thả Đàm Mặc xuống, đột nhiên dùng sức siết chặt ngón tay.
Xương cốt của cậu suýt bị Lạc Khinh Vân bấm gãy, Đàm Mặc kêu lên thảm thiết: “A——”
Mọi người khác đều bị sốc bởi tiếng gầm đau đớn.
Âu Dương Thành thậm chí lo lắng có phải Lạc Khinh Vân bị sen tịnh đế khống chế cho nên muốn làm thương tổn Đàm Mặc hay không.
Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch ở phía trên bọn họ đồng thanh nói: “Đáng đời!”
Lý Triết Phong ném máy liên lạc từ trên không xuống, Lạc Khinh Vân bắt lấy, áp vào tai anh.
Giọng Hà Ánh Chi truyền đến: “Đội trưởng Lạc, tôi muốn biết hiện tại là tình huống như thế nào. Rốt cuộc cậu cùng sen tịnh đế là dung hợp lẫn nhau, hay là……”
Lạc Khinh Vân bình tĩnh nói: “Hiện tại…… Nó là một bộ phận của tôi. Xúc tiến chúng tôi dung hợp không phải tôi cũng không phải nó, mà là Nguồn gốc năng lượng Kepler.”
Cổ họng Hà Ánh Chi giật giật, ông biết hiện tại mình đã tiến rất gần đến trạng thái sinh mệnh mà Lăng Dụ đã tưởng tượng từ lâu, bọn họ rất có thể sẽ ngênh đón một sự thay đổi lớn trong hình thái sinh mệnh của mình.
“Khu sinh thái xung quanh chúng ta hiện nay… cậu có thể làm gì được không?”
Chỉ mới nói vài câu, Khu Sinh Thái cơ hóa sinh động đã lan tràn tới ngoài trăm mét, chúng nó chính là bị “Anh ta” ra roi thiên quân vạn mã, mênh mông cuồn cuộn, ấp ủ một hồi đại chiến.
Lợi thế “anh ta” từng có không còn tồn tại nữa, ngay cả cái bẫy khổng lồ này cũng đã trở thành vũ khí của Lạc Khinh Vân.
“Anh ta” sao có thể chịu đựng diệt vong, vì thế đã huy động gần như toàn bộ sức chiến đấu ở bán cầu này để loại bỏ Lạc Khinh Vân và Đàm Mặc tại đây.
“Biện pháp tùy thuộc vào Đàm Mặc.”
Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc và lấy tay ôm mặt cậu.
“Đàm Mặc, hiện tại anh là cây cầu kiên cố nhất của em, anh đưa em năng lượng vô tận, còn lĩnh vực này rộng lớn thế nào thì phải xem em!”
Lạc Khinh Vân rất ít hứa hẹn với Đàm Mặc, lời anh nói nhiều nhất cũng chỉ có hai chữ “Đừng sợ”. Hơn nữa lần nào cũng là anh đặt mình vào hiểm cảnh, nói cho Đàm Mặc nghe.
Đàm Mặc mỉm cười, “Lạc Khinh Vân, đừng sợ.”
Lạc Khinh Vân ngẩn ra.
Hai chữ này, có quá nhiều hàm nghĩa.
Xét đến cùng kỳ thật cũng chỉ có một ý nghĩa —— em sẽ bởi vì anh mà không cam lòng thỏa hiệp, sẽ vì anh mà cường đại.
Lạc Khinh Vân, đừng luôn muốn hy sinh bản thân, bởi vì em cũng muốn bảo vệ anh.
Đàm Mặc nhìn đôi mắt Lạc Khinh Vân và từ đó đi vào sâu trong tâm trí anh, kết nối với nguồn năng lượng khó hiểu đó.
Vốn dĩ Đàm Mặc cảm thấy so với vũ trụ bao la và thời gian vô tận, mình chỉ là một giọt nước trong đại dương.
Nhưng khi cảm nhận được nguồn năng lượng vô tận đang trở thành một phần linh hồn của mình, cậu chợt cảm thấy kiêu ngạo và cuồng vọng làm càn.
