Tất cả thống khổ cùng tự trách đã từng ép cho Hạ Lang không thể sống sót, ngay khi nhìn thấy Tạ Lan Băng, tất cả đều trở nên không còn quan trọng.
Hạ Lang cho rằng lòng ông từ lâu đã giống như sa mạc này, nhưng bây giờ ông lại có những mong đợi mới.
Ông nhanh chóng chạy về phía Tạ Lan Băng và ôm chặt lấy đối phương.
Cái tên “Tiểu Hạ” đã rời xa ông từ lâu, chỉ vào lúc này, ông mới cảm thấy thời gian quay trở lại và ông vẫn là con người như trước.
“Tôi xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi …” nước mắt Hạ Lang chảy dài trên khuôn mặt.
Tạ Lan Băng nở nụ cười, sang sảng và rộng lượng trước sau như một.
“Cậu xin lỗi tôi cái gì?”
“Tôi không bảo vệ tốt con của anh! Tôi để nó lớn lên ở viện phúc lợi ……cả cha mẹ mình là ai nó cũng không biết!”
Tiếng cười của Tạ Lan Băng càng thêm rõ ràng, ông xoa mạnh đầu Hạ Lang, “Tôi thấy thằng nhóc đó cứ như vậy tùy ý lớn lên cũng cứng cỏi lắm. Nếu thật sự được cậu mang về Thành Trung Tâm, nuôi lớn như hoa trong nhà ấm thì nó sẽ vĩnh viễn không hiểu được cái gọi là ‘ cơ hóa ’, nó sẽ coi năng lực của mình như một xiềng xích nặng nề hơn là may mắn do ông trời ban tặng.”
Hạ Lang vẫn đang khóc rống, ông quá cô độc. Nếu không phải vì tuân thủ lời hứa tiếp tục bảo vệ Hà Ánh Chi, ông thật sự không có dũng khí kiên trì đến bây giờ.
“Tiểu Hạ, cảm ơn cậu. Người sống sót thường là người đau khổ nhất. Cảm ơn cậu đưa Đàm Mặc ra khỏi căn cứ Linh Hào. Tiểu Hạ, cậu không thể tiếp tục nhìn về quá khứ. Đã đến lúc nhìn về phía trước. Đi về phía trước đi, đừng nhìn lại.”
Giọng nói của Tạ Lan Băng vẫn còn ở bên tai Hạ Lang, hết thảy chung quanh lại đang biến hóa nhanh chóng, cát lún đang chuyển động ngược lên trời, mặt trời thiêu đốt xuất hiện dưới chân ông. Thế giới bị mặt trời đốt cháy nhanh chóng mờ nhạt, xung quanh biến thành một không gian vũ trụ rộng lớn.
Mà trong vũ trụ này, không có tinh thể, chỉ có quầng sáng năng lượng ngưng kết quay chung quanh một thể năng lượng thật lớn khác thong thả xoay tròn.
Hạ Lang nghe thấy giọng nói của những người đồng đội đã hy sinh bên tai mình.
“Tiểu Hạ, cậu mau tiến lên đi ——”
“Hạ Lang, cậu thất thần làm gì đố!”
“Chúng tôi đều đang đợi cậu này!”
Trái tim mệt mỏi của Hạ Lang chợt bừng lên niềm hy vọng.
Hóa ra đây là điều mà Hà Ánh Chi gọi là “Vật chất mất đi, tinh thần vĩnh tồn”.
Hạ Lang vô cùng may mắn bản thân đã kiên trì tới hiện tại.
Ông không chút do dự hướng về phía quả cầu năng lượng đó, quá khứ nặng nề cuối cùng đã trở thành sức mạnh lớn nhất của ông.
Ông vĩnh viễn là “Tiểu Hạ” của bọn họ.
Nguồn gốc năng lượng vẫn đang tỏa ra ngoài qua Lạc Khinh Vân, giống như một hang trắng.
Vô số dung hợp giả, dù đang tuần tra hay làm nhiệm vụ, tất cả đều cảm nhận được sự lôi kéo và xâm nhập của một loại sức mạnh nào đó.
Bên ngoài bức tường cách ly của thành phố Bắc Thần, Cao Chích đang ngồi cạnh Đào Ngột, anh vươn tay, Đào Ngột ngoan ngoãn quay mặt sang một bên, dựa vào lòng bàn tay anh.
Cao Chích mỉm cười nói: “Bọn họ đều đi làm nhiệm vụ, không biết có thành công hay không, nghe nói mày kết nối với nguồn gốc năng lượng Kepler chân chính, cho nên dù không biết tiếng người Đàm Mặc và những người khác cũng có thể biết ý của mày. Còn tao… chỉ có thể trò chuyện với mày ở đây. Mày không hiểu tao và tao cũng không hiểu mày.”
