Khi Lạc Khinh Vân thu chai Klein lại trong thân thể, vô số sợi tơ năng lượng rời khỏi thân thể Lục Dĩnh, bà đã nhắm hai mắt lại, nở nụ cười trên môi và chìm vào giấc ngủ mãi mãi.
“Bà ấy có nhìn thấy không?” Lạc Khinh Vân hỏi Đàm Mặc.
“Ừm.” Đàm Mặc gật đầu.
“Khi còn thiếu niên, anh đi làm nhiệm vụ và thường xuyên trở về vào lúc nửa đêm, đèn trong phòng Lục Dĩnh đều sáng… anh biết bà ấy đang đợi anh.” Lạc Khinh Vân quỳ một gối bên cạnh Lục Dĩnh, chỉnh lại mái tóc rối của bà.
“Trước khi anh đầy 18 tuổi, mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải để người giám hộ ký tên. Bà là một người kiêu ngạo lại rất tự giác, tuân thủ hết thảy quy tắc quy định, nhưng bà lại tránh mặt anh rồi đến ban công gọi điện thoại, chất vấn Hôi Tháp tại sao để anh đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy. Bà ấy cho rằng anh đã ngủ rồi, thật ra anh đều nghe được.”
Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân ngồi xổm cạnh nhau, lúc này có an ủi gì cũng vô dụng, cậu sẵn lòng nghe anh nói hết những lời mà anh không kịp nói với Lục Dĩnh.
“Sau đó anh rời khỏi Thành Trung Tâm, xin điều đến Bắc Thần. Là anh cố ý, anh không muốn…… anh không muốn bà ấy lại vướng bận anh nữa, anh muốn rời khỏi tầm mắt bà, sự chăm sóc của bà …… Bởi vì……” trên mặt Lạc Khinh Vân không có biểu cảm gì, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng.
“Bởi vì tất cả người vướng bận anh để ý anh, cuối cùng đều rời khỏi anh. Anh không muốn dì Lục giống họ. Anh không muốn bà trả giá vì anh, cống hiến vì anh, hy sinh vì anh. Anh không muốn một ngày nào đó bà vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của anh.”
Tựa như giáo sư Lương, đội trưởng Lương.
Lạc Khinh Vân cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Em sẽ không giống bọn họ, đúng không?”
“Em sẽ không.” Đàm Mặc thực khẳng định.
“Thế sự vô thường, nguồn gốc cơ hóa điên cuồng như vậy, em dựa vào cái gì cho rằng bản thân sẽ không?” Lạc Khinh Vân lại hỏi.
Cả đời anh chắc đã thường xuyên như vậy, hỏi đối phương những câu hỏi khắc cốt ghi tâm nhất với giọng điệu giả vờ bình tĩnh.
Đàm Mặc dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ vào lông mày của Lạc Khinh Vân, trả lời: “Bởi vì, em đã yêu anh. Chúng ta đều biết, vật chất mất đi, tình yêu vĩnh tồn.”
“Theo định luật Kepler hả?”
“Không phải. Định luật của em và anh.”
Mọi thứ trở nên yên tĩnh, âm thanh, con người và đồ vật xung quanh đều không thuộc về thế giới của họ.
Chỉ có đôi mắt của Đàm Mặc, hơi thở, nhịp tim và sự tồn tại của cậu là trở nên đặc biệt rõ ràng.
Lạc Khinh Vân dừng lại một chút, trong lòng rung động.
Lúc này Lăng Hậu mang Hạ Lang đến phòng thí nghiệm. Ông nhìn thi thể của Lục Dĩnh, thở dài một hơi, sau đó đi đến thi thể của Lữ Dực.
Hạ Lang nhìn thấy Hà Ánh Chi thất thần, hai ba bước đi qua, đỡ ông đang run rẩy.
“Các cậu có ai có thể nhanh chóng kiểm tra Lữ Dực, xem cậu ta rốt cuộc sao lại thế này không?” Lăng Hậu nói.
“Tôi làm.” Chu Tự Bạch quỳ một gối cạnh thi thể Lữ Dực, dùng lòng bàn tay che đầu anh ta, hàng nghìn xúc tu thần kinh nối vào, xuyên qua hộp sọ của anh ta, xuyên vào đại não của anh ta. Kiểm tra tất cả các dây thần kinh sọ não của anh ta cùng lúc.
