Trời tối người yên, gió nhẹ thổi qua cửa sổ khiến Trì Thành trằn trọc trên giường cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đượm vẻ u buồn, cuối cùng quyết định ngồi dậy trên giường, lấy điện thoại ra xem thì đã hơn hai giờ sáng.
Trước đó không lâu, trong phòng Trì Thành đã xảy ra một chuyện trọng đại.
Hắn hôn Tiêu Lâm mà mình yêu thầm bấy lâu, cũng không phải hôn qua khăn giấy mà là hôn lưỡi thật sự khiến hắn mất khống chế nổi lên phản ứng sinh lý, còn bị Tiêu Lâm phát hiện nữa.
Trì Thành từ phòng ngủ của mình sang phòng khách với chỗ bên dưới cương cứng, sau đó lại đi tắm lần nữa, lần này là tắm nước lạnh.
2
Trì Thành rất phiền muộn.
Hối hận vì không kiềm chế được mình hôn Tiêu Lâm, biết rõ Tiêu Lâm đã say bất tỉnh nhân sự mà còn làm vậy với cậu, quả thực không bằng cầm thú.
Đáng buồn hơn là rõ ràng Tiêu Lâm đã hẹn hò với mình trên mạng mà ngoài đời còn đối với mình như vậy, nếu đêm nay mình không đưa cậu về nhà thì rất có thể nụ hôn của Tiêu Lâm sẽ bị người khác cướp mất.
Vừa nghĩ tới khả năng này, Trì Thành lập tức ngạt thở, tim rất đau, rất chua xót.
Trì Thành biết mình không nên có ý nghĩ này, trong lòng hắn Tiêu Lâm vĩnh viễn ngây thơ thuần khiết, vì say quá nên mới làm loạn với hắn thôi.
Thế nên hắn nhất định phải giấu kín chuyện đêm nay để giữ gìn hình tượng ngây thơ của Tiêu Lâm.
Dù cố thuyết phục mình như vậy nhưng Trì Thành vẫn nhịn không được suy nghĩ lung tung.
3
Hắn đứng dậy khỏi giường rồi đi tới mở cửa phòng. Mặc dù phòng cách âm rất tốt nhưng Trì Thành vẫn sợ quấy rầy Tiêu Lâm nên rón rén xuống lầu đi tới phòng mèo.
Vừa mở cửa ra đã thấy một con mèo vàng đang giơ chân lên chăm chú liếm lông trên trụ mèo, Trì Thành không để ý hoàng thượng đang bận rộn mà bế bổng nó lên, đồng thời nói chuyện với Mộc Mộc: "Mộc Mộc, hôm nay anh hôn Tiêu Lâm nhưng cậu ấy không biết anh là 111111 mà vẫn hôn anh, em nói xem có phải cậu ấy bắt cá hai tay không?"
Nói xong Trì Thành còn lắc lắc con mèo vàng béo ú, nhưng hiển nhiên Mộc Mộc không thèm để ý mà giơ chân sau đạp cánh tay Trì Thành, muốn thoát khỏi vòng tay hắn.
Đáng tiếc con mèo cào cấu không đủ làm Trì Thành sợ, hắn đổi tư thế ôm Mộc Mộc vào lòng rồi lẩm bẩm: "Haizz, vốn dĩ anh muốn nụ hôn đầu tiên của tụi anh lãng mạn một chút, giờ thì hay rồi, chẳng biết ngày mai ngủ dậy cậu ấy còn nhớ gì không nữa."
"Lúc nào cậu ấy cũng có thể phá vỡ kế hoạch của anh, khiến anh chẳng biết làm sao với cậu ấy cả."
"Nhưng dù cậu ấy có nhớ thì anh cũng phải phủ nhận thay cậu ấy, làm vậy Tiêu Lâm mới không cảm thấy có lỗi với bạn trai trên mạng của mình."
"Em thấy đúng không?"
