Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 96: Tửu Trùng



“Tôi vẫn không thể tin được những gì Hà Ánh Chi và Lạc Khinh Vân đã báo cáo cho chúng tôi trước đó, nhưng khá thú vị.” Âu Dương Thành nói.

“Như vậy, giáo sư Âu Dương cần đánh giá năng lực của tôi phương diện nào?” Đàm Mặc cười hỏi.

Vẻ mặt Âu Dương Thành vẫn nghiêm túc, giống như thí nghiệm dù tiến triển có lạc quan đến mấy cũng sẽ căng thẳng đến giây phút cuối cùng.

“Thật ra khi xem đoạn phim thành phố Ngân Loan, Bắc Thần còn có Hãn Hải tôi đã biết phán đoán của Hà Ánh Chi đối với cậu là đúng. Chỉ là Đàm Mặc, năng lực của cậu hiện tại chỉ giúp chúng tôi có khả năng tiến vào căn cứ Linh Hào, nhưng nắm chắc thắng lợi thì rất thấp. Phải biết rằng căn cứ Linh Hào không chỉ là một căn cứ, nó là trung tâm cơ hóa, toàn bộ thế giới Kepler đều dựa vào nó.”

“Ông nói là, tựa như nguồn gốc cơ hóa cắn nuốt thế giới, tôi cũng phải có chỗ sao.”

Âu Dương Thành gật đầu, “Đúng vậy.”

Đàm Mặc cúi đầu, trầm mặc.

“Tôi cũng có chỗ dựa.”

Âu Dương Thành hỏi lại: “Chỗ dựa nào? Cậu nói Lạc Khinh Vân sao? Cho dù có chai Klein tăng tốc độ sửa chữa tế bào bị tổn thương của cậu ta, hãy tưởng tượng nếu muốn đánh bại nguồn gốc cơ hóa, cơ thể của Lạc Khinh Vân sẽ sụp đổ bao nhiêu lần?”

Đàm Mặc ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Âu Dương Thành: “Ý tôi là dựa vào toàn bộ dung hợp giả của Hôi Tháp, và Khu sinh thái bên ngoài. Tôi có thể dẫn đường Lý Triết Phong kết nối với nguồn gốc năng lượng chân chính thì tôi có thể trợ giúp những người khác. Tôi có thể làm Đào Ngột và Thái Yêu trở thành đồng minh của chúng ta, như vậy sinh vật khác trong Khu sinh thái cũng có thể.”

Âu Dương Thành rốt cuộc lộ ra một chút ý cười: “Chúng tôi muốn chính là quyết tâm này của cậu. Phạm vi cậu có thể dẫn đường sinh thái Kepler càng lớn, có nghĩa thể sinh mệnh mà nguồn gốc cơ hóa sử dụng càng ít, anh trai kia của cậu ở căn cứ Linh Hào sẽ bị suy yếu.”

“Ông đừng nói muốn tôi dẫn tất cả sinh vật cơ hóa trên thế giới đến nguồn gốc năng lượng rồi ông mới bằng lòng để tôi tìm mẹ tôi chứ?” Đàm Mặc cau mày hỏi.

“Khi năng lượng mà cậu nắm giữ ngang bằng với năng lượng cơ hóa của căn cứ Linh Hào, đó là điều kiện cơ bản nhất để cậu có thể mặt đối mặt trực tiếp với cậu ta.”

Đàm Mặc nắm chặt nắm tay, cậu biết Âu Dương Thành không nói sai, cậu phải làm nhanh hơn, bởi vì Lăng Dụ chưa chắc còn có thể kiên trì lâu hơn nữa.

Âu Dương Thành đi ngang qua cậu, đè lên vai cậu: “Tôi sẽ báo cáo tình hình và biểu hiện của cậu cho Hôi tháp đúng sự thật. Chúc cậu may mắn.”

Sau khi đội chuyên gia do Âu Dương Thành dẫn đầu rời đi, bầu không khí trong toàn phòng huấn luyện lập tức trở nên sôi động.

Trần Cửu đi tới chỗ Đàm Mặc, vòng tay qua vai cậu, “Tôi vốn tưởng thằng nhóc cậu kiêu ngạo như vậy là do ỷ vào Lạc Khinh Vân chứ, vừa rồi lĩnh giáo mới biết, thật con mẹ nó lợi hại! Cậu cũng là dung hợp giả sao?”

“Tôi…… Không phải.”

Đây là một vấn đề thật phức tập, Đàm Mặc cũng không xác định dăm ba câu có thể giải thích cho Trần Cửu rõ ràng. Hơn nữa trận đấu lúc này Thành Trung Tâm cũng không hề tránh né ánh mắt của người khác, xem ra bọn họ cũng không có ý định che giấu Đàm Mặc. Đổi cách nói thì chính là đại xâm nhập lần này đã kích thích quyết tâm tử chiến đến cùng của Thành Trung Tâm cùng nguồn gốc cơ hóa.

“Mặc kệ cậu phải hay không phải, lẩu bia đồ nướng lúc trước nói đã sẵn sàng! Tôi bảo căn tin thu xếp rồi!”

