Tửu Trùng vẫn luôn giấu trong Cây Phù Tang, khi bọn họ giao thủ với Cây Phù Tang, Tửu Trùng liền theo xúc tu thần kinh của Chu Tự Bạch bò vào trong cơ thể cậu, chờ cơ hội hành động.
Vốn dĩ chỉ cần Chu Tự Bạch có tiếp xúc với Lạc Khinh Vân thì hoàn toàn có khả năng Lạc Khinh Vân bị Tửu Trùng ký sinh dựa vào thân thể yếu ớt của Lạc Khinh Vân lúc đó. Nhưng đáng tiếc sau trận chiến, Chu Tự Bạch và Lạc Khinh Vân không có cơ hội tiếp xúc, hơn nữa sau này Lạc Khinh Vân sử dụng dịch dinh dưỡng do Hà Ánh Chi nghiên cứu chế tạo, giúp tăng sức đề kháng nên anh không còn phù hợp với điều kiện ký sinh của Tửu Trùng nữa.
“Anh ta” chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, khống chế Chu Tự Bạch.
Chu Tự Bạch chạy trốn quá nhanh, mấy người Đàm Mặc liều mạng mà đuổi theo.
Phía sau truyền đến tiếng Khương Hoài Oanh: “Đàm Mặc —— nhất định phải chữa trị tinh thần thể của Chu Tự Bạch! Tửu Trùng phải thanh trừ dựa vào năng lực của chính cậu ấy!”
Lạc Khinh Vân lạnh lùng nói: “Anh cùng Đội trưởng Lý tới kiềm chế cậu ta! Em tới làm chuyện em nên làm!”
Chu Tự Bạch một đường chạy như bay, Đàm Mặc vốn dĩ không biết cậu ta muốn đi nơi nào, nhưng nhìn căn cứ phía xa và phi hành khí đang lăn bánh, Đàm Mặc rốt cuộc hiểu ra, Chu Tự Bạch là muốn lái phi hành khí rời khỏi thành phố Bắc Thần!
“Không thể để cậu ta đi!” Lạc Khinh Vân cùng Lý Triết Phong nhìn nhau.
Chu Tự Bạch dù sao cũng là đồng bạn, cho dù bị “Anh ta” khống chế, Lý Triết Phong cũng không thể dùng Hắc Hỏa thương tổn cậu. Nhưng việc đã đến nước này, đối với Chu Tự Bạch mà nói tình nguyện bị thiêu chết chắc cũng không muốn bị “Anh ta” khống chế, bỏng còn có thể phục hồi như cũ, tinh thần thể không còn, vậy thật sự không còn.
Lạc Khinh Vân cực kỳ nhanh, khi bọn họ vọt vào căn cứ, lính canh gác đã chạy ra ngăn cản, Lạc Khinh Vân giẫm lên lính canh, mượn lực xoay người đứng trước mặt Chu Tự Bạch, đấm thật mạnh vào Chu Tự Bạch, trực tiếp đấm bay Chu Tự Bạch.
Chu Tự Bạch rơi xuống đất, đang muốn xoay người, đầu gối Lý Triết Phong đánh úp lại, không chút thương tiếc.
“A ——”
Xương sườn của Chu Tự Bạch bị đập gãy, Hắc Hỏa đột nhiên thiêu lên, Chu Tự Bạch vốn dĩ muốn xoay người bò dậy nhưng bị thiêu như vậy, người lại ngã trở về.
Mắt thấy Lý Triết Phong muốn tới khóa vai cậu ta, Chu Tự Bạch lại phóng thích Ngân Toa đâm thẳng mặt Lý Triết Phong, Lạc Khinh Vân chợt tới, tay không cầm Ngân Toa, hung hăng kéo nó khỏi sự khống chế của Chu Tự Bạch.
“Đàm Mặc! Em còn chờ cái gì!” Lạc Khinh Vân gầm nhẹ một tiếng.
“Em đang cố gắng đây! Anh rống cái gì mà rống!”
Nói xong, Đàm Mặc phóng xuất ra năng lượng Kepler bao vây Chu Tự Bạch, cậu lại tiến vào thế giới bản ngã của Chu Tự Bạch.
Lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, ít nhất Đàm Mặc cũng thấy được nhiều ký ức trọn vẹn.
Cha Chu Tự Bạch cõng cậu trên vai, bé Chu Tự Bạch cầm câu đối đang dán lên cửa, câu đối bị dán lệch còn cúi đầu nhìn cha mình, cười khúc khích.
Đàm Mặc cũng thấy Chu Tự Bạch sau khi được nhận vào Hồi Tháp liền vui vẻ cầm bảng điểm chạy vào, cha đang bày biện bát đĩa, mẹ đang ở trong bếp nấu ăn, một nồi cá hầm ớt thơm phức được bưng lên đặt trên bàn. Đôi vợ chồng già đã sớm biết Chu Tự Bạch sẽ có thể thi đậu.