Đào Ngột nghiêng đầu nhìn Cao Chích, đôi mắt trong veo chứa đầy bóng dáng của Cao Chích.
Cao Chích cười bất đắc dĩ, “Đúng vậy, mày là lộc thần, mà tao…… chỉ là phàm nhân.”
Đào Ngột đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương xa, vẻ mặt tập trung, như đang chờ đợi điều gì đó đến.
“Nhìn gì thế?” Cao Chích nhìn theo Đào Ngột.
Hình như anh nghe được nhịp tim đập, đó là sự cộng hưởng từ mọi sinh vật sống.
Có thứ gì đó xâm nhập vào anh, một loại năng lượng nào đó trào dâng trong huyết quản, năm giác quan đã thoái hóa từ lâu của anh dần trở nên nhạy bén hơn.
Những cơn gió thổi đến từ cánh đồng bát ngát, tiếng rì rào của cành lá và sự chuyển động của côn trùng Minos dưới lòng đất đều trở nên vô cùng rõ ràng.
Cao Chích nhận ra điều gì đó, nhưng anh không chắc chắn, não anh thoát ra khỏi xiềng xích của vật chất và nhìn thấy một không gian khác.
Quả cầu ánh sáng vàng đó chính là mặt trời tràn đầy năng lượng, tạo thành một thiên hà với vô số thể năng lượng bao quanh, và Cao Chích trở thành một trong số đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhịp tim của Cao Chích càng ngày càng nhanh, anh dường như có một loại năng lượng khác so với trước đây.
Đào Ngột bên cạnh dùng đầu chạm nhẹ vào anh, Cao Chích nháy mắt bừng tỉnh, anh nhìn đôi mắt Đào Ngột, trong nháy mắt tâm hữu linh tê anh liền hiểu Đào Ngột nói gì với mình.
Cao Chích xoay người một cái, nhảy lên lưng Đào Ngột.
Đào Ngột đứng lên, chạy dọc theo bức tường cách ly đi, bước đi của nó nhanh nhẹn, dường như có thể cất cánh bất cứ lúc nào.
Gió vén từng sợi tóc của Cao Chích lên, trong không khí không còn mùi thối rữa của sinh vật cơ hóa nữa mà thay vào đó anh ngửi thấy mùi thanh do gió từ nơi xa mang đến, chính là một loại hương thơm mang lại sự sống khiến tỳ phổi rộng mở.
Đúng lúc Cao Chích đang nghĩ: “Nếu có thể bay thì tốt quá.” Hai bên lưng của Đào Ngột bắt đầu run lên, nó phát ra một tiếng nức nở nhẹ nhàng, nghe không có vẻ đau đớn mà giống như nó sắp thoát ra khỏi một điều gì đó đã ràng buộc nó lâu dài mà tự do đã đến gần ngay trước mắt.
Đào Ngột chạy càng lúc càng nhanh, gió gào thét bên tai Cao Chích, để không bị ngã anh phải hạ trọng tâm xuống, nằm trên lưng Đào Ngột.
Anh không hỏi Đào Ngột tại sao bỗng nhiên chạy như điên, bởi vì anh cũng có khát vọng giống Đào Ngột.
Bọn họ sẽ bay lên!
Đào Ngột nhảy qua những tảng đá vỡ vụn, bên dưới là khe núi khổng lồ do cuộc tấn công trước của Li Vẫn để lại, nơi đó vẫn còn rất nhiều bộ xương của những sinh vật cơ hóa.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm”, là âm thanh của không khí đang di chuyển với tốc độ cao.
Đôi cánh khổng lồ đột nhiên xòe ra từ hai bên lưng Đào Ngột, Cao Chích chỉ cảm thấy mình đột ngột chìm xuống, rồi họ bay lên!
Đôi cánh rung lên, phát ra những âm thanh nhỏ, trời và đất đột nhiên thay đổi góc độ, Cao Chích đã lâu không được gần không trung như vậy.
Dường như nếu anh duỗi tay ra, những đám mây sẽ chảy qua kẽ ngón tay của anh.
Bọn họ càng bay càng xa, Cao Chích cúi đầu là có thể nhìn thấy sinh vật Kepler thành đàn.
Indira ghê tởm một thời đang chạy từng đàn, đuổi theo bóng của Đào Ngột trên mặt đất.
Nhưng Cao Chích nhìn kỹ thì phát hiện bọn chúng đang biến đổi, thân thể đầy rẫy áp xe và hôi thối biến thành màu trắng như tuyết, miệng không còn nước bọt nhớp nháp, hình dáng cơ thể càng ngày càng lưu sướng, mơ hồ lộ ra ánh sáng vàng nhạt.
Đào Ngột càng bay càng xa, rõ ràng đã rời khỏi cái gọi là khu vực an toàn, trong lòng Cao Chích lại không hề sợ hãi.