Cậu tức là hết thảy.
Sen tịnh đế dung nhập trong cơ thể Lạc Khinh Vân, tự nhiên trở thành một phần cơ bắp, xương máu của Lạc Khinh Vân.
Dòng năng lượng sôi sục lúc này đã dừng lại, như thể Lạc Khinh Vân đã đóng cổng lại.
Nhưng nhóm sinh vật cơ hóa do “anh ta” điều khiển đã tiến vào phạm vi tấn công.
Đào Ngột, Hồng Vực, đằng xà cực kì hung dữ hướng đến bọn họ, không trung là sinh vật bay thành đàn, tiếng hí vang bén nhọn hết đợt này đến đợt khác, Trùng Minos đang đào hang trong đất, Ma Quỷ Đằng nghiền áp băng qua vùng đất bị tàn phá sau pháo kích, cảnh tượng ngày tận thế này khiến các nhà nghiên cứu đi theo Hà Ánh Chi và Âu Dương Thành khủng hoảng.
“Chúng ta như vậy còn không rút lui!”
“Mau nhìn đi! Mấy con kia không phải Lân Điểu bình thường —— đôi cánh có vảy của chúng dài gấp đôi những Lân Điểu bình thường! Chúng không phải màu đen, chúng có màu đỏ!”
“Vảy đỏ thẫm, không có mắt, không có cánh phụ! Đây là Đế Giang đó!”
Đế Giang là loài tấn công tầm xa hiếm có trong số các sinh vật Kepler. Chúng không có mắt và không thể nhìn thấy nhưng chúng có thể cảm nhận được vị trí của con mồi bằng sóng siêu âm!
Điều quan trọng hơn là phần bụng của nó có chức năng nén luồng khí cực mạnh, có thể phun không khí ra khỏi miệng để tạo thành một viên đạn luồng khí!
Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” động cơ bên trái của một chiếc phi hành khí đã bị phá hủy.
Đạn khí của Đế Giang khó có thể đoán trước, tất cả phi hành khí chỉ có thể không ngừng thay đổi phương hướng, đội phi hành loạn thành một nồi cháo.
Hoạ vô đơn chí là những sinh vật hung hãn khác đã xuất hiện.
“Đó là Đào Ngột! Trời ơi không chỉ một con, nhanh liên hệ Thành Trung Tâm phóng tên lửa!”
Hà Ánh Chi vẫn luôn im lặng bỗng nhiên rống lên: “Bình tĩnh!”
Giọng ông vang trong kênh công cộng và mọi người đều có thể nghe thấy.
Trong khoang đột nhiên trở nên yên tĩnh.
“Tất cả phi hành khí bảo trì trạng thái phòng ngự! Lạc Khinh Vân đã hấp thu sen tịnh đế, mục đích của nhiệm vụ này đã đạt được! Nếu bọn họ không có nắm chắc ngăn chặn sinh vật cơ hóa vây lại đây thì nên rút lui! Nhưng Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc đều không đi, như vậy chứng tỏ họ có khả năng ứng phó với tình hình hiện tại!
Lời nói của Hà Ánh Chi có lý, nhưng chúng không thể xoa dịu nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng người khác.
Đào Ngột sát khí sôi trào bỗng nhiên nhảy lên, bóng dáng quái vật khổng lồ nhanh chóng xẹt qua mặt đất, tư thế kia chính là muốn nuốt hết tất cả phi hành khí trên bầu trời!
Tất cả phi hành khí đều tứ tán tản ra.
Lưỡi liềm xương của Đào Ngột bay vút lên không trung, sượt qua động cơ phi hành khí của Hà Ánh Chi, luồng không khí bùng nổ gần như khiến phi hành khí thiếu chút nữa rơi tan.
Đạn khí của Đế Giang theo sát sau đó, tránh thoát mùng một không thể thoát mười lăm, người điều khiển vì tránh cho động cơ bị hao tổn, chỉ có thể chống cự bằng một bên khoang.
