Giây tiếp theo, bông hoa hướng dương kim loại khổng lồ này xuyên qua mặt đất và nhanh chóng chảy về phía nguồn gốc cơ hóa.
“Xem ra A Thái sắp đại sát tứ phương.” Đàm Mặc cảm thấy như con trai nhà mình trưởng thành muốn đi ra ngoài lang bạt thế giới.
Khương Hoài Oanh tiêu sái búng tay một cái trước mặt Đàm Mặc: “Nhìn ánh mắt kinh ngạc sùng bái của hai người mà tôi cảm nhận được hư vinh cùng vui sướng của nhân loại.”
Đàm Mặc há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tôi sẽ cùng hai người……” Khương Hoài Oanh còn chưa nói xong, Đàm Mặc đã đặt nắm đấm lên ngực cậu ta.
“Xin hãy ở lại đây và giúp tôi bảo vệ giáo sư Hà và … ông ngoại của tôi.” Đàm Mặc nhìn Khương Hoài Oanh, nghiêm túc nói.
Khương Hoài Oanh sửng sốt, “Đây là cái gọi là kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết sao, nếu tôi đồng ý với anh thì có nên nói một lời nói một gói vàng, tứ mã nan truy không?”
Đàm Mặc vui vẻ, trao đổi ánh mắt với Lạc Khinh Vân.
“Tiểu Khương đổng, cậu được đó! Có văn hóa đến như này? Tuy rằng nói kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, cậu là tri kỷ của chúng tôi, nhưng chúng tôi không hy vọng cậu chết.” Đàm Mặc trịnh trọng nói.
Khương Hoài Oanh cũng dùng nắm đấm chạm vào ngực Đàm Mặc, “Vậy xin hai người bình an trở về.”
Lúc này, đợt tên lửa đầu tiên đã ném bom căn cứ Linh Hào, cuộc chiến sinh tồn giữa sinh vật Kepler và sinh vật cơ hóa đã khai hỏa.
Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân sắp lên máy bay.
Gió thổi cuồng loạn trên sân ga cất cánh, ánh nắng chói chang như rìa thế giới của Kepler, trong phút chốc, Đàm Mặc cảm thấy như bị thôi miên, không thể phân biệt đâu là thực tại và đâu là rìa thế giới Kepler, như thể vừa quay đầu lại là sẽ nhìn thấy Tạ Lan Băng.
Cậu vô thức xoay người, không ngờ Lăng Hậu lại ở nơi đó.
Lưng ông lão thẳng tắp, trên tay cầm cốc giữ nhiệt, trợ lý bên cạnh đang cầm ô che nắng cho ông.
Đàm Mặc bấm máy liên lạc, nhìn về phía ông nói: “Con đi đây… Ông ngoại.”
Đây là lần đầu tiên Đàm Mặc nói lời chia tay với người thân ruột thịt của mình.
“A, ừm.” giọng Lăng Hậu thực trầm, mặc dù bị đè nén rất tốt nhưng vẫn có thể nghe được run rẩy.
“Ông còn muốn nói gì với con nữa không?”
Đàm Mặc đi lên phi hành khí, ngồi xuống bên cửa sổ, từ góc độ này cậu vẫn có thể nhìn thấy Lăng Hậu.
Mặc dù ở sân bay có rất nhiều nhân viên bận rộn nhưng Lăng Hậu là người duy nhất còn sót lại trong tầm nhìn của Đàm Mặc, giống như cây thông cô đơn trên vách đá, cô tuyệt se lạnh.
“Con không lớn lên cạnh ra, thậm chí ba tháng trước ta cũng không biết con tồn tại. Cho nên…… ta không có tình cảm khắc sâu gì với con ……” Lăng Hậu nói.
Đôi mắt Đàm Mặc ươn ướt, làm sao cậu không biết ông lão vì sao lại nói những lời này. Ông muốn cháu trai mình không bị ràng buộc, dũng cảm tiến về phía trước.