Trần Cửu giơ tay về phía Lạc Khinh Vân và những người khác, dùng sức vỗ vỗ, “Các anh em từ Ngân Loan tới! Lần này sống sót sau tai nạn cảm ơn các cậu! Đại nạn không chết tất có phúc cuối đời! Hôm nay mở bụng ăn, Bắc Thần chúng tôi chi hết!”

Giang Xuân Lôi và những người khác vừa nghe có ăn là như muốn bay lên.

Một đám người mênh mông đi theo Trần Cửu hướng về căng tin.

Đàm Mặc quay lại nhìn đồng đội của mình đều ở cùng nhau, cảm thấy rất mãn nguyện hài lòng.

Lúc Lạc Khinh Vân đi tới chỗ cậu, Đàm Mặc kéo anh lại: “Này, Chu Tự Bạch đâu?”

“Đội trưởng Chu nói cảm thấy rất mệt, cái lẩu này đó cậu ấy không tham gia, muốn trở về ngủ tiếp trong chốc lát.” Lạc Khinh Vân nói.

“Phải không?” Đàm Mặc bỗng nhiên nhận ra mình không đủ quan tâm Chu Tự Bạch.

Lúc đối phó Cây Phù Tang, Chu Tự Bạch tiêu hao nhiều xúc tu thần kinh như vậy, chúng không phải tự nhiên mà ra, mà là một phần cơ thể của Chu Tự Bạch, chúng nó mất đi thực chất là hao tổn thân thể của Chu Tự Bạch.

“Hôm nay anh thấy cậu ấy cũng hơi không có tinh thần. Đoan thủy đại sư, giờ em lại không giữ nước cân bằng nữa sao.” Lạc Khinh Vân nửa đùa nửa thật nói.

Đàm Mặc đương nhiên hiểu ý của Lạc Khinh Vân, Lý Triết Phong đã kết nối được với nguồn gốc năng lượng, nhưng Chu Tự Bạch trong mấy trận chiến này chỉ có tiêu hao quá mức.

“Để em đi gặp cậu ấy.” Đàm Mặc đang muốn rời đi, Lạc Khinh Vân đã túm lấy cổ áo cậu kéo lại.

“Đội trưởng Chu là phải đi về ngủ. Em thì sao, chỉ có thể ngủ cùng anh. Cho nên giờ em đi tìm cậu ấy làm gì?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Em? Ngủ cùng anh? Rõ ràng là anh cùng em hiểu không?”

Lạc Khinh Vân cũng không tức giận, chỉ mỉm cười, mặt ngoài nhìn như nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đàm Mặc nhưng thực tế hai người âm thầm phân cao thấp, Đàm Mặc muốn ném tay Lạc Khinh Vân xuống, Lạc Khinh Vân muốn ôm Đàm Mặc vào lòng.

Hai người âm thầm phân cao thấp, ai cũng không nhường ai.

Bả vai Đàm Mặc đều sắp bị tên này bóp nát, cánh tay Lạc Khinh Vân cũng bị Đàm Mặc bẻ gãy, nhưng trên mặt hai người này đều là nụ cười vân đạm phong khinh.

“Anh ngủ cùng em…… tiền bán dâm đâu?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Đàm Mặc thiếu chút nữa bị sặc, “Anh thiếu chút nữa bẻ gãy tay chân em mà còn không biết xấu hổ đòi tiền em à?”

“Em thích mà. Em thích, anh đều cho em.” giọng điệu Lạc Khinh Vân đứng đắn như vậy, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được anh đang nói gì với Đàm Mặc.

“Da mặt anh đúng dày.”

“Người chơi anh còn dày hơn.” Lạc Khinh Vân ấn nhẹ lên ót Đàm Mặc.

“Được rồi, được rồi, chờ ăn xong em đóng gói chút gì mang đi cho Chu Tự Bạch.”

trong lòng Đàm Mặc vẫn không bỏ xuống được, bước nhanh đi đến phía sau Trần Cửu, bỗng nhiên dùng sức bóp cổ anh.

“Nhãi ranh nào đánh lén cha mày!” Trần Cửu vừa quay đầu lại đối diện với gương mặt tươi cười của Đàm Mặc, tức khắc không còn giận, “Là tiểu tổ tông cậu à.”

“Đội trưởng Trần, nhìn anh nói lời này, anh rốt cuộc là muốn tôi làm tổ tông của anh hay là anh muốn làm cha tôi?” Đàm Mặc vừa nói vừa lấy điếu thuốc từ trong túi Trần Cửu.

“Cậu là tổ tông của tôi! Tiểu tổ tông trả thuốc lại cho tôi đi!”

“Anh sắp xếp cho tôi chút việc, tôi sẽ trả lại điếu thuốc cho anh.” Đàm Mặc dùng hộp thuốc gõ gõ ngực Trần Cửu.

“Hoa hồng, rượu vang đỏ hay là phòng suite lớn? Cậu nói đi, tôi làm!”