Cứ thế Trì Thành kể lể với một con mèo hơn nửa đêm, đợi đến khi Mộc Mộc ngủ say trong lòng mình, Trì Thành mới chịu bế nó về ổ mèo rồi trở lại phòng khách.
Hôm đó Trì Thành thức trắng suốt đêm.
4
Mặc dù trong lòng Trì Thành tự thuyết phục mình như vậy nhưng đêm đó hắn vẫn nhịn không được nhắn tin cho Tiêu Lâm, thậm chí hôm sau còn cố ý tỏ ra lạnh lùng, lúc làm việc rất hay lơ đễnh, hơn nữa còn đọc nhiều bài viết liên quan đến bắt cá hai tay trên "001".
Nhưng Trì Thành hoàn toàn không ngờ buổi tối thứ hai sau khi xảy ra nụ hôn bất ngờ kia, Tiêu Lâm đòi gặp mặt hắn!
Điều này khiến Trì Thành lập tức hoảng loạn.
5
Như Trì Thành từng nói, kế hoạch ban đầu của hắn là muốn hẹn hò trên mạng nửa năm một năm rồi mới đề nghị gặp Tiêu Lâm, như vậy hắn mới dám chắc Tiêu Lâm sẽ hoàn toàn chấp nhận thân phận của mình ngoài đời.
Giờ chỉ mới hẹn hò trên mạng mà đã hẹn ngày gặp nhau, ngay cả người tự tin như Trì tổng cũng không dám chắc chắn điều gì.
Nhưng trước sự nũng nịu dụ dỗ của bạn trai nhỏ trên mạng, Trì Thành vẫn nhịn không được đồng ý, hẹn nửa tháng sau sẽ gặp mặt.
6
Lần này hẹn hò, Trì Thành muốn cho Tiêu Lâm một bất ngờ.
Trước đây hắn xem status của Tiêu Lâm trên "001" có thấy cậu nói thích bản nhạc piano "Starry Sky", vì vậy hắn muốn học đàn bài này.
Bản thân Trì Thành cũng có nền tảng piano nhất định nhưng "Starry Sky" có độ khó rất cao, tập trong nửa tháng vẫn hơi gấp rút, thế là hắn tận dụng mọi thời gian rảnh, mỗi ngày tăng giờ luyện tập làm ngón tay bị thương mấy lần, nhưng vừa tưởng tượng ra nụ cười ngọt ngào của Tiêu Lâm thì Trì Thành lại thấy ngón tay hết đau ngay, tim cũng được chữa lành.
7
Trải qua bao cố gắng, Trì Thành đã đàn được bài này gần như hoàn mỹ, sau khi chuẩn bị kỹ càng cho nơi hẹn hò, hắn lên mạng hẹn ngày giờ và địa điểm gặp mặt Tiêu Lâm.
Đêm trước ngày hẹn, Trì Thành hết sức kích động, còn bế Mộc Mộc lên đùi tâm sự: "Mộc Mộc, em nói xem Tiêu Lâm có nhận lời yêu anh không? Nếu có thì em meo một tiếng đi."
Đương nhiên Mộc Mộc không hiểu quan hốt phân của mình đang nói gì, chỉ ngáp một cái rồi lười biếng giơ chân sau lên gãi đầu.
"Con mèo lười này, lúc quan trọng chẳng chịu động viên mình gì cả." Trì Thành thấy vẻ thờ ơ của Mộc Mộc thì nhịn không được trách một câu.
Thật ra Trì Thành cũng không thích động vật nhỏ, hắn đã quen độc lai độc vãng, nhận nuôi Mộc Mộc chỉ vì Tiêu Lâm mà thôi.
Năm ngoái Trì Thành thấy Tiêu Lâm ngày ngày ngồi gần công ty cho Mộc Mộc lúc đó còn là mèo hoang ăn, đồng thời còn năn nỉ người trong nhóm chat công ty nhận nuôi Mộc Mộc, đáng tiếc không ai chịu giúp cả.