“Ầm vang ——” Cabin rung chuyển dữ dội, đèn báo động màu đỏ nhấp nháy, biểu thị cabin bị hư hại cấp độ ba, vách ngăn bị móp thành hình viên đạn luồng khí.
Hà Ánh Chi tuôn một thân mồ hôi lạnh.
Cú đánh này gây ra một loạt cuộc tấn công điên cuồng của những sinh vật cơ hóa.
Đàn Lân Điểu đi theo Đế Giang vọt lại, dù bay nhanh đến đâu cũng không thể tránh được!
Lúc này, hai tay Đàm Mặc nhẹ nhàng đặt lên vai Lạc Khinh Vân, trán cậu áp vào trán Lạc Khinh Vân, nơi hai người chạm vào hơi sáng lên.
Năng lượng Kepler tràn vào cơ thể Đàm Mặc như một đại dương.
Cậu trở thành một ngôi sao nam châm trong lĩnh vực Kepler này, một nguồn năng lượng khổng lồ được giải phóng như một vụ nổ!
Những tia sáng vàng rực rỡ cường thế xuyên qua mọi sinh vật.
Đàn Lân Điểu lẽ ra sẽ va chạm phi hành khí đã bị năng lượng do Đàm Mặc phóng ra trong lúc nghìn cân treo sợi tóc làm lệch khỏi quỹ đạo. Mấy phi hành khí mạo hiểm tránh đi, tránh được một kiếp.
Đế Giang kiêu ngạo bị năng lượng xuyên thấu yết hầu, đạn dòng khí mắc kẹt trong cơ thể không thể thoát ra ngoài.
Không gian ngưng tụ, thời gian chậm lại.
Như bước vào một chiều không gian khác.
Mạng lưới năng lượng khổng lồ lan rộng theo cấp số nhân, những sinh vật bị xuyên thủng và bao phủ phát ra ánh sáng vàng rất mờ nhạt, mối liên hệ của chúng với nguồn gốc cơ hóa trong không gian chiều cao bị một lực lượng khổng lồ xé nát.
Nguồn gốc năng lượng Kepler cùng nguồn gốc cơ hóa tạo thành hai ngôi sao đối đầu nhau trong không gian này, vô số tinh thần thể Kepler bị hai lực này kéo đi cho đến khi lực dẫn của nguồn gốc cơ hóa bị phá hủy, muôn vàn sinh vật lao về phía nguồn gốc năng lượng, hình thành một thiên hà lớn hơn và sáng hơn.
Lưỡi hái xương hung dữ mất đi chỗ dựa, ầm ầm rơi xuống đất, vỏ của nó nứt ra, sinh vật giống hươu thoát ra khỏi xiềng xích, lấy đà lao ra khỏi kén, biến thành một con bướm. Cơ thể trong suốt chảy ra ánh vàng kim, tựa như thần tiên giữa núi rừng, khiến người ta không thể rời mắt.
“Đây là…… Lộc thần phải không! Là lộc thần đã cứu thành phố Bắc Thần chúng ta phải không?”
“Nhưng đây không phải con đã bảo vệ chúng ta! Là lộc thần mới!”
Bầu trời càng lúc càng sáng, màn đen hoàn toàn bị kéo đi, những chiếc lông vảy đỏ của Đế Giang đón gió bong ra, giống như những cánh hoa rơi xuống, khi chạm vào phi hành khí hoặc là mặt đất hóa thành bột mịn, tiêu tán. Mà một loại lông vũ trong suốt mọc lên trên người Đế Giang, nhẹ nhàng rung rinh trong gió.
Cảnh tượng trước mắt thật thần kỳ, là điều mà họ chưa bao giờ tưởng tượng được, thậm chí mấy chục năm nay cũng chưa từng được quay phim như thế này.
Hà Ánh Chi kiềm chế tâm tình vui sướng, sắp xếp lại và phân loại những bức ảnh do vệ tinh chụp về, đây đều là những loài mới tiến hóa!