“Tôi muốn mấy thứ này làm gì! Lãng phí tiền lại buồn nôn. Tôi muốn anh tìm bác sĩ giúp tôi nhìn Chu Tự Bạch, cậu ấy chắc là bị bệnh. Nhưng tên này ỷ vào mình xuất thân quân y không chịu đi xem bác sĩ.” Đàm Mặc nhỏ giọng nói.

Trần Cửu gật đầu, “Đã hiểu, giờ tôi phái người cho cậu ngay.”

“Cảm ơn!”

“Ai, đã nói trả thuốc lại cho tôi mà?” Trần Cửu cao giọng hỏi.

Đàm Mặc ném hộp thuốc lá lên không trung, cười hì hì nói:  “Chờ Đội trưởng Chu chúng tôi bình phục tôi liền cho anh.”

“Anh em cậu không giữ lời vậy hả!”

Ngô Vũ Thanh  đi ngang qua Trần Cửu, buồn cười vỗ vai anh nói: “Thứ vào túi đội phó Đàm chúng tôi rồi, khả năng tìm ra được lần nữa là gần như bằng không.”

Vừa bước đến cửa căn tin đã ngửi thấy mùi lẩu nồng đậm cay rát, quả thực làm hai má lên men, nước miếng ứa ra.

Mọi người chẳng rảnh lo gì cả, thiếu chút nữa chặn cửa không vào được.

“Đừng nóng vội! Đừng nóng vội! Ở đây chúng tôi có một nồi lẩu lớn! Đã nấu từ lâu rồi, ăn rất ngon!”

Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân không có chen vào, cùng với Lý Triết Phong là những người cuối cùng tiến vào.

Trên chiếc bàn lớn trước mặt là một chiếc nồi sắt to bằng bồn tắm đang ùng ục ùng ục, ớt và dầu đỏ đang sôi sùng sục, những viên chả cá trắng chín thành màu đỏ.

Giang Xuân Lôi đứng mũi chịu sào, đổ từng miếng thịt vào, Thường Hằng mở bia ra uống một ngụm lớn, An Hiếu Hòa nhào lên đoạt lấy miếng thịt từ tay Giang Xuân Lôi. Sở Dư không nhịn được nữa kéo đầu An Hiếu Hòa rút về.

“Cậu có thể kiềm chế được không! Thật là xấu hổ!”

“Cô chê tôi mất mặt thì đừng ăn!”

Sở Dư lúc này mới phát hiện An Hiếu Hòa đã cướp đi món đậu hũ cá yêu thích của cô cùng một muỗng thịt shabu lớn.

“Không sao, cậu tiếp tục mất mặt.” Sở Dư buông An Hiếu Hòa ra.

Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân ngồi cùng nhau, Đàm Mặc chạm vào lon bia, một tay mở ra rồi đưa cho Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân mỉm cười nhận lấy, sau đó Đàm Mặc lại mở một lon khác, hai người cụng ly uống một ngụm.

“Em không ăn sao?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Đàm Mặc lắc lắc đầu, trả lời: “Vốn là rất đói bụng. Nhưng anh cũng không nhìn xem hai ngày này anh làm chuyện tốt gì? Sao em ăn đây?”

Lạc Khinh Vân nhìn dầu đỏ cùng canh cay, bỗng nhiên hiểu ra.

“Vậy em đợi chút, anh nấu mì cho em, cũng nhờ người nấu cháo cho Đội trưởng Chu.” Lạc Khinh Vân đứng dậy, dùng lon bia nhẹ chạm vào trán Đàm Mặc.

“Đi i.” Đàm Mặc xua tay, như là bãi triều.

Cậu nhìn bóng dáng Lạc Khinh Vân và đám người đang ăn uống thả cửa này, đột nhiên cảm thấy cái gọi là cuộc sống hạnh phúc có lẽ cũng như thế này thôi.

Tuy rằng đồ ăn bình thường không thỏa mãn được nhu cầu dinh dưỡng của dung hợp giả, nhưng có thể thỏa mãn dục vọng ăn uống, Ngô Vũ Thanh trở thành người xuất sắc trong đại quân đoạt đồ ăn.

Lúc này Chu Tự Bạch đã đi tới cửa phòng, máy truyền tin run lên, là tin nhắn của Đàm Mặc.

[Cậu đi ngủ trước đi, lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn cho cậu. ]

Chu Tự Bạch tựa trán vào cửa, mỉm cười nhìn tin nhắn.

Mấy ngày này làm liên tục, cậu đúng là rất mỏi mệt, mở cửa ra, ngã xuống giường, ngay cả sức kéo chăn đắp lên người cũng không còn sức lực.

Ngủ không biết bao lâu, cậu đột nhiên cảm thấy nóng bức, chậm rì rì cởi quần áo ném sang một bên.

Mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa reo, sau đó là tiếng ai đó yêu cầu liên lạc qua thiết bị liên lạc.

“Xin chào…Tôi là Chu Tự Bạch…”

“Chào ngài, tôi là nhân viên y tế Đội trưởng Trần phái tới, nghe nói Đội trưởng Chu có chút không thoải mái, tôi đến xem ngài.”