“Tìm được rồi.” Chu Tự Bạch nói.
“Tìm được cái gì?” Mọi người nhìn qua.
Các xúc tu thần kinh rời khỏi cơ thể Lữ Dực, phát ra âm thanh “Ục ục”, có thứ gì đó đang giãy giụa, mắc kẹt trong hộp sọ của Lữ Dực không chịu ra.
Chu Tự Bạch nhướng mày: “Còn cứng đầu với tao sao?”
Nói xong, vô số Tửu Trùng màu đỏ tràn ra từ ngón tay cậu, bò dọc theo xúc tu thần kinh vào trong xương sọ của Lữ Dực, tiếng “Cùm cụp cùm cụp” truyền đến, Chu Tự Bạch cuối cùng cũng kéo được thứ kia ra.
Nó bị xúc tu thần kinh trói buộc lại còn liều mạng giãy giụa trong không khí, trên thân bò đầy Tửu Trùng rậm rạp, hấp thụ chất dinh dưỡng của nó.
Lý Triết Phong lấy một cái ống lấy mẫu, mở nắp, Chu Tự Bạch cho vào.
“Đây là cái gì?” Chu Tự Bạch cầm lấy cái bình, cẩn thận quan sát, xét theo kết cấu cơ thể của nó, hẳn là một loại côn trùng Minos ký sinh, nhưng Chu Tự Bạch chưa từng nhìn thấy qua.
Hạ Lang tiếp nhận, vừa trấn an Hạ Anh Chi vừa nói: “Giáo sư Hà, em bình tĩnh lại nhìn kỹ nó đi. Đây chính là thứ đã giết chết Lục Dĩnh.”
Hà Ánh Chi cố gắng hết sức để bình tĩnh lại cảm xúc của mình, tự nhủ rằng bây giờ không phải là lúc để mất kiểm soát. Lục Dĩnh hi sinh mạng sống của mình để bảo vệ ông, ông không thể loạn, nếu như không có tác dụng gì trong việc đánh bại nguồn gốc cơ hóa, cái chết của Lục Dĩnh sẽ là vô ích.
Sinh vật trong ống lấy mẫu có màu trong mờ và có kích thước bằng bàn tay em bé, giống như phiên bản thu nhỏ của Hồng Vực. Ở đuôi của nó có rất nhiều xúc tu thần kinh, tùy theo độ dài của những xúc tu thần kinh này, nếu nó ký sinh trong não người thì những xúc tu này có thể kéo dài từ não đến tủy sống, có thể điều khiển vật chủ đồng thời từ suy nghĩ đến hành vi.
“Đây là Trùng Minos cực kì hiếm thấy. Cách đây rất lâu ta cùng Lăng Dụ có một đồng nghiệp cũng từng bị nó khống chế, giết hại rất nhiều đồng đội của mình. Sau đó đồng nghiệp này bị bắn chết, lúc chúng tôi khám nghiệm tử thi cho cậu ta thì phát hiện loại Trùng Minos này. Bởi vì người bị nó ký sinh tựa như bị hạ cổ, hơn nữa khi nó vẫn còn là một quả trứng thì nó hoàn toàn trong trạng thái ngủ đông và không phát tác trong nhiều thập kỷ hoặc thậm chí cho đến khi vật chủ chết, cho nên ta cùng Lăng Dụ đặt tên cho nó là ‘ Ám Cổ ’.” Hà Ánh Chi nói.
“Ám Cổ? Trong hoàn cảnh nào nó sẽ thức tỉnh?” Đàm Mặc hỏi.
Hà Ánh Chi bước tới máy tính và lấy thông tin từ hơn 20 năm trước.
“Chỉ có một lần đó, Ám cổ không bao giờ xuất hiện nữa. Lăng Dụ tiến hành phân tích giải phẫu và thần kinh trên mẫu Ám cổ. Tất cả chúng ta đều đồng ý rằng Ám cổ là một sinh vật phụ thuộc vào hạt giống cao cấp, nó có thể cộng cảm với Ám cổ, thay hạt giống khống chế riêng ký chủ hoàn thành vài nhiệm vụ.”