“Mau nhìn, Đế Giang…… Đế Giang hình như mọc ra đôi mắt hả?”
Sở dĩ người ta đặt tên cho sinh vật này là “Đế Giang” là vì nó giống như loài chim trong thần thoại, không có mắt và chỉ có miệng. Nhưng hiện tại nó thật sự mọc ra mắt sao?
Hà Ánh Chi giải thích: “Đó là bởi vì hầu hết các sinh vật Kepler trên trái đất về cơ bản đều là sinh vật cơ hóa. Chúng từng tập trung vào việc phát triển khả năng xâm lược và săn mồi, nhưng bây giờ… chúng đã quay lại đúng hướng tiến hóa. Để thực sự tồn tại Đế Giang vẫn cần đôi mắt. Nếu cần thì tự nhiên sẽ tiến hóa ra đôi mắt.”
Giang Xuân Lôi lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
“Lần này bức xạ năng lượng Kepler giống như một vụ nổ thiên hà.” Lý Triết Phong giơ tay lên, anh có thể cảm nhận được khi năng lượng phát ra, tinh thần thể của mình cũng bị ảnh hưởng.
Chu Tự Bạch nhắm mắt lại, gió thổi qua sợi tóc cậu, “Hình như tôi lại thấy nguồn gốc năng lượng …… Nó càng thêm sáng ngời cũng càng thêm to lớn hơn lúc trước……”
Lúc trước Chu Tự Bạch dùng toàn bộ mạng lưới năng lượng bao phủ khu vực này, tiêu tốn một lượng năng lượng cực lớn, nhưng hiện tại cậu lại cảm giác được năng lượng dồi dào chảy trong cơ thể, như thể lấy không hết, dùng không cạn.
Một không gian vô tận khác hiện ra trước mắt Ngô Vũ Thanh, thứ anh nhìn thấy chính là nguồn gốc năng lượng khổng lồ, và anh dường như đã trở thành một bộ phận của nguồn gốc năng lượng này.
“Có phải tôi…cũng được kết nối với nguồn gốc năng lượng Kepler rồi không?”
Ngô Vũ Thanh vốn dĩ cho rằng mình khác Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch, anh cũng không phải dung hợp giả cao cấp, anh cho rằng bản thân vĩnh viễn cũng chỉ có thể như vậy, thậm chí chưa bị cơ hóa chính là may mắn lớn nhất, nhưng hiện tại anh đã tiến vào không gian cao duy trong truyền thuyết rồi!
Không chỉ có Ngô Vũ Thanh, khi Hạ Lang bị phóng xạ do năng lượng mà Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân phóng thích, như thể có thứ gì đó ngưng tụ sâu trong não ông, mỗi lần ông nghe Hà Ánh Chi và Đàm Mặc nói tới “Tinh thần thể” thì đều là chuyện không tưởng =.
Ông chưa bao giờ tin có linh hồn tồn tại, bởi vì nếu có, tại sao một lần ông cũng không nhìn thấy những chiến hữu mình đã mất đi?
Thậm chí một lần cũng không gặp được Tạ Lan Băng.
Nhưng khi năng lượng ở sâu trong tâm trí ông ngày càng rõ ràng hơn, trực giác mách bảo ông rằng đó chính là tinh thần thể của ông!
Ông dường như đã bước vào một cuộc du hành thời gian và nhìn thấy quá khứ của mình. Ông mới gia nhập đội của Tạ Lan Băng, với tư cách là một kỹ thuật viên, ông cõng thiết bị trên lưng đi theo sau Tạ Lan Băng, leo lên vách đá và lội xuống nước sâu, mỗi khi gặp nguy hiểm, Tạ Lan Băng đều sẽ giúp ông một tay.
Ông nhớ rõ niềm vui trên khuôn mặt Tạ Lan Băng khi ôm con cho ông xem, ông nhớ những lời cuối cùng mà mỗi đồng đội đã nói với ông khi bảo vệ đứa nhỏ và Hà Ánh Chi rút khỏi căn cứ Linh Hào.