Anh chỉ cảm thấy trời đất rộng lớn như thế, thế giới phía trước là thuộc về anh, cũng là thuộc về chúng nó.
Không biết qua bao lâu, Lạc Khinh Vân ngửa cằm ra sau, cho dù có sen tịnh đế thừa nhận hao tổn thân thể cùng anh thì anh cũng tới cực hạn.
Đàm Mặc nhìn Lạc Khinh Vân cau mày, ôm chặt anh, “Được rồi, Lạc Khinh Vân. Chúng ta đã dẫn đường một nửa sinh vật Kepler tiến hóa! Anh có thể nghỉ ngơi một chút!”
Nghe đến đó, năng lượng phun trào dần dần ngừng lại.
Lạc Khinh Vân mất đi tri giác, ngã về phía sau, Đàm Mặc tóm lấy anh.
Khi mọi thứ lắng xuống và sự sống còn không còn lửa sém lông mày nữa, Đàm Mặc cuối cùng cũng có thể lắng nghe nhịp tim của Lạc Khinh Vân.
Mọi âm thanh đều cộng hưởng với cậu và thế giới này.
Đế Giang đang lơ lửng trên không đáp xuống cạnh Đàm Mặc.
Lòng bàn tay của Đàm Mặc đặt lên đôi mắt mới mọc của Đế Giang, cậu cảm thấy sinh mệnh thật kỳ diệu.
Lý Triết Phong cười nói: “Xem ra bọn họ không cần chúng ta mang về.”
Chu Tự Bạch hít sâu một hơi, nói: “Đêm nay coi như đại công cáo thành sao?”
Lý Triết Phong ra hiệu cho Chu Tự Bạch nhìn mặt trời trên đầu, “Không phải ‘đêm nay’ nữa.”
Đêm tối trôi qua và lại là một ngày trong xanh và đầy nắng.
Đàm Mặc đỡ Lạc Khinh Vân lên lưng Đế Giang, nhảy lên, ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Lạc Khinh Vân nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng anh biết Đàm Mặc đang áp vào má mình.
Đế Giang dang rộng đôi cánh khổng lồ, khi bay lên, gió thổi lên thổi tung cát sỏi trên mặt đất.
Các phi hành khí khác theo sau họ.
Đàm Mặc không nói một lời mà Đế Giang đã biết phương hướng của bọn họ, bay về phía thành phố Bắc Thần.
“Này cũng quá thần kỳ đi? Kia chính là Đế Giang…… Đội trưởng Lạc cùng Đội phó Đàm chúng ta lại ngồi trên lưng nó!” Trong lòng Giang Xuân Lôi tràn đầy tự hào.
Sở Dư đã đi tới, cười nói: “Kia cũng không phải là Đế Giang, là Đế Giang sau khi tiến hóa.”
Hà Ánh Chi vẫn luôn căng thẳng nâng cằm, thở ra một hơi thật dài.
Ông nói với Lăng Dụ trong lòng, chị Dụ, chị có thấy không? Đó là con của chị…… thế giới nhiễu sóng này bởi vì nó đã trở lại con đường đúng đắn.
Giọng nói của Âu Dương Thành vang lên bên tai ông.
“Giáo sư Hà, những gì chúng ta thấy là một kỳ tích, phải không?”
Hà Ánh Chi cảm động, há miệng thở dốc, tất cả chuyện cũ đều hiện lên trong đầu.
“Thứ chúng ta nhìn thấy chính là kỳ tích, là kỳ tích vô số người sáng tạo.”
Giọng nói Âu Dương Thành sau khi bị đè nén có chút run rẩy: “Được phái tới đây, thật là may mắn.”
Đàm Mặc cụp mắt xuống nhìn thấy những sinh vật Kepler sau khi bị tách khỏi nguồn gốc cơ hóa đang tiến hóa nhanh chóng, như thể chúng đang cố gắng đuổi lại hai mươi năm đã qua.
Khi họ đang bay được hơn nửa chặng đường, một sinh vật Kepler đi ngang qua họ.
Đàm Mặc quay lại và nhìn thấy Cao Chích đang ngồi trên Đào Ngột.
“Chào mừng trở lại.” Cao Chích hướng về phía Đàm Mặc hét lớn.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Đào Ngột lại bay về hướng này, bởi vì nó biết Cao Chích đang nhớ mong Đàm Mặc.
Chớp mắt, đôi mắt Đàm Mặc đỏ hoe.
“Kia không phải đội trưởng Cao sao! Đội trưởng Cao của chúng ta!” Thường Hằng tựa vào cửa sổ, hưng phấn gào to lên.
“Trời ơi! Con Đào Ngột kia lại biết bay! Lại còn ở cùng đội trưởng Cao! Có phải là đội trưởng Cao ……” Giang Xuân Lôi kích động đến nói không nên lời.