Cùng với, lúc đó Đàm Mặc từ trên cao rơi xuống, bắn trúng Hồng Vực, viên đạn ra nòng, thần binh trời giáng.
Đàm Mặc cảm động trong lòng, cậu biết Chu Tự Bạch rất sùng bái mình, nhưng cậu không ngờ mình lại có địa vị như thế trong lòng cậu ấy.
Những ký ức này trở nên hoàn chỉnh, hẳn là vừa rồi Khương Hoài Oanh dùng xúc tu thần kinh chữa trị thần kinh đại não của Chu Tự Bạch, nếu Đàm Mặc không mau một chút, đại não Chu Tự Bạch lại phải bị Tửu Trùng phá hủy!
Đàm Mặc chìm vào chỗ sâu nhất trong ký ức của Chu Tự Bạch, đang trong quá trình không ngừng lặn xuống, cậu thấy được sau khi Chu Tự Bạch trở thành dung hợp giả trải qua rất nhiều nhiệm vụ.
Thăm dò những hầm mỏ nguy hiểm dưới lòng đất, bị đàn côn trùng Minos nguy hiểm bao phủ, rơi vào hang động côn trùng đục rỗng, chiến đấu với quái vật nửa người nửa côn trùng, vô số khớp xương nhô ra khỏi hang, xuyên thủng cơ thể bị nhốt ở bên trong mấy ngày mấy đêm……
Cũng không phải trở thành dung hợp giả cao cấp là Chu Tự Bạch có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cũng không phải bị Hồng Vực đồng hóa là cậu có thể hoành hành trong đàn Trùng Minos không bị ngăn trở.
Trên thực tế, Trùng Minos là một chủng loại Kepler với nhiều năng lực phức tạp, chúng nó có nhiều phương pháp tấn công không thể tưởng được, ngay cả một loài côn trùng nhỏ có miệng nhỏ xíu được cho là dễ bị bóp chết cũng có thể tấn công bất ngờ giết chết Chu Tự Bạch.
Tất cả kiến thức của cậu ấy về Trùng Minos đều đến từ những nhiệm vụ mà cậu ấy liều mạng hết lần này đến lần khác.
Đàm Mặc nhìn Chu Tự Bạch như vậy, đau lòng đến không chịu được.
Rõ ràng mỗi lần nhiệm vụ trở về, thằng nhóc thúi này đều sửa sang lại đến không nhiễm một hạt bụi, làm như “Ông đây túm lấy trời cao” đánh Đàm Mặc trong lúc cận chiến đến hoài nghi nhân sinh. Chu Tự Bạch cũng không để Đàm Mặc biết cậu trải qua điều gì, tổn thương thế nào
Rời khỏi thế giới bản ngã của Chu Tự Bạch, Đàm Mặc đi tới khách ngã.
Đó là quá khứ Chu Tự Bạch khát vọng thay đổi nhất. Đàm Mặc muốn xuyên qua thế giới khách ngã, nhưng cậu phát hiện thế giới này thực nặng nề, tinh thần thể của cậu tựa như bị ngăn cản, cũng không thể tiếp tục ở lại.
Chứng tỏ có điều gì đó đã ám ảnh Chu Tự Bạch rất nhiều rất nhiều năm, cậu không bỏ xuống được cũng tránh không khỏi.
Lòng Đàm Mặc trở nên nặng trĩu, cậu không hoàn toàn được Chu Tự Bạch chấp nhận, chỉ có thể như người ngoài nhìn mọi chuyện trong thế giới này.
Một căn cứ thông tin liên lạc bị một đợt sóng trùng tấn công, các thành viên của đội dã chiến đóng quân ở đó đã sơ tán đến khu vực trú ẩn để bảo vệ nhân viên căn cứ, toàn quân bị diệt.
Chu Tự Bạch dẫn đầu một đội đi giải cứu nhân viên bên trong, Hôi Tháp ra lệnh là quét sạch sóng trùng, tận lực cứu lấy căn cứ.
Chu Tự Bạch cùng các đồng đội ngồi trên phi hành khí, cậu cũng không vội vã dẫn đội đột nhập mà phóng thích Ngân Nguyệt Cơ dưới sự điều khiển của mình đi làm lính gác, tiến vào căn cứ điều tra. Đàm Mặc ngồi bên cạnh Chu Tự Bạch như người trong suốt, nhìn vào mặt cậu ấy.
Sau khi trở thành đội trưởng, Đàm Mặc chưa bao giờ nhìn thấy cậu trong trạng thái làm nhiệm vụ.
Thoát khỏi tính trẻ con và ỷ lại Đàm Mặc, vẻ ngoài của Chu Tự Bạch trưởng thành và quyết đoán, đường môi hơi mím lại mang đến cho người ta cảm giác sắc bén và lạnh lùng.
Cậu phân công nhiệm vụ cho từng đồng đội một đâu vào đấy, trấn an những nhân viên bị mắc kẹt trong căn cứ, Đàm Mặc cảm thấy Chu Tự Bạch như vậy khiến mọi người rất tin tưởng.