“Nếu sự tồn tại của con không quan trọng, ông đã nhàn rỗi nhiều năm như vậy, tại sao còn tranh giành làm người phụ trách Hôi Tháp? Ông phải biết, nếu con thất bại, ông chính là tội nhân gây ra sự diệt vong của loài người đầu tiên.”
Tiếng cười của ông lão truyền đến bên tai: “Ta không phải đã nói, thua thì thua. Đúng sai để người ta bàn, chỉ có con mới biết mình muốn gì. Con ơi, đừng nghĩ đến nhân loại thành hay bại, con cần hiểu một điều – không có giống loài nào có thể trường thịnh không suy, và không có sinh vật nào có thể tồn tại mãi mãi. Đây không chỉ là số phận của địa cầu, đây là sự kết thúc tất yếu của mọi thứ trong toàn vũ trụ.”
Đàm Mặc chăm chú nhìn bóng dáng của ông, khó có thể tưởng tượng tâm tình cùng vẻ mặt của ông khi nhận được tin Lăng Dụ và Tạ Lan Băng đã chết. Mỗi lần Hà Ánh Chi và Hạ Lang đi tìm Đàm Mặc, ông lão có âm thầm mong đợi không?
“Nếu không thể ngẩng đầu ưỡn ngực có tôn nghiêm mà kéo dài tiếp, vậy thì đơn giản oanh oanh liệt liệt mà kết thúc.”
Đây là những lời cuối cùng Lăng Hậu nói với cậu.
“Ông ngoại, chờ con trở lại.” Đàm Mặc nói.
Phi hành khí của họ dưới cái nhìn chăm chú của Lăng Hậu rời khỏi Thành Trung Tâm.
Toàn bộ thể sinh mệnh trên toàn thế giới tạo thành một làn sóng và liên tục đổ vào căn cứ Linh Hào.
Cuộc chiến giữa thể sinh mệnh Kepler và sinh vật cơ hóa diễn ra khốc liệt đến mức không thể tưởng tượng được.
Những tiếng hét vang vọng tận trời, những sinh vật Kepler rất dũng cảm, chúng tạo thành một mặt trận và ngăn chặn những sinh vật cơ hóa khác tiếp tục dung hợp vào căn cứ Linh Hào.
Lạc Khinh Vân phát ra một tiếng cảm khái, “Trước kia chúng ta thâm nhập căn cứ Linh Hào là nhỏ bé như vậy. Năng lực cá nhân có mạnh hơn nữa cũng không chạy thoát được vận mệnh bị cắn nuốt. Đội trưởng Lương thế này, anh cũng thế…… Nó đã từng là ác mộng của tất cả dung hợp giả.”
Đàm Mặc vòng tay qua vai Lạc Khinh Vân, bên tai anh vẫn còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào cùng tiếng gầm rú của quái vật nhiều năm trước, sự hy sinh bi thảm của đồng đội là sự tra tấn vô tận đối với những người còn sống sót.
“Nhưng hiện tại, nó đang hưởng thụ cảm giác bị bao vây nuốt chửng, một người hoặc mấy dung hợp giả thực nhỏ bé, nhưng anh không tin nó có thể chống cự được sóng triều từ toàn bộ tinh cầu.”
Lạc Khinh Vân mỉm cười, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, mạ lên cho một bên mặt anh một tầng sáng.
Đàm Mặc ngơ ngác trong giây lát, vì vạch vàng kim kia giống như ánh bình minh chiếu xuyên qua ranh giới màn đêm.
“Em đang nhìn cái gì?” Lạc Khinh Vân hỏi.
Đàm Mặc quay người đi, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc nói: “Bí mật.”
Lạc Khinh Vân cười bất đắc dĩ.
Đàm Mặc tuy rằng nhìn về phía trước nhưng tay cũng không mấy thành thật, hai ngón tay đi dọc theo cẳng tay Lạc Khinh Vân giống như một người đàn ông nhỏ bé đang bước đi, đi ngang qua mu bàn tay của anh, mười ngón tay đan vào nhau, “Làm lại lần nữa xem, nhìn xem lĩnh vực của chúng ra rộng đến cỡ nào nào?”