Chu Tự Bạch cười ủ rũ, cậu biết Đàm Mặc nhất định lo lắng liền gọi người tới xem. Nhưng hiện tại cậu thật sự không muốn đi khám bác sĩ, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.

“Chúng ta để sau nhé? Tôi vừa mới đi ngủ. Khi tôi thức dậy thì tôi đến tìm anh kê đơn thuốc.”

Nhân viên y tế ngoài cửa nghe được giọng nói của Chu Tự Bạch rất mệt mỏi, hình như rất cần ngủ, nhưng lời của đội trưởng Trần cũng không thể bỏ qua, nên nói: “Vậy ngài có thể ngủ thêm một lát, chốc nữa tôi lại đến xem ngài.”

“Ừ.”

Liên lạc kết thúc, Chu Tự Bạch lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu, nhưng cảm giác nóng bức dường như xuyên thấu từ xương cốt ra da thịt, Chu Tự Bạch cởi áo thun ném sang một bên, nhưng cảm giác nóng bức không hề thuyên giảm, chăn đã ướt đẫm mồ hôi cả mảng lớn.

Sao lại thế này……

Cậu muốn mở to mắt nhưng mí mắt rất nặng, đầu cũng đang phát ngốc, cảm giác này tựa như phát sốt khi còn nhỏ.

Chu Tự Bạch giơ chân đá nhẹ, khiến chăn bông rơi xuống đất.

“Hạ nhiệt.” Chu Tự Bạch đưa ra chỉ thị cho hệ thống điều khiển giọng nói trong phòng.

Gió điều hòa tức khắc to hơn, phát ra tiếng “vù vù”, nhiệt độ tụt xuống 20 độ.

Nhưng Chu Tự Bạch vẫn cảm thấy nóng bức.

“Hạ nhiệt.” cậu đưa ra mệnh lệnh hạ nhiệt lần thứ hai.

Hệ thống phản hồi: “Nhiệt độ đã được điều chỉnh đến 15 độ C.”

Sao lại thế này, tại sao 15 độ vẫn nóng như vậy?

“Hạ nhiệt độ……” Chu Tự Bạch không kiên nhẫn nói.

Cho đến khi nhiệt độ trong phòng hạ tới âm mười độ, Chu Tự Bạch mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Không biết khi nào, đầu ngón tay bắt đầu phát ngứa, Chu Tự Bạch dùng sức moi moi, nhưng lại càng ngày càng ngứa. Có thứ gì đang bơi lội trong mạch máu cậu, như thể có vô số con sâu rất nhỏ đang cố bò ra khỏi mạch máu và bò vào những khoảng trống giữa các cơ của cậu.

Dần dần, cậu cảm thấy đầu óc mình đau nhức, như thể có thứ gì đó đang ăn mòn các đầu dây thần kinh của mình.

Bất kể phổi hay tim, những cơ quan duy trì chức năng sống này dường như không thuộc về cậu.

Máy liên lạc trên cổ tay cậu tiếp tục rung lên, là nhân viên y tế lúc trước.

Sau khi rung ba bốn lần, đèn của thiết bị liên lạc tắt hoàn toàn.

Đàm Mặc đang loay hoay với món mì mà Lạc Khinh Vân nấu trong phòng bếp của căng tin, kỳ thật tô mì này rất đơn giản, trong đó thậm chí không có một chút thịt nào, chỉ có vài lát cà chua đỏ điểm xuyến.

“Sao không cho em một ít xúc xích với?” Đàm Mặc ngoài miệng nói vậy nhưng lại cảm thấy nước lèo rất tươi.

Lạc Khinh Vân quay lưng về phía cậu nấu cháo, cười nói: “Em tìm đi.”

Đàm Mặc lập tức lộ ra gương mặt tươi cười, “Hóa ra anh giấu đồ tốt cho em!”

Cậu lật tới lật đi, ngoại trừ canh suông thì cũng là canh suông, lập tức hiểu ra là Lạc Khinh Vân đang giễu cợt mình.

Thôi, dù sao đó cũng là mì của Lạc Khinh Vân, dù là canh suông quả thủy cũng không thể lãng phí, cho nên Đàm Mặc đã uống hết nước lèo.

Lúc cậu đặt bát xuống, máy truyền tin vang lên, là nhân viên y tế do Trần Cửu sắp xếp.

“Đội phó Đàm, có chuyện nói một tiếng với ngài. Tôi hoàn toàn không liên hệ được Đội trưởng Chu, tuy Đội trưởng Chu vẫn luôn nói muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng không có khả năng ngủ say như vậy. Cậu ấy có phải không ở trong phòng không?”

Đàm Mặc nghe xong, lập tức đi đến phía sau Lạc Khinh Vân vỗ vỗ vai anh, “Được, để tôi đi xem. Nếu cậu ấy có ở trong phòng ngủ thì tôi có khiêng đi cũng sẽ đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ.”

Lạc Khinh Vân tắt nồi cháo và cùng Đàm Mặc rời khỏi bếp.

Vừa bước ra ngoài liền đụng phải Lý Triết Phong, anh tựa hồ không có khẩu vị, sớm rời bàn ăn.

“Tôi với hai người cùng đi nhìn xem Đội trưởng Chu.” Lý Triết Phong nói.