“Tiểu Bạch, rốt cuộc là cái gì khiến cậu nhớ mãi không quên?” Đàm Mặc nhìn Chu Tự Bạch, bỗng nhiên phát hiện mình biết Chu Tự Bạch thích ăn cái gì, lúc đánh bài giả vờ thế nào, lúc cận chiến dùng đòn đầu gối hay cùi chỏ, lại không biết nỗi sợ hãi cùng với tiếc nuối sâu trong nội tâm cậu.
Là một phần mở rộng của năm giác quan của Chu Tự Bạch, Ngân Nguyệt Cơ bay vào trong căn cứ liên lạc, sau đó cậu phát hiện ra chủ thể của làn sóng côn trùng này là một loại sinh vật biến dạng chân đốt “Man tề”, chúng nó có thể chui vào trong cơ thể sinh vật khác, hút máu rồi đẻ trứng, nhưng là đối với cậu thì cấp bậc nguy hiểm của loại sinh vật này chỉ là trung cấp, hơn nữa trong đội đều là cao thủ đuổi trùng, bọn họ mang theo trang bị liền tiến vào căn cứ.
Bọn họ thuần thục mang hộp thuốc để đuổi côn trùng trong căn cứ, đồng thời thả thuốc vào hệ thống thông gió, chỉ chưa đầy một phút, toàn bộ căn cứ đã lấp đầy sương thuốc, Man tề không thể cưỡng lại được thuốc đuổi côn trùng chết một tảng lớn. Một ít Man tề sống trong xác chết cũng được Chu Tự Bạch tìm thấy.
Chu Tự Bạch đã không còn có thể cảm nhận được sinh vật Kepler tồn tại trong căn cứ, các thành viên trong đội có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây.
May mắn những nhân viên sống sót đã làm việc chăm chỉ để khôi phục hoạt động tại căn cứ liên lạc.
Đây vốn là một nhiệm vụ đuổi côn trùng bình thường, nhưng chắc chắn không phải là một nhiệm vụ bình thường khiến Chu Tự Bạch chấp nhất không chịu buông tay ngay cả khi suy yếu nhất.
Đêm hôm đó, các đồng đội đã mong chờ được tắm nước nóng sau khi hoàn thành các nhiệm vụ lớn lớn bé bé, nguồn cung cấp nước nóng có hạn, nhân viên ở căn cứ đặc biệt dặn họ trừ khi cần thiết thì phải tắt nước, không được lãng phí.
Lúc đầu, hai ba người đồng đội mang theo đồ vệ sinh cá nhân vào gian tắm còn đùa giỡn với nhau, không khí rất vui vẻ.
Dần dần, tiếng nói chuyện biến mất.
Trước khi Chu Tự Bạch cùng phó đội trưởng Lý Giai đi vào, hai người còn đang đùa giỡn, đặc biệt là Lý Giai cứ thích lấy câu Đàm Mặc trêu chọc Chu Tự Bạch ra trêu chọc cậu. Cái gì mà “Khuôn mặt đáng yêu, sức chiến đấu hung hãn”, “Babi kim cương đệ nhất Hôi tháp”, “Kẹo sữa thỏ trắng cực kì mạnh” linh tinh.
Hai người trò chuyện một lúc thì chỉ nghe thấy tiếng nước xả liên tục trong phòng tắm chứ không nghe thấy âm thanh nào khác từ đồng đội đang tắm.
“Bọn họ đã tắm rửa rất lâu rồi phải không? Nguồn nước trong căn cứ rất quý giá, những người này chẳng phải quá lãng phí sao?” Lý Giai nhìn Chu Tự Bạch.
Chu Tự Bạch nghiêng mặt chăm chú lắng nghe, ngoại trừ hai người bọn họ không nghe thấy bất cứ tiếng thở hay nhịp tim nào, nước cũng trực tiếp rơi xuống đất, tựa như trong gian không có người nào cả.
“Hệ thống cấp nước bị hỏng à? Nước vẫn chảy sau khi mọi người đã rời đi sao?” Lý Giai hỏi.
Chu Tự Bạch không cởi quần áo, cậu cao giọng hô: “Ai ở bên trong tắm rửa?”
Không có người trả lời.
Mí mắt Đàm Mặc giật giật, tình huống này không ổn, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Chu Tự Bạch đi tới, phát hiện ba ngăn đều bị khóa từ bên trong, căn bản không thể đẩy ra.
Nói cách khác, theo lý thì người đó hẳn là đang ở bên trong, Chu Tự Bạch gọi hồi lâu nhưng không có tiếng trả lời.
Này tuyệt đối là đã xảy ra chuyện!
Chu Tự Bạch đá tung cửa phòng, nước chảy, khăn tắm rơi xuống đất, còn có một đôi dép, người đã biến mất như bốc hơi!