“Vui lòng phụng bồi.” Lạc Khinh Vân cười cười.
Phi hành khí của họ trở thành nguồn năng lượng Kepler sáng chói, tỏa ra đến mọi sinh vật sống ở bất cứ nơi nào phi hành khí đi qua.
Sinh vật cơ hóa bị năng lượng này bao phủ, dần dần phát sinh biến hóa, chúng nó dường như bất động, ngẩng cao đầu, như thể đang cảm nhận được một sức mạnh và lời kêu gọi sâu sắc hơn.
“Ô —— ô ——”
Những âm thanh trầm thấp đợt này đến đợt khác, đó là sự truyền tải của một thông tin nào đó, đồng thời cũng giống như một tiếng kêu vui mừng và giải thoát.
“Đùng —— đùng ——”
Tất cả thể sinh mệnh bị lực lượng vô hình kết nối, mạch đập mạnh mẽ hữu lực nhảy lên trong mạng lưới này, như thể một dòng thác hùng vĩ đang ập đến từ một không gian xa xôi để thay thế cho sự suy tàn và tiếng thở dài của cuộc sống.
Màn trời bị kéo ra, nơi ánh nắng đi đến, sinh vật Kepler đang lột xác, lấy linh hồn chân thành thể hiện sức sống mãnh liệt.
Căn cứ Linh Hào bị cắt nguồn cung cấp dung hợp, bắt đầu điên cuồng nuốt chửng những sinh vật Kepler đang bao vây.
Mắt thấy một con Đào Ngột sắp bị quái vật cơ hóa từ căn cứ Linh Hào vươn tới cắn, Hạ Lang túm dây thừng nhảy xuống, một quyền đánh lên đầu quái vật.
Chỉ nghe thấy âm thanh “Răng rắc răng rắc” dọc theo nắm tay ông thâm nhập đầu quái vật, xương sọ thậm chí xương sống, lực lượng vô hình nhanh chóng truyền đi, da thịt của con quái vật không ngừng bành trướng ra phía ngoài. Cú đấm ngày càng mạnh mẽ trong cơ thể nó, tiến sâu hơn.
Ngay sau đó là một tiếng “Rầm” vang lớn, đầu quái vật nổ tung.
Đầu của con quái vật to bằng hai hoặc ba chiếc xe tải, da thịt và não của nó nổ tung dữ dội đến mức vài chiếc phi hành khí trên không bị bắn tung tóe, giống như lớp sơn dầu xấu xí.
Cũng may Đào Ngột chạy nhanh, nếu không thì lộc thần hoàn mỹ sẽ phải thảm không nỡ nhìn.
Ngô Vũ Thanh đã đoán trước được cảnh tượng này, khi cú đấm đánh trúng đã lập tức bay và kéo Hạ Lang lên cao, nhưng chưa kịp làm gì thì đôi bốt treo ở hai bên phi hành khí của anh đã bị bao phủ bởi mô quái vật.
“Được đó, một quyền của ông mạnh hơn trước tận bốn năm lần luôn! Một quyền nổ tan xác! Lần sau có thể nói trước không?” Ngô Vũ Thanh hỏi.
“Nói trước hữu dụng sao?” Hạ Lang hỏi lại.
Lúc này, Ma Quỷ Đằng bao phủ lớp ngoài của căn cứ Linh Hào bắt đầu động đậy, chúng dựng dục rất nhiều thai quả, sau đó tất cả đều nở ra đột ngột, một đàn Lân Điểu đen như mực lao về phía những chiếc phi hành khí.
Phi hành khí nổ súng, tiếng pháo ù ù, nhưng đàn Lân Điểu quá điên rồi, vài phi hành khí đều bị Lân Điểu đâm cháy, chỉ có thể rơi xuống.
Tất cả bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng để va chạm, nhưng họ không ngờ rằng các sinh vật Kepler sôi nổi vọt tới nâng họ lên.
“Chúng ta…… được sinh vật Kepler cứu sao?”
“Thật đó! Là chúng nó đã cứu chúng ta!”