Ba người bọn họ đi tới trước của phòng ngủ của Chu Tự Bạch, Đàm Mặc đang muốn gõ cửa đã bị Lạc Khinh Vân ấn tay xuống.

Lạc Khinh Vân cau mày thật chặt, Đàm Mặc có thể đoán được từ vẻ mặt của anh là bên kia cánh cửa chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Chu Tự Bạch không chỉ kiệt sức hay không khỏe mà là đã xảy ra chuyện!

Đàm Mặc nghiến răng, lùi lại nửa bước, dùng hết sức đá mạnh vào cánh cửa.

Cửa ký túc xá thường được làm bằng hợp kim, nếu tường ký túc xá sập xuống thì cửa cũng có thể không gặp vấn đề gì, nhưng một cước của Đàm Mặc đã khiến nó “cạch” một tiếng ngã xuống.

Cảnh tượng trước mắt khiến Đàm Mặc khó thở, máu lạnh buốt.

Vô số sợi tơ óng ánh màu xanh bạc trải khắp căn phòng, gần như không tìm thấy một kẽ hở nào, toàn bộ đồ đạc, vật dụng đều chìm trong biển sợi.

“Chu Tự Bạch! Chu Tự Bạch cậu ở bên trong sao?” Đàm Mặc cao giọng rống lên, cậu không cảm ứng được năng lượng Kepler của Chu Tự Bạch.

Không…… phải nói khắp phòng này nơi nơi đều là năng lượng Kepler của Chu Tự Bạch.

Cái kén này chính là Chu Tự Bạch.

Đàm Mặc đang định đưa tay đẩy những cái kén này ra thì bị Lạc Khinh Vân kéo lại.

“Cẩn thận.” Trước mặt Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng di chuyển ngón tay ở sợi tơ trước cửa, đầu ngón tay lập tức bị sợi tơ hấp thu dinh dưỡng, xuất hiện vết khô.

“Những sợi chỉ này… cảm giác như đều từ trong cơ thể đội trưởng Chu.” Lý Triết Phong nhíu mày thật chặt, “Tôi có thể đốt chúng bằng Hắc Hỏa, nhưng tôi không biết cái kén này và Chu đội trưởng có quan hệ gì.”

Dù sao năng lực của Chu Tự Bạch cũng thuộc hệ trùng Minos.

“Dựa vào năng lực của Đội Chu, chúng ta không có cách nào phán đoán những cái kén này có phải là một loại cơ chế tự bảo vệ nào đó của bản thân Đội trưởng Chu hay là đã xảy ra chuyện gì. Nếu Đội trưởng Lý lấy Hắc Hỏa thiêu hủy cái kén, có thể làm hại tới Đội trưởng Chu hay không?” Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc, “Trừ phi chúng ta…… đoạt lấy lĩnh vực.”

“Anh là nói khống chế Chu Tự Bạch?” Đàm Mặc hỏi.

“Ừm.” Lạc Khinh Vân gật đầu, “Hiện tại Chu Tự Bạch rất suy yếu, chúng ta muốn đi vào thế giới Kepler của cậu ấy chắc là rất nhẹ nhàng.”

“Được.”

Đàm Mặc tuy còn có chút không thuần thục nhưng đã không cần tiếp xúc với Lạc Khinh Vân, năng lượng Kepler của hai người liên tiếp lẫn nhau, Đàm Mặc lẻn vào thế giới “Bản ngã” của Chu Tự Bạch.

Vừa bước vào, mọi thứ xung quanh như một tờ báo rách nát, chỉ có từng mảnh vỡ không thể ghép lại với nhau.

Có ký ức khi còn nhỏ Chu Tự Bạch được cha cõng trên vai, nhưng những gì Chu Tự Bạch nhìn thấy trên vai cha mình đều đã tan vỡ.

Còn có Chu Tự Bạch thi đậu ban y Hôi Tháp, cầm phiếu điểm chạy về nhà, lúc đẩy cửa ra đã xảy ra chuyện gì Đàm Mặc cũng không nhìn được, chỉ để lại khoảng không đen kịt sau cánh cửa.

Đối với Chu Tự Bạch, điều sâu sắc nhất là Đàm Mặc từ trên cao lao thẳng xuống để cứu mình, viên đạn bay ra khỏi nòng bay về phía Hồng Vực, nhưng mọi thứ dừng lại ngay lúc đó và mọi thứ đằng sau đều biến mất.

Đàm Mặc nhận ra có thứ gì đó đang phá hủy thế giới tinh thần của Chu Tự Bạch.

Thế giới bản ngã của cậu ấy đang sụp đổ, Đàm Mặc căn bản không thể tiếp tục tiến vào tầng thế giới sâu hơn, chỉ có thể lui về.

Khi tinh thần thể cậu trở lại hiện thực, lưng cậu đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“A Triết! Đốt cái kén này! tinh thần thể của Chu Tự Bạch …… đang sụp đổ! Những sợi tơ này đang ăn mòn cậu ấy!”