Lý Giai cũng đá mở hai ngăn còn lại, bên trong không có ai, nhưng tất cả đồ dùng và dép vẫn còn ở đó.
Đây là có chuyện gì?
Không chỉ là Chu Tự Bạch cùng Lý Giai cảm thấy kỳ quái, ngay cả Đàm Mặc cũng đi theo cùng quan sát.
Chu Tự Bạch vươn tay, dòng nước trôi qua đầu ngón tay cậu, là nước ấm bình thường.
Sau khi tắt vòi nước, Chu Tự Bạch nhặt những thứ rơi xuống đất cẩn thận quan sát, không có gì bất thường.
Không có dấu vết đánh nhau trên tường hay trên sàn.
“Người ở đâu? Làm sao lại có thể đột nhiên biến mất được?” Lý Giai ở bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Cửa trên và dưới khe hở rất hẹp, căn bản không đủ chỗ cho một người sống chui ra.” Chu Tự Bạch cau mày, nhìn nước trong cống từ từ biến mất, “Mà nếu bọn họ gặp phải chuyện gì, hoặc là bị sinh vật tấn công, làm sao không có chút dấu vết nào?”
Phó đội trưởng Lý Giai cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
Lúc này có đội viên khác vào được, đang chuẩn bị muốn tắm rửa, nhìn sắc mặt Chu Tự Bạch cùng Lý Giai khó coi như thế, ý thức được đã xảy ra chuyện.
“Tạm thời không tắm, mọi người tập hợp, nhìn xem rốt cuộc thiếu ai.” Chu Tự Bạch nói.
Các đội viên nhận được thông báo, đi vào nhà ăn căn cứ tập hợp, quả nhiên thiếu ba người.
Hơn nữa bọn họ lục soát toàn bộ căn cứ, đồ đạc của ba người vẫn còn ở đó, nhưng không ai có thể tìm thấy.
Lúc này, các kỹ sư của căn cứ cũng đến gặp Chu Tự Bạch, anh ta nói rằng hai kỹ thuật viên liên lạc của anh ta cũng đã mất tích.
Vẻ mặt Chu Tự Bạch trở nên lạnh đi.
“Mọi người tiến vào trạng thái đề phòng. Căn cứ này nhất định có sinh vật Kepler gì đang săn bắt chúng ta. Lý Giai, anh đi liên hệ Hôi Tháp, báo cáo tình huống, nhìn xem có sinh vật gì phù hợp đặc thù sau đây không. Thứ nhất, có thể tùy ý biến hóa hình thái; thứ hai khi đi săn lặng yên không một tiếng động, con mồi không thể phát hiện; thứ ba, có thể làm con mồi hoàn toàn biến mất; thứ tư, không phải sinh vật Kepler to lớn, giỏi về che giấu.” Đối mặt tình huống như vậy, Chu Tự Bạch vẫn cứ bình tĩnh, “Những người khác ba người thành một tổ, bao gồm nhân viên công tác trong căn cứ, bất kể là đi WC hay là ngủ cũng không nên đi riêng một mình! Các đội viên cùng tôi khám xét lại căn cứ!”
Họ tiến hành khám xét toàn diện toàn bộ căn cứ, bao gồm các phòng cơ điện và nhiều nhà kho khác nhau, nhưng không tìm thấy gì.
Lý Giai nhận được câu trả lời từ Hôi Tháp, Chu Tự Bạch đã tưởng tượng ra tất cả sinh vật trong cơ sở dữ liệu, và chúng đều không phù hợp với tình huống gặp phải.
“Sinh vật kia giấu ở ống thông gió sao?” Lý Giai ngẩng đầu hỏi.
“Để giết Man tề, chúng ta đã khử trùng ống thông gió bằng bình xịt thuốc, thứ đó sao ở trong ống thông gió được?” Chu Tự Bạch lắc lắc đầu.
Theo như kinh nghiệm trước đây, Đàm Mặc cũng biết ba đội viên biến mất kia dữ nhiều lành ít, nhưng bất kể thế nào thân là đội trưởng Chu Tự Bạch cũng không thể dễ dàng từ bỏ bọn họ.
Đàm Mặc cũng đi theo bọn họ tuần tra một vòng ở trong căn cứ, suy nghĩ cùng Chu Tự Bạch, rốt cuộc thứ kia sẽ giấu ở nơi nào đâu?
Từ từ, có lẽ còn có một chỗ chưa tra! Đàm Mặc ngẩng đầu lên, nhìn về phía trần nhà.
Không chỉ là Đàm Mặc, Chu Tự Bạch cũng nghĩ đến cái gì, “Đi! Chúng ta đến tầng cao nhất!”
“Đến tầng cao nhất làm gì?”
“Tháp nước!” Chu Tự Bạch trả lời.
Đàm Mặc mỉm cười, thật đúng là anh hùng ý kiến giống nhau a. Ba đội viên kia biến mất khi tắm vòi sen, nước tắm vòi sen từ chỗ nào tới, đương nhiên là tháp nước a! Không gian tháp nước lớn như thế, có thể ẩn náu một sinh vật Kepler bên trong.