Lạc Khinh Vân đi tới trước máy tính, nhanh chóng xem tư liệu nghiên cứu lúc trước, “Cũng không phải tất cả hạt giống Kepler cao cấp đều có thể bồi dưỡng ra sinh vật phụ thuộc, bản thân hạt giống phải có trí lực cực cao, nếu không chỉ là đơn thuần săn thú cùng sinh tồn, căn bản không cần sinh vật phụ thuộc.”
“Đúng. Như Lạc Khinh Vân cậu nếu vượt rào, cậu sẽ có năng lực thao tác tuyệt đối một con Ám Cổ và cấy nó vào bất kỳ cơ thể nhân loại nào. Khi cậu có yêu cầu, Ám Cổ cộng cảm với cậu sẽ tỉnh lại, nó giống như một chiếc đinh đóng vào thế giới nhân loại, thực hiện một số nhiệm vụ mà chỉ nhân loại mới có thể hoàn thành.” Hà Ánh Chi nói.
Nghe đến đó, mọi người gần như hiểu được ai đã điều khiển Ám Cổ này.
Hơn nữa nó ký túc ở trong cơ thể Lữ Dực nhất định không phải chỉ một hai năm.
Lạc Khinh Vân xem lại các báo cáo y tế của Lữ Dực trong những năm qua, cơ thể của anh ta có thể nói là rất khỏe mạnh trong giới nghiên cứu, và là dung hợp giả hiếm hoi trong số các nhà nghiên cứu, anh ta thường đi theo nhóm hiện trường để kiểm tra chuyên sâu khu sinh thái Kepler. Điều này tạo điều kiện rất quan trọng cho sự ký sinh của Ám Cổ.
Một hồ sơ bệnh án thu hút sự chú ý của Lạc Khinh Vân. Lữ Dực bị mắc kẹt trong sào huyệt Trùng Minos tám năm trước. Anh ta vốn bị trùng Minos cảm nhiễm và có khả năng biến cơ thể thành gai xương. Anh ta dùng gai xương để chiến đấu với Trùng Minos, đã bị thương rất nhiều và chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ trước khi lực lượng cứu hộ cuối cùng cũng đến. Có hơn bảy mươi miệng vết thương trên cơ thể anh ta, trong đó có một vết ở cột sống.
“Nếu tôi không đoán sai, Ám Cổ chui qua vết thương trên cột sống của anh ta rồi di chuyển lên não. Vì trứng của Ám Cổ cực kì nhỏ bé, lại phát triển cùng với mô thần kinh nên chúng giống như một phần của cơ thể, trừ phi nó thức tỉnh, nếu không lấy công nghệ kiểm tra y tế của nhân loại sẽ không thể phân biệt được Ám Cổ và mô não. Nó chính là cái đinh sâu nhất mà căn cứ Linh Hào đánh vào Thành Trung Tâm.” Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc lộ ra vẻ khó hiểu: “Nếu đây là một cái đinh đã bị chôn vùi tám năm, tại sao bây giờ lại lựa chọn thức tỉnh? Hơn nữa sau khi tỉnh lại tại sao mục tiêu chính là giáo sư Hà? Em còn tưởng Lữ Dực sẽ lặng lẽ tiếp cận, giết em một cách bất ngờ sẽ có giá trị hơn.”
Lăng Hậu đi đến bên cạnh Đàm Mặc, chắp tay sau lưng nheo mắt nhìn máy tính.
Đây là lần đầu tiên Đàm Mặc gần gũi với một người có quan hệ huyết thống với mình như vậy, trong lòng cậu đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Giết con? Hiện tại nó còn có năng lực này sao? Trước kia nó không tìm được con, nhưng bây giờ nó đã tìm được con, con lại được kết nối với nguồn gốc năng lượng Kepler. Lạc Khinh Vân đang ở một nơi có thể kết nối với con bất cứ lúc nào. Năng lực của Lữ Dực không thể giết được con. Cho nên thằng điên trong căn cứ Linh Hào cũng chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, giết những người mà nó cảm thấy là mối đe dọa. Mối đe dọa này phải liên quan đến đại cơ hóa hiện tại.”