Đàn Lân Điểu công kích quá mức hung ác, Thường Hằng điều khiển phi hành khí khắp lưng đều là mồ hôi lạnh.
Giang Xuân Lôi ngồi trong một góc không biết mân mê cái gì, Thường Hằng không thể không rống lên: “Giang Xuân Lôi! Cậu tốt xấu gì thì cũng giúp một chút đi! Nếu là rơi tan chúng ta đều sẽ bị Lân Điểu ăn đó! Cậu muốn biến thành ba ba Lân Điểu sao?”
“Nói nhao nhao gì? Lập tức đây!”
Anh mới là ba ba Lân Điểu! Cả nhà anh đều là ba ba Lân Điểu!
Giang Xuân Lôi đã nhập số liệu gì chả biết vào máy tính của mình mà tất cả máy bay không người lái được trang bị trên mỗi máy bay đều được kích hoạt và bay ra ngoài “Vèo vèo vèo”.
“Xác định vị trí đi!”
Mỗi máy bay không người lái đều trang bị hệ thống tự động nhắm chuẩn, nhưng kiểu khóa này dễ xảy ra lỗi do chương trình máy bay không người lái ban đầu không thể phân biệt giữa sinh vật Kepler địch hay ta, kiểu tấn công bừa bãi này sẽ vô tình làm tổn hại đến lực lượng bên mình.
Nhưng Giang Xuân Lôi đã kết nối hệ thống mới mà cậu thiết lập với chức năng quét vệ tinh hiện đại vào những chiếc máy bay không người lái này khi cậu lên đường. Hệ thống mới khởi động, máy bay không người lái có khả năng nhận dạng địch ta.
Máy bay không người lái bay trên bầu trời với tốc độ cao, một khi bị chúng xác định, chúng sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi bị bắn hạ.
Có máy bay không người lái hỗ trợ, áp lực không chiến tức khắc giảm bớt.
Lân Điểu bị máy bay không người lái truy đuổi đến chật vật chạy trốn, có khi bay ở độ cao thấp, có khi bay phía sau những sinh vật bay khác, chúng thậm chí còn không dám dễ dàng tấn công phi hành khí. Bởi vì trong chương trình do Giang Xuân Lôi đặt ra, bất kỳ sinh vật nào được xác định tấn công phi hành khí đều là kẻ thù và chúng sẽ bị một đàn máy bay không người lái quần công.
“Đm! Máy bay không người lái lợi hại đó! Giang Xuân Lôi cậu được!” An Hiếu Hòa phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
“Giang Xuân Lôi! Trước kia còn cảm thấy cậu là gánh nặng, giờ bỗng phát hiện cậu rất có sức chiến đấu!” Sở Dư hiếm khi khích lệ cũng lên tiếng.
Giang Xuân Lôi sờ sờ cằm, “Cái này gọi là khoa học kỹ thuật thay đổi vận mệnh! Đừng cứ dùng sức trâu, chúng ta phải dùng khoa học kỹ thuật giải quyết vấn đề! Ai, từ từ, sao lại cảm thấy tôi là gánh nặng? Tôi là gánh nặng lúc nào hả!”
Sở Dư bật cười, “Tiểu Xuân Lôi, cậu thật đúng là cho cậu chút ánh mặt trời liền tỏa sáng rực rỡ!”
Số lượng Lân Điểu càng ngày càng nhiều, mọi người chỉ có thể ra sức công kích thai quả treo trên Ma Quỷ Đằng.
“Thật con mẹ nó quá phiền! Mãi không dứt!”
“Có biện pháp gì làm thịt hết đám Ma Quỷ Đằng này không!”
“Cậu tưởng cây nho nhà cậu chắc! Mấy Ma Quỷ Đằng đều là dung hợp với nhau, mỗi một cây phải thô to gấp mấy lần bình thường! Chém thế nào được!”
Họ còn đang thảo luận trên kênh công cộng thì đột nhiên nghe thấy tiếng vang “Đùng ——”, “Rầm ——”, gai kim loại bén nhọn xuyên qua Ma Quỷ Đằng, mổ chúng nó ra lưu loát từ trên xuống dưới, thai quả còn đang nở bị toàn bộ hủy diệt!