Chỉ là có thể khiến Chu Tự Bạch không phát hiện ra, thứ này nhất định rất am hiểu che giấu năng lượng.
Chu Tự Bạch cùng Lý Giai tới mái nhà, lúc này đã là ban đêm, nhà cao tầng cũng không có ánh đèn thành phố nên ánh trăng đặc biệt rõ ràng.
Lý Giai mở cửa vào tháp nước, ánh trăng chiếu sáng rực rỡ. Nước ở đây được lọc rất tốt, có thể nhìn thẳng vào đáy tháp nước.
Chu Tự Bạch đi tới, mở ra chức năng quét năng lượng Kepler trong máy liên lạc, hiển thị bên trong tháp nước không có gì.
Lý Giai quay đầu lại nhìn Chu Tự Bạch, “Đội trưởng Chu, tháp nước này chẳng có gì ngoài nước. Trong căn cứ nếu là thật sự có sinh vật Kepler, nó sẽ ở nơi nào?”
Lúc này không chỉ Chu Tự Bạch, ngay cả Đàm Mặc đang quan sát cũng cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ thứ này biết ẩn hình?
Chu Tự Bạch nheo mắt, lâm vào trầm tư.
Ngay lúc này, trong máy truyền tin truyền đến tiếng những người đồng đội khác, “Lão đại! Đã xảy ra chuyện! Tiểu Diêu không thấy!”
Ánh mắt Chu Tự Bạch trầm xuống, lạnh lùng nói: “Không phải kêu các cậu ở bên nhau sao? Tiểu Diêu sao lại không thấy?”
“Cậu ấy muốn đi WC!”
“Đi WC không phải cũng kêu các cậu ở bên nhau sao? Sao lại thế này?” Chu Tự Bạch rống lên.
“Tôi…… tôi thủ ngoài cửa mà! Tiểu Diêu ngồi xổm trong đó, cửa cũng không khóa, chỉ khép hờ, cậu ấy nói tôi vẫn luôn nhìn cậu ấy, cậu ấy thật sự không ra được, cho nên chúng tôi liền lui tí! Ai ngờ không bao lâu, tiểu Diêu liền không nói gì nữa, tôi nghe thấy có tiếng quần rơi xuống liền mở cửa ra! Chính là tiểu Diêu liền…… biến mất trong không khí! Chỉ còn lại quần áo cùng giày của cậu ấy!”
Chu Tự Bạch cứng đờ, cứ như vậy đội ngũ bọn họ liền biến mất bốn người.
Lý Giai nhìn Chu Tự Bạch, “Sao lại thế này? Chuyện ma quỷ sao?”
“Đi, trở về!”
Chu Tự Bạch cùng Lý Giai đi tới gian phòng tiểu Diêu biến mất, tình huống hiện trường vô cùng quỷ dị, quần của tiểu Diêu ở trên bồn cầu, áo sơ mi nổi trên mặt nước, giày cũng ở đó.
Các nhân viên khác của căn cứ khi biết sự việc đều hoảng sợ, đến xem tìm hiểu tình hình nhưng không dám đến gần.
Chu Tự Bạch lạnh lùng nhìn bọn họ: “Mọi người nghe hiểu rõ cho tôi, chúng ta nhất định phải cùng nhau làm mọi việc! Kể cả đi vệ sinh!”
Lý Giai ngồi xổm bên cạnh bồn cầu và chạm vào quần của tiểu Diêu.
“Này đội trưởng Chu! Quần Tiểu Yêu ướt!”
Theo lý mà nói, phần quần không bị rơi xuống nước hẳn là khô ráo, nhưng quần của Tiểu Diêu lại có cảm giác ướt, tuy không ướt hẳn nhưng luôn có cảm giác như có thứ gì đó chui vào trong quần.
“Là nước. Thứ đó di chuyển trong nước.”
Chu Tự Bạch vừa nói xong, mọi người kinh hãi nhìn đường ống nước và cống thoát nước trong căn cứ, nếu những thứ đó quả thực có trong nước, chúng nó có thể thông qua đường ống đi đến bất cứ nơi nào trong căn cứ.
“Nhưng đây là cái gì? Chúng ta chưa từng nghe nói qua, cũng không có ở cơ sở dữ liệu của Hôi Tháp.” Lý Giai nói.
Các nhân viên công tác càng thêm luống cuống.
“Nơi này không thể ở lại lâu hơn! Chúng ta mau rời đi đi!” Kỹ sư truyền thông tại căn cứ nhìn Chu Tự Bạch cầu xin.
Mặc dù Chu Tự Bạch cũng muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, nếu đồng đội mất tích thực sự bị giết, cậu cũng muốn báo thù cho họ. Nhưng cậu không có quyền yêu cầu nhân viên ở lại và chấp nhận rủi ro.