Sắc mặt Lý Triết Phong tối sầm lại, trực tiếp thò tay vào trong kén, không thèm để ý đến tổn thương.

Một tiếng “phần phật!”, Hắc Hỏa bắt đầu bùng cháy, cái kén cảm nhận được thương tổn không ngừng co lại.

“Chúng nó muốn ăn trọn Đội trưởng Chu!” Lạc Khinh Vân cảm ứng được sự giãy dụa cuối cùng của Chu Tự Bạch.

Lý Triết Phong vốn muốn đốt từng lớp bên trong để tránh đốt cháy Chu Tự Bạch. Nhưng không ngờ cái kén này rõ ràng chứa đầy năng lượng của Chu Tự Bạch, nhìn như là do cậu tạo ra, nhưng hiện tại xem ra bọn họ đã nghĩ sai nguyên nhân hậu quả. Sở dĩ cái kén này bị bọn họ hiểu lầm là một phần của Chu Tự Bạch chính là bởi vì nó hấp thụ năng lượng Kepler của Chu Tự Bạch.

Lý Triết Phong một phát tàn nhẫn, cũng không rảnh lo Chu Tự Bạch có thể bị bỏng hay không, anh thiêu rụi hoàn toàn.

Hắc Hỏa dữ dội khiến Đàm Mặc phải giơ tay ra đỡ.

Trong ký túc xá vang lên tiếng cảnh báo, Trần Cửu mang theo người đuổi lại đây, nhìn thấy trước mắt cháy đen một mảnh cũng sợ ngây người.

Mà ở giữa phòng, Chu Tự Bạch nằm ở nơi đó, thân thể cứng còng, đôi tay bóp cổ họng. Không, không phải cậu đang bóp mình mà là muốn kéo sợi tơ đang thít chặt mình ra.

Đôi mắt cậu mở to vô thần, miệng hơi hé mở, cậu cố gắng thở trước khi bất tỉnh, nhưng rõ ràng là cậu không thể thở được nữa.

“Chu Tự Bạch!” Đàm Mặc vọt qua.

Chấn động khiến giường của Chu Tự Bạch sụp đổ, biến thành bột bụi.

Đàm Mặc ôm cậu ra, dù sinh vật Kepler có đáng sợ đến đâu Đàm Mặc cũng không bao giờ hoảng sợ, chỉ là điều lúc này cậu sợ đến mức hai vai run rẩy.

Là lỗi của cậu, Chu Tự Bạch rõ ràng không thoải mái, sao cậu không ở lại cùng cậu ấy?

Lẩu có gì mà ngon!

Đàm Mặc hối hận muốn đánh chết mình, đặt Chu Tự Bạch xuống, tựa vào ngực nghe nhịp tim của cậu nhưng lại không nghe thấy gì, lập tức sơ cứu cho cậu, nhưng đôi tay ấn trên ngực cậu mỗi một phút đều như vô ích, Chu Tự Bạch hoàn toàn không có phản ứng gì.

Quân y đi theo Trần Cửu lao tới, chạm vào động mạch cảnh của Chu Tự Bạch, anh ta sửng sốt, nhìn về phía đám người Lạc Khinh Vân rồi lắc đầu.

Không còn nhịp đập nữa.

Đàm Mặc vẫn đang thực hiện hồi sức tim cho cậu, toàn thân lạnh thấu xương, Chu Tự Bạch sẽ không chết, cậu ấy sẽ không chết ở đây một cách khó hiểu thế này.

“Cậu ấy còn chưa chết! Tôi vừa mới đến thế giới bản ngã của cậu ấy! Cậu ấy còn có thế giới bản ngã!”

Không thể từ bỏ, tuyệt đối không thể cứ như vậy từ bỏ. Chu Tự Bạch sẽ không chết!

Trần Cửu hoàn toàn kinh hãi, ở trong phạm vi quản lý của Bắc Thần bọn họ, thế mà có một dung hợp giả cao cấp đã chết không minh bạch?

“Trước khi Chu Tự Bạch tiến vào Bắc Thần đã trải qua kiểm tra sức khoẻ, báo cáo kiểm tra sức khoẻ lúc đó tương tự Lạc Khinh Vân, đều là tiêu hao ở cấp độ tế bào mà thôi, sao lại bỗng nhiên dệt ra một cái kén tự ăn mình thế này?” Trần Cửu khó có thể tin.

Lạc Khinh Vân nâng mặt Đàm Mặc lên, để cậu đối diện mình, “Đàm Mặc, bình tĩnh. Nếu Đội trưởng Chu còn có thế giới bản ngã có nghĩa đại não cậu ấy chưa hoàn toàn tử vong. Trong cơ thể cậu ấy nhất định có thứ gì hấp thụ năng lượng của cậu ấy khiến chúng ta không thể phân biệt địch ta.”

Đàm Mặc nhìn đôi mắt Lạc Khinh Vân, những khói thuốc súng sinh tử nháy mắt lan tràn trước mắt Đàm Mặc, cậu nghe được lời tuyên chiến đến từ thế giới cơ hóa, mà Chu Tự Bạch mới là thị uy chân chính đến từ chúng nó.