“Là A Thái! Là A Thái đó!” Đàm Mặc hưng phấn hô lên.
Lạc Khinh Vân cũng cười: “Con trai này không phí công nuôi dưỡng.”
Ngay sau đó, Đế Giang mang theo một đàn sinh vật bay gia nhập chiến cuộc.
Đế Giang vỗ cánh, đạn luồng khí có sức sát thương cực lớn, một đàn Lân Điểu bị hất bay trong một hơi, những người chứng kiến đều hưng phấn, người điều khiển ngồi trên phi hành khí cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Máy bay của Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân đã đến gần Căn cứ Linh Hào. Toàn bộ thể khảm hợp khổng lồ tỏa ra huỳnh quang màu xanh lam mạnh mẽ, bên trong có những gợn sóng màu xanh chói lóa, thần kinh của Đàm Mặc lập tức căng thẳng.
“Nó sẽ không thúc thủ chịu trói.” Đàm Mặc nói.
Quả nhiên, thể khảm hợp sinh trưởng ra rất nhiều bướu thịt, mỗi một cái đều lớn như bóng đá, hơn nữa năng lượng cơ hóa cực kì mãnh liệt.
“Mọi người chú ý! Chú ý bướu thịt! Chú ý những bướu thịt này!” Đàm Mặc thông qua toàn kênh cảnh cáo mọi người.
Chỉ chưa đầy một giây lập kế hoạch, họng súng đã chĩa vào những bướu thịt này, những sinh vật Kepler khác cũng bước vào trạng thái cảnh giác vì cộng cảm cùng Đàm Mặc.
Dây thần kinh của Đàm Mặc co giật dữ dội, năng lượng cơ hóa tập trung lại rồi bùng nổ, những bướu thịt này đột nhiên mở ra như mắt, trung tâm mỗi mắt trông giống như một bông hoa răng thối, hoa răng thối phun ra những gai xương đen theo mọi hướng, những gai xương này một khi đâm trúng con mồi liền bắt đầu hấp thu một lượng lớn năng lượng, có các đường dây thần kinh nối liền các gai xương và bướu thịt, trừ khi đường dây thần kinh bị cắt đứt, nếu không năng lượng sinh học sẽ được vận chuyển về căn cứ Linh Hào.
Những sinh vật Kepler bị chúng tấn công sẽ bị tiêu hao năng lượng và mất mạng chỉ sau vài giây.
Sức xuyên thấu của nó mạnh đến mức có thể dễ dàng xuyên qua cả cabin phi hành khí.
A Thái lại bắt đầu cắt những bướu thịt này, nhưng tốc độ phát triển của chúng thậm chí còn nhanh hơn A Thái, năng lượng cơ hóa bắt đầu tóm lấy A Thái, một khi bắt được, A Thái sẽ bị nó hấp thụ!
A Thái chỉ có thể rút lui và ẩn náu dưới lòng đất để tra xét sự phân bố của căn cứ Linh Hào.
Trong khoảng thời gian ngắn hiện trường lâm vào hỗn loạn.
Ngay cả phi hành khí của Thường Hằng cũng bị vài cái gai xương đâm xuyên, nếu không phải anh quay phi hành khí một góc 45 độ ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc thì cả hai động cơ đều đã báo hỏng.
Tất cả nhân viên đội bay không nói hai lời, ấn mặt nạ dưỡng khí bảo vệ tiếp tục chiến đấu.
“Đội trưởng Lý, làm một phát lớn nào!” Chu Tự Bạch nói.
“Muốn lớn bao nhiêu?” Lý Triết Phong nhắm hai mắt lại, lần nữa mở ra, năng lượng Kepler quanh thân tràn ngập.
“Tốt nhất đốt thành tro, mọi người dùng động cơ là có thể thổi nó đi ấy!”
Chu Tự Bạch vừa nói ra, Lý Triết Phong mượn tĩnh điện sinh học từ tất cả sinh vật Kepler, những hạt màu vàng nhạt này tụ tập lại với nhau, áp chế ngưng tụ, chờ nổ tung.