Toàn thân Đàm Mặc căng thẳng, không dám nhìn vị trưởng lão đáng kính bên cạnh. Ông hiện là người phụ trách Thành Trung tâm, học giả hàng đầu và đã đào tạo các nhà khoa học như Lăng Dụ, ông cũng là người thân duy nhất của Đàm Mặc.
Lăng Hậu lại đứng thẳng người, nhìn Hà Ánh Chi: “Tiểu Hà, hiện tại đối với nhân loại chúng ta đã đến thời khắc sinh tử quan trọng. Xin hãy suy nghĩ kỹ về nghiên cứu của mình, bao gồm cả nghiên cứu trước đây của con và Lăng Dụ, thậm chí cả những phỏng đoán mà Lăng Dụ đã nói với con, có cách nào hoặc khả năng nào để giải quyết đại cơ hóa không?
“Đúng! Đây chính là nguyên nhân kẻ địch chọn giết Giáo sư Hà vào thời khắc quan trọng nhất!”
Mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng, mà phương pháp tiêu diệt nguồn gốc cơ hóa này đã khiến cán cân thắng lợi trong trận chiến quyết định nghiêng về phía họ.
Đàm Mặc bỗng nhiên bị sự bình tĩnh và lý trí của Lăng Hậu lây nhiễm, gặp nguy không loạn, tâm tư kín đáo, chỉ mất ba tháng là có thể hoàn toàn nắm quyền kiểm soát Thành Trung Tâm. Nếu thực sự ham muốn quyền lực, ông đã có thể trở thành người phụ trách Thành Trung tâm sớm hơn nhiều. Nhưng ông không làm như vậy, ông ngủ đông chờ cơ hội, cho đến giờ phút này, ông trở thành chỗ dựa đắc lực nhất cho hành động của Đàm Mặc lần này.
Hà Ánh Chi và Lăng Hậu nhìn nhau, suy nghĩ hỗn loạn trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
“Nó có liên quan đến cơ hóa… Để con nghĩ xem… Đại cơ hóa lúc đó chỉ là một ý tưởng, chúng con chỉ có thể tán gẫu, cũng không có thật sự nghiên cứu sâu…”
Hạ Lang kéo ghế dựa qua, để Hà Ánh Chi ngồi xuống.
Ông dựa lưng vào ghế, Lăng Vũ đã nói cho ông quá nhiều ý nghĩ hoang đường cùng phỏng đoán, rốt cuộc là cái nào?
Đàm Mặc nhớ lại những chi tiết đã thấy trong thế giới bản ngã của Tạ Lan Băng, chợt nhận ra điều gì đó: “Chú Hà! Phương pháp đối phó với đại cơ hóa này chắc chắn đã được thảo luận khi chú, mẹ cháu và đứa bé đều có mặt. Nếu không thì anh ta không thể nào biết được!
Lời nhắc nhở này đã khiến Hà Ánh Chi linh quang chợt lóe.
“Ta đã biết! Là chai Klein! Là chai Klein!” Hà Ánh Chi kích động lên, nếu không phải Hạ Lang ở cạnh nhìn thì ông đã té khỏi ghế.
“Tiểu Hà, con làm rõ ràng logic và suy nghĩ, chậm rãi nói.” Lăng Hậu nói.
Hà Ánh Chi điều chỉnh hơi thở, nhắm mắt lại, cau mày, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng đó trong đầu.
“Hôm đó, giáo sư Lăng vừa khám thai xong và kiểm tra năng lượng Kepler của thai nhi. Khi đó, năng lượng của hai đứa trẻ là bình thường, nhưng chúng con không nhận ra rằng Đàm Mặc không có năng lượng Kepler. Năng lượng phát hiện lúc đó là của một đứa trẻ khác, cho nên năng lượng Kepler của đứa trẻ kia thực ra gần như tới hạn, đội trưởng Tạ có nhiệm vụ, không có mặt ở căn cứ, con đi cùng giáo sư Lăng, lúc đó con nói, nếu đứa trẻ vượt rào, chúng ta nên làm cách nào để cứu nó ”.
Đàm Mặc chấn động trong lòng, lúc đó Lăng Dụ nói có lẽ là nói đùa, nhưng câu đùa này lại chính là đáp án chính xác của vấn đề.