Cậu điều chỉnh sự khủng hoảng, nói với bản thân Chu Tự Bạch còn có thể cứu chữa, cậu phải nghĩ biện pháp cứu cậu ấy.

“Thương tổn Chu Tự Bạch nhất định là sinh vật Kepler hệ Trùng Minos, hơn nữa ở trong cơ thể cậu ấy. Chỉ là chúng ta không biết là cái gì, phải đuổi nó ra.” Lý Triết Phong nói.

Trần Cửu gãi gãi đầu: “Thật phiền toái! Đội trưởng Chu vốn chính là chuyên gia Trùng Minos, nếu bàn về hiểu biết Trùng Minos thì còn có ai lợi hại hơn cậu ấy chứ? Cả cậu ấy cũng ngã xuống, còn có thể tìm ai……”

“Khương Hoài Oanh.”

“Khương Hoài Oanh!”

Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc trăm miệng một lời nói.

Bây giờ cậu ta chính là thể xác Hồng Vực, còn có ai hiểu biết Trùng Minos hơn Hồng Vực sao?

Khương Hoài Oanh tới cực kì nhanh, trên người còn mặc áo ngủ tơ lụa xám bạc, tóc còn có điểm lộn xộn, cả giày cũng không mang, một đường chạy như điên lại đây.

Cảnh tượng trước mắt thật đáng sợ, Trần Cửu tuy không hiểu tại sao lúc Chu Tự Bạch gặp nạn lại gọi Khương Hoài Oanh, nhưng anh vừa định nói cho Khương Hoài Oanh biết tình hình của Chu Tự Bạch, không ngờ Khương Hoài Oanh đã ngồi xổm xuống bên cạnh, một tay che lấy mặt Chu Tự Bạch tựa hồ đang tìm kiếm, cảm ứng cái gì.

“Trong cơ thể Đội trưởng Chu có ký sinh trùng. Loại sâu này trong thế giới sinh học Kepler của nhân loại có một cái tên khác gọi là ‘ Tửu Trùng ’.” Khương Hoài Oanh nói xong, rất nhiều xúc tu thần kinh từ đầu ngón tay duỗi ra, xuyên vào làn da Chu Tự Bạch, bắt đầu tìm kiếm Tửu Trùng tồn tại.

Đàm Mặc rốt cuộc thấy được một tia hy vọng, Khương Hoài Oanh nếu ra tay, đó chính là Chu Tự Bạch còn có khả năng được cứu.

“Tửu Trùng?” Lý Triết Phong cau mày, “Tôi nhớ rõ Tửu Trùng là một loại ký sinh trùng yêu cầu cực kỳ hà khắc với điều kiện sinh tồn. Chúng nó yêu cầu sức chống cự của ký chủ yến, tiện cho chúng nó ký sinh. Lại yêu cầu năng lượng Kepler của ký chủ mạnh mẽ, như vậy mới có thể cung cấp dinh dưỡng sung túc cho chúng nó ký sinh. Không ngờ chúng nó lại chọn Chu Tự Bạch.”

Bây giờ Đàm Mặc đã bình tĩnh hơn nhiều, “Chu Tự Bạch xác thật phù hợp điều kiện ký sinh của Tửu Trùng. Bản thân các xúc tu thần kinh của cậu ấy cũng là một bộ phận trong cơ thể. Mỗi cái lưới không chỉ là vật tiêu hao năng lượng Kepler mà còn là tiêu hao của cơ thể. Không chỉ năng lượng được bảo toàn, vật chất cũng được bảo toàn, tiêu hao quá tải như vậy khiến cho sức đề kháng của Chu Tự Bạch rất thấp.”

“Nhưng thân là dung hợp giả, cậu ấy lại có được năng lượng Kepler cao hơn nhiều so với sinh vật cơ hóa bình thường, đồng thời có thể cung cấp chất dinh dưỡng cho Tửu Trùng. Hai điều kiện đều phù hợp, Tửu Trùng liền bắt đầu ăn mòn thân thể cậu ấy.” Lạc Khinh Vân nói.

“Chẳng lẽ là thành phố Bắc Thần chúng tôi xuất hiện Tửu Trùng sao? Chúng tôi có phải tiến hành điều tra toàn thành phố không?” Trần Cửu vừa nghe, mặt mũi trắng bệch.

Nếu ký sinh trùng này ở xung quanh, dung hợp giả sẽ gặp nguy hiểm.

“Thể lực các anh không tiêu hao đến trình độ như Chu Tự Bạch, không cần lo lắng. Nhưng để cho an toàn thì bắt đầu điều tra đi.” Lạc Khinh Vân nói.

Trần Cửu lo lắng nhìn thoáng qua Chu Tự Bạch, “Vậy tôi đi trước, hy vọng Đội trưởng Chu bình an không sao. Bất kể có yêu cầu gì thì cứ nói, Bắc Thần chúng tôi nguyện ý khuynh tẫn toàn lực tới cứu cậu ấy!”

“Cảm ơn.” Lạc Khinh Vân gật đầu tỏ vẻ lý giải, dù sao Trần Cửu cũng có chức trách của bản thân.