“Lý Giai, báo cáo tình hình hiện tại cho Hôi Tháp, ít nhất… cho nhân viên sơ tán.” Chu Tự Bạch nói.
Nhìn một màn này, Đàm Mặc không khỏi thắc mắc liệu đây là sinh vật Kepler trong truyền thuyết “Thanh Phù” sao?
Mặc dù Thanh Phù cũng được phân loại là Trùng Minos nhưng chúng thực sự rất khác với hầu hết các loài trùng Minos. Sự khác biệt không chỉ nằm ở chỗ nó sống dưới nước và cần dựa vào nước để di chuyển mà còn ở dạng sống đặc biệt của nó.
Trong ghi chép của Hôi Tháp, Thanh Phù chỉ xuất hiện hai lần, hai lần đều gây ra tổn thất rất nặng nề cho đội hiện trường.
Còn lần đầu tiên…… Đàm Mặc nhớ lại chương trình Hôi Tháp, bỗng nhiên nhận ra cái gọi là “Lần đầu bị phát hiện” kỳ thật là bị Chu Tự Bạch đụng phải sao?
Tại sao không nghe Chu Tự Bạch nhắc tới?
Nhưng nếu thật là Thanh Phù, ít nhất giờ này Chu Tự Bạch hoàn toàn không biết gì với loại sinh vật Kepler này cả.
Đàm Mặc lo lắng cho tình huống của Chu Tự Bạch, bởi vì không rõ nên không biết đánh thế nào, nhất là khi không biết đối thủ là ai và làm thế nào để phát động công kích. Bọn họ ở ngoài ánh sáng, còn Thanh Phù ở trong bóng tối. Họ là con mồi sống sờ sờ, còn Thanh Phù là thợ săn đang chờ cơ hội.
Trong khi chờ lệnh, Chu Tự Bạch đưa những thành viên còn lại trong đội và nhân viên ở lại trong nhà ăn để đề phòng có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng mệnh lệnh của Hôi Tháp đến, yêu cầu Chu Tự Bạch tắt nguồn cung cấp nước và đưa nhân viên quay về trước.
Mệnh lệnh này nhân đạo hơn nhiều so với tưởng tượng của Đàm Mặc.
Đoàn người nhanh chóng lên phi hành khí, về lại Ngân Loan. Nhưng vẻ mặt Chu Tự Bạch vẫn lạnh lẽo, bởi vì bốn đồng đội cứ như vậy biến mất, mà cậu lại không biết là cái gì làm, điều này sẽ trở thành cơn ác mộng ám ảnh cả cuộc đời Chu Tự Bạch.
Nhưng nếu đây là nguyên nhân Chu Tự Bạch không thể vượt qua, thì ở thế giới “Khách ngã”, cậu hẳn là lựa chọn lưu lại tiếp tục điều tra chứ.
Trừ khi có chuyện gì xảy ra trên đường về.
Phi hành khí căn cứ liên lạc mang theo các nhân viên liên lạc và đội viên đội tiền tuyến.
Trước khi rời đi, Chu Tự Bạch dựa theo mệnh lệnh Hôi Tháp, thực hiện cách ly sinh thái đối với căn cứ liên lạc, khí đông được phun từ lỗ thông hơi, trong vòng ba đến năm phút, tất cả không gian trong cơ sở liên lạc sẽ được thuốc này đông cứng lại.
Chu Tự Bạch rũ mắt, nhìn trạm liên lạc càng ngày càng xa, sóng biển sâu trong lòng cậu căn bản không hề phản ánh trên mặt.
Các nhân viên liên lạc thở phào nhẹ nhõm, đối với họ, có thể rời khỏi nơi ma quái đó đồng nghĩa với việc trốn thoát.
Đội viên hiện trường đều im lặng, Lý Giai đi tới trước mặt Chu Tự Bạch đưa cho hắn một điếu thuốc.
Chu Tự Bạch trầm mặc lắc lắc đầu, Lý Giai thở dài thả lại hộp thuốc, “Tôi biết…… trong khoang cấm hút thuốc.”
Các nhân viên liên lạc thoải mái rồi bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện, nói nhớ gia đình và nỗi sợ hãi bị chôn vùi trong khu sinh thái Kepler bất cứ lúc nào mỗi ngày sau khi rời khỏi nơi trú ẩn của Thành Trung tâm để đến một cơ sở liên lạc độc lập như vậy.
Âm thanh trò chuyện của họ ngày càng lớn hơn, các đội viên đội tiền tuyến bên cạnh ho khan, nhưng họ vẫn tiếp tục trò chuyện mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Lông mày Chu Tự Bạch cuối cùng nhíu lại, nắm chặt nắm đấm, phát ra một ít tiếng khanh khách.
Đàm Mặc biết dung mạo Chu Tự Bạch nhìn có vẻ hiền lành, bình thường rất kiên nhẫn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể chịu đựng để đồng đội của mình bị chôn vùi trong căn cứ liên lạc mà những người sống sót này vẫn đang thảo luận tương lại tốt đẹp trước mặt thanh viên tiền tuyến thế này.