Đột nhiên, năng lượng mạnh mẽ bộc phát, dòng điện đen ập vào thể khảm hợp như sóng thần, âm thanh nổ do dòng điện cao thế lần lượt truyền đến, tất cả bướu thịt phóng ra gai xương đều phát nổ!
Không chỉ nhân loại, ngay cả sinh vật Kepler đều đồng thời phát ra tiếng vang “Ô ô”.
Nhưng Đàm Mặc không hề thở phào nhẹ nhõm, Lạc Khinh Vân cũng nhíu mày thật chặt, anh lạnh giọng nhắc nhở mọi người: “Năng lượng cơ hóa của nó vẫn rất mạnh! Hắc Hỏa chỉ đốt cháy lớp phòng ngự bên ngoài của nó!”
Quả nhiên, theo tiếng “Xào xào”, thể khảm hợp rơi ra một lớp bụi đen cực dày, cộng thêm luồng khí do động cơ phi hành khí tạo ra, khói bụi bốc lên, tạm thời che khuất tầm nhìn.
May mà tất cả phi hành khí đều được kết nối với vệ tinh và có thể xác định tình hình của kẻ thù thông qua việc quét năng lượng.
Trong khói bụi, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, vỏ của một con Hồng Vực dường như bị thứ gì đó cắn, một lượng lớn sợi dây thần kinh bị xé ra.
Ngay sau đó, vô số quái vật tấn công họ với tốc độ cực nhanh, có phi hành khí rơi tan, có xe bọc thép bị ném đi.
Còn có nhiều sinh vật Kepler cũng bị đánh trúng, hoặc là thân bị trọng thương, hoặc là…… chết đi.
Chu Tự Bạch trầm trọng, nói: “Bất kể là quái vật gì, ít nhất tôi có thể bẫy được chúng nó! Phải giảm bớt thương vong bên ta!”
Lý Triết Phong ngồi trên phi hành khí hai người, mang theo Chu Tự Bạch vọt vào chốn huyên náo đen kịt.
Mắt thấy hai bóng dáng quái vật vọt lại đây, Lý Triết Phong một phen Hắc Hỏa thiêu cho chúng nó phát ra tiếng vang thê lương, ghé sát vào mới nhận ra chúng là những sinh vật bị nhiễu sóng đến mức không thể nhìn thấy hình thái sinh vật. Chỉ có một nửa cơ thể của chúng bị bỏ lại, phần cơ thể còn lại của chúng đã thuộc về thể khảm hợp.
đọc tại wordpress abigblackcat
Một con quái vật lao về phía Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch, bay lên cao, Chu Tự Bạch dệt lưới đến mức tối đa, đột nhiên phóng ra hướng về phía thể khảm hợp, cậu có thể cảm giác được có vô số sinh vật đang giãy giụa trong lưới, Chu Tự Bạch cùng Lý Triết Phong bay lên cao, như vậy mới có thể hạn chế tối đa sự tấn công của những con quái vật đó.
Nhưng lực kéo của phi hành khí hai người hiển nhiên không đủ, thể khảm hợp không thể so với một con Hồng Vực, động cơ đã tới cực hạn.
Chu Tự Bạch cùng Đàm Mặc cộng cảm, Đàm Mặc lại cùng tất cả sinh vật Kepler cộng cảm.
Ngay lúc này, thể khảm hợp đột nhiên phóng thích ra một lượng lớn đường dây thần kinh hướng về phía mình, đầu cuối của những đường dây thần kinh này là những gai xương có thể hấp thụ năng lượng, có sức công phá cực kỳ lớn.
Lý Triết Phong hành động dứt khoát một phen Hắc Hỏa đốt sạch sẽ chúng nó, nhưng vẫn có một gai xương đục lỗ phi hành khí của bọn họ, gai xương xuyên qua giữa ghế của Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch. “Mẹ nó —— thiếu chút nữa chặt đứt Tiểu Bạch của tôi rồi!” Chu Tự Bạch tức giận đến muốn nổ tung tóc.