Lúc này trong cơ thể Chu Tự Bạch đã toàn là xúc tu thần kinh của Khương Hoài Oanh, toàn thân cậu phát ra một luồng ánh sáng vàng rất nhàn nhạt, đồng tử giãn ra trong chốc lát co rút lại, lồng ngực đột nhiên bắt đầu phập phồng, thở dốc.

Chu Tự Bạch đột nhiên siết chặt ngón tay, thân thể kịch liệt run lên, toàn thân cong về phía sau.

Đàm Mặc nghe được một tiếng “rắc” như xương khớp sắp gãy.

“Chu Tự Bạch! Tiểu Bạch cậu làm sao vậy!” Đàm Mặc nắm chặt tay Chu Tự Bạch.

Ngay khi Chu Tự Bạch trở tay muốn nắm tay Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân ánh mắt sắc bén lên, kéo Đàm Mặc trở về.

Sắc mặt Khương Hoài Oanh trở nên khó coi, xúc tu thần kinh của cậu toàn bộ tách ra, quán tính làm cậu lảo đảo.

“Cậu ta không phải Chu Tự Bạch!” Khương Hoài Oanh cao giọng nói.

Chu Tự Bạch đột nhiên ngồi dậy, bất ngờ đánh một vòng vào mặt Đàm Mặc, quyền phong sắc bén, cú đấm dữ dội đến mức muốn đập nát đầu Đàm Mặc.

Đàm Mặc phản ứng nhanh chóng, một tay đỡ nắm đấm của Chu Tự Bạch lên, tay kia ấn khuỷu tay cậu ta, một cú đấm khác của Chu Tự Bạch trúng vào bụng Đàm Mặc, tàn nhẫn đến mức có thể làm vỡ nội tạng của Đàm Mặc.

Lạc Khinh Vân phản ứng nhanh chóng đấm vào cánh tay của Chu Tự Bạch, “Răng rắc”một tiếng, cẳng tay của Chu Tự Bạch chắc chắn đã bị gãy.

Chu Tự Bạch cong môi, nói: “Đau quá a!”

Cậu ta nhảy lùi lại, nháy mắt rời khỏi phạm vi công kích của Lạc Khinh Vân, nhưng cậu ta xoay người liền đánh úp về phía Khương Hoài Oanh.

Khương Hoài Oanh cũng không phải đèn cạn dầu, xúc tu thần kinh của cậu đột nhiên trào ra, đang muốn quấn quanh tay Chu Tự Bạch thì Chu Tự Bạch đã lui về sau, Khương Hoài Oanh bắt không khí.

Nếu cậu ta không phải Chu Tự Bạch*, như vậy cậu ta là ai?

*trong truyện là Khương Hoài Oanh, không biết chị bí có nhầm không nhma tui vẫn sửa lại vậy

Chu Tự Bạch tông cửa xông ra, Lạc Khinh Vân đuổi theo sát, tốc độ cực nhanh, trực tiếp xông lên vách tường, đi vòng qua trước mặt Chu Tự Bạch theo một góc gần như song song với mặt đất, lúc đá ra đến cả Đàm Mặc theo kịp cũng có thể cảm giác được luồng gió sắc bén từ chân Lạc Khinh Vân.

Một kích quá nhanh, Chu Tự Bạch tránh còn không kịp, bị Lạc Khinh Vân đạp trở về, ngã bên cạnh Lý Triết Phong.

Lý Triết Phong không chút lưu tình ra tay, sau hai ba chiêu thì bóp cổ Chu Tự Bạch từ phía sau.

“Cậu rốt cuộc là ai?” Lý Triết Phong lạnh lùng nói.

Chu Tự Bạch lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Cậu cảm thấy tôi là ai?”

Cậu ta nhìn Đàm Mặc, cặp mắt kia như là vực sâu vô tận.

“Là anh…… Tửu Trùng là do anh khống chế!” Đàm Mặc lạnh cả người, cậu có thể tưởng tượng ở căn cứ Linh Hào “Anh ta” khống chế sinh vật cơ hoá, nhưng trăm triệu lần không ngờ “Anh ta” lại có thể khống chế bạn bè bên cạnh mình!

“Ha ha ha,” Chu Tự Bạch lộ ra nụ cười gần như điên cuồng, “Kỳ thật mục tiêu vốn dĩ của anh…… là Lạc Khinh Vân đó.”

Nói xong, Chu Tự Bạch bỗng nhiên phóng xuất ra xúc tu thần kinh, hình thành Ngân Toa, đâm vào Lý Triết Phong ở sau.

Hắc Hỏa của Lý Triết Phong nổi lên, trước khi Ngân Toa chạm vào anh đã bị thiêu hủy, Chu Tự Bạch cũng nhân cơ hội tránh thoát Lý Triết Phong, thả người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Ba người cũng trèo ra ngoài cửa sổ, bám sát phía sau.

Đàm Mặc cuối cùng cũng hiểu rằng mục đích thực sự của “anh ta” khi điều khiển Cây Phù Tang tấn công thành phố Hãn Hải là để tiêu hao năng lực của Đàm Mặc và những người khác.