Lý Giai nhìn ra đội trưởng sắp phát hỏa, nói trước một bước: “Các người đều có người nhà, muốn sinh hoạt ổn định, không có nghĩa chúng tôi cũng không muốn.”
Vừa nói xong, những nhân viên cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức câm miệng.
Lại qua vài phút, một nhân viên lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Sao tôi thấy nóng thế?”
“Đúng vậy, Tiểu Triệu, nhìn cậu đổ mồ hôi nhiều quá!” Đồng nghiệp bên cạnh đưa khăn ăn cho cậu ta lau, “Nhìn cậu này, cổ áo và lưng đều ướt!”
“Tốt nhất tôi nên đi rửa mặt.” Tiểu Triệu nói.
Chu Tự Bạch bỗng nhiên đứng lên, túm chặt tay tiểu Triệu, kéo cậu ta từ trên ghế ngồi dậy: “Đừng đi đâu cả, ngồi ở đây đi.”
Nói xong, Chu Tự Bạch đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu cảm nhận được sự tồn tại của năng lượng Kepler, nhưng lại không phát hiện được gì.
Đàm Mặc đang quan sát cơ bản đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cậu không được Chu Tự Bạch mời vào thế giới khách ngã, cũng không có cách nào thay đổi bất cứ điều gì giống như cậu đã làm trong thế giới khách ngã của Lạc Khinh Vân. Cho dù cậu có mở miệng nhắc nhở Chu Tự Bạch mọi chuyện thì Chu Tự Bạch ở thế giới này cũng không có cách nào có thể nghe được.
Thanh Phù là một loại sinh vật Kepler có thể hòa tan trong nước, khi nó chỉ tồn tại trong nước dung hợp giả vẫn có thể cảm nhận được, hàm lượng nước trong cơ thể người trưởng thành đạt tới 50% đến 60%. Một khi Thanh Phù xâm nhập vào cơ thể nhân loại, nó có thể che giấu năng lượng Kepler của mình, bởi vì nó không ẩn giấu trong một cơ quan hay bộ phận nào đó mà được kết hợp với các tế bào của cơ thể nhân loại để đạt được khả năng ký sinh thực sự.
Tiểu Triệu bị Chu Tự Bạch ép trở lại chỗ ngồi, mồ hôi càng lúc càng đổ, những đồng nghiệp khác cũng thấy có lẽ cậu ta có vấn đề nên tránh xa cậu ta ra.
Chu Tự Bạch ngồi ở bên cạnh, giữ lấy vai cậu ta không cho cậu ta động đậy.
Nhưng tiểu Triệu giãy giụa càng lúc càng lợi hại, cậu ta không ngừng đẩy tay Chu Tự Bạch, thậm chí rống lên: “Tôi nói tôi muốn uống nước ——tại sao anh không cho tôi uống nước! Anh có quyền gì mà không cho tôi uống nước! Đội trưởng tiền tuyến ghê gớm lắm sao!”
Cậu ta định đứng lên, đứng dậy không nổi liền dùng chân đá Chu Tự Bạch, nhưng vẻ mặt Chu Tự Bạch trước sau lạnh băng.
Ngay sau đó, Tiểu Triệu dường như hụt hơi, hô hấp trở nên gấp gáp, trong miệng vẫn nói: “Nước… nước…”
Lý Giai và hai thành viên khác của đội tiền tuyến trong cabin chĩa súng vào tiểu Triệu, không khí trong khoang trở nên căng thẳng.
Những nhân viên khác không dám cử động, muốn tránh xa nhưng bên trong khoang cũng chỉ lớn như vậy.
Mồ hôi trên người Tiểu Triệu mồ hôi càng ngày càng nhiều, cậu ta nhìn đồng nghiệp của mình, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng: “Tôi…… chỉ là muốn uống nước…… tại sao mấy người lại làm như vậy với tôi?”
Một kỹ sư già không đành lòng, mở miệng khẩn cầu: “Đội trưởng Chu, nếu không…… để cậu ấy uống miếng nước đi? Lỡ cậu ấy chỉ là sinh bệnh gì muốn uống nước thì sao? Muốn uống nước thì dễ ra mồ hôi…… này sao có liên quan đến đội viên mất tích được?”
Đôi vai của tiểu Triệu run rẩy và yếu dần.
Nhưng Chu Tự Bạch vẫn bất động, cậu vẫn ấn chặt lấy vai tiểu Triệu.
“Đúng vậy, trong thân thể cậu ấy mà có sinh vật Kepler thì anh không phải đội trưởng sao? Anh không cảm giác được à? Còn có trước khi vào khoang máy rà quét cũng không có phản ứng gì mà?”
Chu Tự Bạch cười lạnh, quay đầu nhìn tiểu Triệu nói: “Còn không ra sao?”