“Lăng Dụ nói, nếu đứa nhỏ này thật sự vượt rào, chị ấy nguyện ý biến thành chai Klein để đồng hóa nó.”
“Cái gì?” Đàm Mặc tự hỏi mình có nghe nhầm hay không, phương pháp chính là Lăng Dụ biến thành chai Klein?
“Nếu là hơn hai mươi năm trước, đây chỉ là trò đùa. Nhưng hôm nay ta đã biết năng lực của Lạc Khinh Vân, cậu ấy có thể đồng hóa nhân loại, làm nhân loại tiến hóa ra tinh thần thể, đúng không?” Hà Ánh Chi nhìn Đàm Mặc với ánh mắt cực kỳ chấp nhất của một học giả đang truy tìm đáp án không rõ.
“Đúng vậy.” Đàm Mặc trả lời.
“Như vậy…… Lăng Dụ cũng có thể. Đừng quên chị ấy cũng là dung hợp giả cấp bậc hạt giống. Hơn nữa là dung hợp giả nguyên thủy nhất, về mặt gien chị ấy xứng đôi với con mình! Chai Klein của chị ấy đối với con mình chính là có được năng lực đồng hóa mạnh mẽ nhất! Đây chính là cách chị ấy ngăn chặn đứa trẻ vượt rào ngay từ đầu!”
Hà Ánh Chi nói làm Đàm Mặc bỗng nhiên nhận ra, nếu Lăng Dụ đã hóa thân thành chai Klein vây khốn Tạ Vân Viễn, như vậy đại cơ hóa hiện tại sẽ là sự ăn mòn cuối cùng của chai Klein của Lăng Dụ.
Lần đó Lăng Dụ và Đàm Mặc cộng cảm, chính là bởi vì mối liên hệ của bà cùng nguồn gốc năng lượng càng ngày càng yếu, cho nên xin Đàm Mặc giúp đỡ, lại càng là từ biệt.
Điều này cũng khiến Tạ Vân Viễn gấp không chờ nổi mà tới ngăn cản tinh thần thể của bọn họ gặp gỡ, tin tức Lăng Dụ muốn biểu đạt không thể truyền lại cho Đàm Mặc.
“Đội phó Đàm, giờ con có nghe ta nói không?” giọng Lăng Hậu vang lên.
Đàm Mặc lập tức thoát khỏi suy nghĩ, nhìn Lăng Hậu: “Đương nhiên có thể, mời nói.”
“Tình huống Tiểu Hà nói rất có thể là sự thật. Hơn nữa theo hiểu biết của ta với con gái mình, tất cả phỏng đoán cùng suy đoán của nó thật ra đều bắt nguồn từ những thông tin nó đã tiếp xúc và những hiện tượng mà nó đã nhìn thấy. Không có gì là vô căn cứ trong trí tưởng tượng của nó, nếu không thì nó đã không trở thành học giả. Một tác giả tiểu thuyết gia khoa học viễn tưởng thích hợp với nó hơn.” Lăng Hậu nói.
“Cho nên, ông tính làm sao bây giờ?” Lạc Khinh Vân hỏi.
“Ở đây đều là người đáng tín nhiệm, vậy tôi nói thẳng. Đầu tiên, phải điều động lực lượng toàn thế giới có thể điều động, bao gồm sinh vật Kepler cộng cảm cùng mấy đứa, đây không chỉ quyết định sự sống còn của nhân loại mà cũng là sống chết của chúng nó. Phải cùng tiến cùng lùi, ngăn cản thể khảm hợp hấp thu càng nhiều sinh vật Kepler. Chúng ta phải cắt đứt các thể sinh mệnh mà nguồn gốc cơ hóa có thể kết nối và kiểm soát.”
“Hiểu rồi, bước này tương đương với việc kiềm chế sự phát triển của khối u.” Đàm Mặc gật đầu.
“Bước thứ hai, thể khảm hợp này là một kết giới cực lớn, nó chặn đứng sự liên kết giữa Lăng Dụ và nguồn gốc năng lượng Kepler, không ngừng ăn mòn, phân hủy và biến dạng nó, vì vậy chúng ta phải phá vỡ kết giới này, mở ra! Điều này cần nỗ lực của tất cả các dung hợp giả, phải biết rằng tên lửa thông thường và vũ khí nhiệt không thể tạo ra một đòn chí mạng cho thể khảm hợp. Chúng vẫn có thể dựa vào nguồn gốc cơ hóa để liên tục tái sinh. ” Lăng Hậu nhìn Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch.