Hạ Lang, cậu phải sống sót, thay chúng tôi nhìn thế giới này.
Hạ Lang, cậu nhất định phải bảo vệ tốt đứa bé kia!
Hạ Lang, tôi chỉ có thể đi cùng cậu đến đây.
Không…… Không…… còn sống với tôi chẳng quan trọng, tôi tình nguyện đi cùng mọi người.
Tại sao lại chọn tôi? Tại sao lại để tôi sống đến cuối cùng?
Bởi vì không ai biết rốt cuộc thứ gì đang chặn lối ra, mà Hạ Lang là dung hợp giả có cấp bậc tiến hóa cao nhất, năng lực của ông có thể đập nát cơ thể của hầu hết các sinh vật dị dạng.
Ông có xác suất hoàn thành nhiệm vụ cao nhất nên được đồng đội che chở cho đến phút cuối cùng.
Hạ Lang liều mạng truy đuổi, cố gắng lấy lại ký ức, cho đến khi tinh thần thể của ông lại chìm xuống.
Ông đã nhìn thấy khoảnh khắc anh muốn thay đổi nhất!
Hà Ánh Chi ôm đứa nhỏ ngã xuống từ trên cao, ném đứa nhỏ trở lại phi hành khí.
Hạ Lang tiếp được Hà Ánh Chi, lại không thể cứu được đứa nhỏ.
Khi bọn họ trải qua ngàn khó vạn hiểm, trở lại thế giới nhân loại thì tin dữ họ nhận được là phi hành khí bị rơi và họ không tìm thấy thêm tin tức gì về đứa trẻ.
Trong hai mươi năm tiếp theo, ông sống trong bóng tối và sự tra tấn vô tận. Mỗi lần nhận được tin tức về đứa trẻ, ông luôn ra đi với niềm hy vọng lớn lao và lại thất vọng trở về.
Đêm khuya nằm mộng, ông luôn có thể thấy đồng đội đang tra hỏi mình.
Đứa trẻ ở đâu?
Tại sao cậu lại mất đứa trẻ mà chúng tôi đã lấy tánh mạng giao phó?
Ông muốn thay đổi hết thảy, khi Hà Ánh Chi ôm đứa nhỏ rơi xuống, ông kéo dây thừng nhảy xuống.
Ngay khi sắp ôm lấy đứa nhỏ, bên tai vang lên âm thanh từ các đồng đội.
“Tiểu Hạ, đừng để mình bị vây ở chỗ này! Còn có chuyện càng quan trọng hơn chờ cậu đó!”
“Hạ Lang, cậu bảo vệ Tiểu Hà rất tốt, chúng tôi đều biết!”
Ông lại chìm xuống, ngã vào bên trong một biển cát.
Nắng quá chói khiến ông không thể mở nổi mắt.
Gió cát cuồn cuộn, trống trải xa xôi.
“Nơi này…… Là chỗ nào?” Hạ Lang lắc đầu.
Có thứ gì đó bay qua đầu, để lại những cái bóng rượt đuổi nhau trên biển cát.
Hạ Lang ngẩng đầu nhìn thấy Ngân Nguyệt Cơ.
“Đây là…… Sao lại thế này?”
Ở cuối gió cát, một bóng người quen thuộc đến mức khiến hốc mắt Hạ Lang nóng lên, đang càng ngày càng gần trong ánh sáng.
Người tới mặc áo ngụy trang, đeo găng tay do Liên minh Thám hiểm cấp hơn 20 năm trước, găng tay ở ngón trỏ bị cắt hở, để lộ ngón tay. Hình bóng mạnh mẽ của anh xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Hạ Lang.
“Đội trưởng…… Tạ?”
Tạ Lan Băng đi tới trước mặt ông, vẫn như hơn hai mươi năm trước, khóe mắt không có nếp nhăn, nụ cười thành thục sang sảng.