Chỉ nghe thấy tiếng “Lục bục lục bục” như là dòng nước, tay Chu Tự Bạch bỗng nhiên trống không, quần áo tiểu Triệu bẹp xuống, phát ra tiếng nước “Lục bục lục bục”, biến thành một bãi chất lỏng trong suốt lưu động.
“A a a a ——”
“Tiểu Triệu ——”
Các nhân viên vốn rất bất mãn với Chu Tự Bạch đều muốn rút lui, bọn họ đã bị ép vào tường phi hành khí còn cảm thấy lui không đủ xa.
Các đội viên đội tiền tuyến ngay lập tức khai hỏa, đạn ngưng tụ chạm vào vũng chất lỏng và đông cứng lại thành một lớp mỏng trên mặt đất ngay lập tức.
Chu Tự Bạch rất cảnh giác, bắn vào quần áo của tiểu Triệu.
Khi tiếng súng dừng lại, trong khoang kinh hồn chưa định.
“Đội trưởng Chu… đây là cái quái gì vậy…” người kỹ sư già hỏi.
Chu Tự Bạch ngồi xổm xuống trước chất lỏng đông đặc, Lý Giai đưa ống lấy mẫu cho cậu, cậu cẩn thận bóc lớp đó ra, đặt vào ống lấy mẫu.
“Chúng tôi cũng không biết đây là cái gì, có lẽ là chủng loại Kepler mới.” Chu Tự Bạch trả lời.
“Chủng loại Kepler mới?”
“Nó thực sự có thể làm tan chảy cơ thể nhân loại thành nước? Điều này… điều này không phải quá đáng sợ sao?”
“Không thể nào phát hiện được loại sinh vật này. Sau này chúng sẽ dễ dàng xâm chiếm thành phố của chúng ta như nào chứ!”
Những nhân viên vốn cho rằng trở lại thành phố Ngân Loan là có thể trở về cuộc sống bình thường của nhân loại lại bắt đầu khủng hoảng.
Chu Tự Bạch nói: “Nó hẳn là không phải hòa tan cơ thể nhân loại thành nước, mà nó có thể hòa tan vào cơ thể nhân loại, hấp thụ chất dinh dưỡng của cơ thể nhân loại. Khi toàn bộ chất dinh dưỡng được hấp thụ, vật chủ sẽ đồng hóa với nó và trở thành hình thái tương tự như nó, cũng chính là trở thành chất lỏng như nước.”
Cổ họng Lý Giai giật giật, đôi mắt của các thành viên hiện trường khác cũng đỏ bừng.
“Cho nên, mấy người tiểu Diêu …… bị nó ăn như vậy, phải không?”
Chu Tự Bạch không gật đầu, cũng không lắc đầu, im lặng chính là câu trả lời đau lòng nhất.
Lúc này, kỹ sư già đột nhiên che ngực, môi trắng bệch, “Mau… nhanh… tim tôi…”
“Không xong! Thầy Mạnh phát tác bệnh tim! Mau cho ông ấy uống thuốc! Mau cho ông ấy uống thuốc!”
Mọi người nhanh chóng đỡ ông kỹ sư già ngồi xuống, giúp tìm bình thuốc, mở cốc giữ nhiệt của thầy Mạnh và đưa nước cho ông.
“Mấy ngày nay đều bị kinh hãi, trái tim thầy Mạnh sao chịu được chứ!”
“Vừa rồi lại bị tiểu Triệu dọa sợ quá mức.”
“Thầy Mạnh, chậm một chút, ngài chậm một chút.”
Chu Tự Bạch nheo mắt lại, bởi vì kỹ sư già nuốt thuốc thì một hai ngụm cũng đủ rồi, hơn nữa kỹ sư già cũng không khát lắm, cho nên cũng không cần phải uống nước vội vàng như vậy.
“Tránh ra! Rời xa thầy Mạnh!”
Chu Tự Bạch cùng Lý Giai kéo toàn bộ nhân viên đi ra, nhìn thấy thầy Mạnh đang ngồi trên ghế của mình, ôm ngực thở dốc.
Chu Tự Bạch ấn vào một bên cổ thầy Mạnh, nhịp tim của ông có hơi nhanh, có lẽ là do cơn đau tim vừa rồi gây ra, nhưng toàn thân lại không đổ mồ hôi.
Đúng lúc này, nhân viên đang cho thầy Mạnh nước mất thăng bằng, đánh rơi chiếc cốc trên tay, nước bắt đầu chảy trên mặt đất.
“A……”
Chu Tự Bạch nghe được phía sau truyền đến một tiếng rên rỉ rất nghẹn ngào và ngắn ngủi, giật mình quay người lại, nhìn thấy đội viên hiện trường đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ, khẩu súng trong tay rơi xuống “cạch” trên mặt đất, cậu ta ôm cổ, lùi lại từng bước.
Đàm Mặc cũng sửng sốt, giống như Chu Tự Bạch, lực chú ý của cậu bị thầy Mạnh lên cơn đau tim hấp dẫn, căn bản không để ý đến phía sau mình!