Khi Trì Thành thấy tin nhắn nhờ nuôi giùm kia, hắn nghĩ thầm nếu nhận nuôi tiểu mỹ nhân Tiêu Lâm này thì mình sẽ đăng ký đầu tiên.
Chạng vạng tối hôm sau, Trì Thành ngồi trên xe ngắm Tiêu Lâm đem đồ ăn mèo và sữa cho Mộc Mộc, còn đưa bàn tay trắng nõn xoa đầu mèo, trong mắt Tiêu Lâm tràn đầy dịu dàng cưng chiều, Trì Thành thấy vậy thì nhíu mày, hắn không hiểu tại sao phải dịu dàng với một con vật như vậy, nếu sự dịu dàng này dành cho mình thì tốt biết bao.
Đợi Tiêu Lâm thân mật với Mộc Mộc xong, Trì Thành nhìn cậu bịn rịn rời đi.
Tiêu Lâm chưa đi bao xa thì Trì Thành bước xuống xe, hắn đến trước thùng giấy đựng Mộc Mộc, ngồi xổm xuống hỏi một câu: "Mèo con, em nghĩ anh và anh trai lúc nãy có thể bên nhau không?"
Nói xong, Trì Thành thấy Mộc Mộc nằm im trong thùng giấy, nghiêng đầu nhìn hết sức ngây thơ.
"Thế này đi, nếu em cảm thấy anh có thể ở bên cậu ấy thì đặt tay lên tay anh, sau đó anh sẽ đem em về." Trì Thành xòe tay ra trước mặt mèo con.
Hình như mèo con hiểu được lời hắn nên chốc lát sau vươn tay mèo nhỏ xíu đặt lên bàn tay to rộng của Trì Thành.
Lúc đó Trì Thành cảm thấy đây là một con mèo rất thông minh.
8
"Lúc đó em thông minh thế mà sao giờ lại vậy hả." Hồi tưởng xong, Trì Thành nhịn không được quở trách Mộc Mộc.
Hắn không khỏi thở dài, mèo con thông minh đáng yêu ngày xưa giờ đã biến thành mèo lợn vừa béo vừa lười, năm tháng đúng là đồ ăn nuôi heo mà.
Trì Thành vừa gãi cằm Mộc Mộc vừa quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Giờ phút này, mặt trăng ngoài cửa sổ chỉ lộ ra một nửa, nửa còn lại khuất sau mây đen. Tựa như Trì Thành đang che giấu thân phận với Tiêu Lâm vậy.
Đợi đến ngày mai, Trì Thành sẽ lộ ra nửa còn lại để Tiêu Lâm thấy hết toàn bộ, biến thành trăng tròn vành vạnh không chút tỳ vết.
Liệu Tiêu Lâm có chấp nhận mình không?
9
Chẳng mấy chốc đã đến ngày gặp mặt, Trì Thành ra ngoài chuẩn bị từ sáng sớm, sắp xếp mọi việc để bảo đảm không có sai sót gì.
Hắn còn tập đi tập lại bản nhạc, thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút.
Bảy rưỡi tối, trong gian phòng tối đen, Trì Thành mặc đồ rồi đeo mặt nạ, ngồi trước cây đàn piano trắng, hắn đang chờ đợi, chờ một tia sáng xuất hiện trong phòng tối.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Đây là tiếng tim đập của Trì Thành, hắn rất hồi hộp, cũng rất hưng phấn.
Sau đó cửa mở ra mang đến ánh sáng le lói cho gian phòng tối đen, chàng trai ngoài cửa chậm rãi bước vào rồi đóng cửa lại.
Chàng trai kia bối rối gọi: "Anh ơi... Anh ở đâu?"
Trong lòng Trì Thành thầm trả lời: "Anh đây, bé yêu của anh."
Sau đó Trì Thành lướt ngón tay trên phím piano, bắt đầu đàn bản nhạc "Starry Sky".