“Yên tâm, chúng ta sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng, nhất định sẽ xé nát nó, đào cả xương cốt nó ra!” Lý Triết Phong rất ít khi hứa hẹn cái gì, một khi đã nói ra, nhất định sẽ làm được.
“Đúng vậy, rút gân rút cốt, tôi rất am hiểu.” Chu Tự Bạch gật đầu.
“Bước thứ ba, Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân, hai đứa nhất định phải phối hợp lại. Nếu ta không đoán sai, tinh thần thể Lăng Dụ lúc này đã rất yếu ớt, cần con dẫn đường, đưa nó trở lại Nguồn gốc năng lượng Kepler. Nếu con không làm được, hơn hai mươi năm gian khổ của Lăng Dụ sẽ uổng phí. Hiểu không?”
Lăng Hậu nhìn Đàm Mặc, ánh mắt của ông rất mạnh mẽ, giống như một tảng đá trấn trụ mọi sự do dự của Đàm Mặc.
“Đừng dao động và hãy quyết tâm hoàn thành những gì nó muốn con hoàn thành.”
Đàm Mặc cắn chặt khớp hàm đáp: “Đã hiểu!”
“Rất tốt, đây sẽ là trận chiến cuối cùng của chúng ta. Nếu chúng ta thắng, tinh cầu này vẫn sẽ là lãnh thổ của chúng ta. Mọi hy sinh và nỗ lực đều có giá trị.”
Mười phút sau, Hôi Tháp từ khắp nơi trên thế giới cử đội bay mạnh nhất của họ và bắt đầu tấn công và oanh tạc.
Toàn bộ Thành Trung Tâm đều điều động.
Chỉ cần ngẩng đầu lên, trên bầu trời sẽ có vô số đường mảnh mảnh cắt ngang.
Người dân vô cùng tò mò.
“Đây là cái gì? Diễn tập sao? Nhiều đội bay thế à! Có cảm giác như tất cả đội bay của Thành Trung Tâm đều phái ra!”
“Sắp xảy ra chuyện lớn sao? Mấy ngày trước nghe nói Ngân Loan, Bắc Thần, Hãn Hải bị xâm lược quy mô lớn, thiếu chút nữa không phòng thủ được!”
“Chắc là diễn tập đó! Nếu thật sự xảy ra chuyện lớn thì sao không thông báo cho toàn bộ người dân sơ tán chứ?”
“Cũng đúng…… Ai, chỉ là có đôi khi cảm thấy có thể sống một ngày là một ngày, ai biết khi nào sinh vật Kepler chính là chủ địa cầu đâu?”
Tiếp theo đó là một loạt tên lửa, khiến người dân càng thêm bất an. Tất cả các cơ quan truyền thông lớn đều đổ xô đưa tin về chuyện này, nhưng không ai trong số họ có thể liên lạc được với Thành Trung Tâm, đường dây hoàn toàn bận.
Tập đoàn Thâm Trụ đã điều động tất cả phi hành khí của mình, sắp xếp chúng vào hàng đợi chuyến bay của Thành Trung Tâm và điều động hàng trăm xe bọc thép được trang bị đặc biệt, chính là những chiếc mà Chu Tự Bạch đã kiểm kê tại căn cứ của Tập đoàn Thâm Trụ.
“Thật muốn cảm ơn Tiểu Khương, móc hết vốn liếng của tập đoàn Thâm Trụ ra luôn.” Đàm Mặc nhìn đoàn xe mênh mông cuồn cuộn đi tới cười nói.
Lạc Khinh Vân gõ nhẹ vào sau đầu Đàm Mặc, “Em quá coi thường Tập đoàn Thâm Trụ, nếu có một ngày loài người thực sự diệt vong, em phải tin rằng Tập đoàn Thâm Trụ đã chuẩn bị sẵn pháo đài không gian, bọn họ sẽ đột phá ra ngoài địa cầu và khám phá không gian sâu thẳm.”
Lúc này, máy liên lạc của Đàm Mặc vang lên, là Khương Hoài Oanh liên lạc với cậu.
“Tiểu Khương a, tôi với Đội trưởng Lạc vừa rồi còn đang nói về cậu đó! Tôi nói cậu đào rỗng vốn liếng tập đoàn Thâm Trụ mà Đội trưởng Lạc lại nói cậu nhất định còn có giữ lại.”
Khương Hoài Oanh phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, “Đội phó Đàm, anh có muốn đến xem khoa học kỹ thuật tối cao của Tập đoàn Thâm Trụ chúng tôi không?”
Đàm Mặc nheo mắt, vạn phần tò mò.
Họ đến sân bay vận chuyển do Hôi Tháp sắp xếp cho tập đoàn Thâm Trụ, thấy được Khương Hoài Oanh đeo kính râm, còn có nhân viên công tác bung dù cho cậu ta.
“Đúng là có khí chất chủ tịch.”
Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân đón ánh nắng đi qua, trước mặt Khương Hoài Oanh thả một cái rương.
“Tiểu Khương đổng, phải cho chúng ta nhìn công nghệ cao gì đi chứ?” Đàm Mặc buồn cười nói.
Khương Hoài Oanh dùng mũi chân đá nhẹ cái rương trước mặt, “Đội phó Đàm nhấc nó lên thử xem.”
“Sức mạnh của tôi vẫn rất lớn so với nhân loại đó.”
Nói xong Đàm Mặc liền nắm lấy quai hộp nhấc lên.
Không biết bên trong có gì mà hoàn toàn không thể nhấc nó lên, thậm chí còn không thể nhấc nó lên khỏi mặt đất một chút.
“Cái quái gì vậy? Bên trong là cái gì vậy? Lạc Khinh Vân, cho em chút sức lực!”
“Cấp lực, cấp lực.” Lạc Khinh Vân vừa gật đầu vừa phóng thích năng lượng Kepler.
Nhưng kỳ quái chính là, Đàm Mặc cho dù hấp thu năng lượng Kepler cũng không thể nhấc cái rương này lên.
“Khương Hoài Oanh, trong rương này đựng thứ gì thế? Hay là cậu đóng đinh nó xuống đất vậy?”
Đàm Mặc vẫy tay, ý để Lạc Khinh Vân tới thử xem.
“Không phải đóng đinh xuống đất, chỉ là một cái rương mà thôi.” Khương Hoài Oang nói.
Lạc Khinh Vân cũng cảm thấy rất thú vị, anh cử động cổ tay, siết chặt tay cầm, anh chú ý tới chiếc hộp này được chế tạo đặc biệt, có khả năng chịu áp lực rất mạnh, tay cầm của hộp là loại hàng không vũ trụ, có thể chở được lực kéo mấy tấn.
Lạc Khinh Vân dùng hết sức lực toàn thân, cơ bắp cổ cùng cánh tay đều nổi lên, Đàm Mặc nhìn mà lo lắng.
“Lạc Khinh Vân anh kiềm chế chút! Em biết anh được! Anh rất được! Buông ra đi!”
Lỡ mà kéo bị thương rồi tay già chân yếu thì làm sao bây giờ!
“Thứ trong này rất dày đặc. Là cái gì?” Lạc Khinh Vân mới vừa buông cái rương, rõ ràng là anh đã cẩn thận thả nhẹ nhưng mặt đất dưới chân họ vẫn bị đập lõm.
“Hợp kim titan siêu đậm đặc.” Khương Hoài Không nhìn ngón tay của Đàm Mặc, “A Thái, mày cũng sắp ra trận, đây là quà tao tặng mày.”
Đàm Mặc chợt nhận ra mình đã quên mất, nếu muốn giải phóng sức chiến đấu của A Thái, không cho nó đủ kim loại thì sao được?
A Thái trượt khỏi đầu ngón tay của Đàm Mặc, kéo dài thành một sợi mỏng, chui vào trong rương, sau đó một bông hoa hướng dương bằng kim loại đột nhiên nở ra trước mặt Đàm Mặc, bông hoa xoay tròn, càng lúc càng lớn, gần như bao phủ gần hết sân bay vận tải.
Đàm Mặc ngẩng đầu, không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt.