Ảnh Giới

Chương 103: Cứu Hồ Ly



Chương 103: Cứu Hồ Ly

Sau khi kiểm tra chắc chắn không còn bất thường gì nữa tôi nhanh chóng đi tới chỗ của con hồ ly.

Sau khi kiểm tra thấy hồ ly đã bị dùng một thuật phong ấn khiến nó không thể cử động.

Tôi nhanh chóng giải trừ phong ấn cho nó.

Hồ Ly nhanh chóng ngã khụy xuống.

Tôi lo lắng hỏi.

"Ngươi không sao chứ?

Ta đường thần rừng nhờ tới cứu ngươi."

Chỉ nghe hồ ly cất tiếng yếu ớt.

"Ta không sao."

Tôi nhìn bộ dạng này của nó mà không khỏi có chút đắn đo.

"Ngươi có đi được không?"

"Ta e là không còn đủ sức.

Thành thật xin lỗi ngươi, khiến ngươi phí công một phen."

Nghe vậy, tôi ngơ ngẩn.

Quả thật tôi không nghĩ tới trường hợp này.

Giờ làm sao mà có thể vác một con hồ ly lớn bằng cả một cái ô tô bán tải đi được.

Chợt hồ ly nghĩ ra một phương pháp.

Nó thu nhỏ thân hình thành một con tiểu hồ ly.

Nó nhìn tôi nói.

"Ta có thể hóa nhỏ lại, ngươi xem."

Thấy vậy tôi khá vui vì vấn đề tạm thời đã được giải quyết.

"Được, mau leo lên vai ta.

Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Cũng đúng lúc này tiếng ầm ầm từ ngoài cửa hướng tới.

Rõ ràng chiến đấu của chúng tôi động tĩnh không nhỏ vậy mà đám này giờ mới tới.

Nhưng không sao, đó cũng coi như là may mắn.

Không nghĩ nhiều, tôi cùng với hồ ly lao ra ngoài.

Liên tục bay đi.

Ở phía sau có rất nhiều kẻ liên tục đuổi theo.



Một loạt công kích bắn tới phía tôi.

Có những kẻ phi hành rất nhanh đã áp sát.

Tôi tung một chiêu kiếm đánh trúng cơ thể bọn hắn nhưng bọn hắn lại không hề có phản ứng.

Phản lực truyền lại cho tôi có cảm giá như đánh vào một tấm kim loại.

Hồ ly cất tiếng.

"Không ổn rồi, chúng ta bị bao vây rồi."

Quả thật, rất nhanh tôi đã nhận ra mình bị bao vây bởi khoảng 300 nhẫn giả.

Thực lực không hề kém.

Tôi kết ấn phát động “Hỏa Phá Lưu Tinh” hàng loạt cầu lửa giày đặc như cơn mưa bắn ra về phía đám nhẫn giả.

Nhưng chúng lại không hề né tránh mà trực tiếp xuyên qua áp sát tôi.

Chúng chỉ sử dụng v·ũ k·hí liên tục giao đấu cận chiến với tôi mà không hề phát động nhẫn thuật.

Tôi liên tục b·ị đ·ánh cho không còn thời gian thi triển các loại thuật pháp.

Có một tên lao từ phía dưới lên muốn đánh vào chân tôi.

Nhân vậy tôi mượn lực, bay lên một đoạn nhanh chóng tung ra một luân xa hỏa cầu.

Luân xa cắt qua người một tên nhẫn giả nhưng hắn cũng không có c·hết.

Phần trên của hắn vẫn không ngừng cử động.

Tôi để ý phần cắt đứt cũng không hề có máu thịt rơi ra.

"Chuyện này là sao?"

Tôi nhìn con Hồ Ly mong rằng nó biết câu trả lời.

Nhưng kết quả là tôi khá thất vọng.

Chỉ nghe chừng mắt nói.

"Sao ngươi lại nhìn ta.

Theo ta quan sát thì những kẻ này không giống người sống.

Chúng giống như những con rối được điều khiển bởi một kẻ nào đó."

Tôi chợt nhớ tới một loạt nhiệm vụ cấp c nói về các ngôi mộ bị trộm.

Đa phần đều là nhẫn giải luyện thể.

Tôi rùng mình.

Chẳng lẽ có kẻ đã trộm những cái xác rồi luyện chúng thành con rối để chiến đấu.

Thực sự như vậy thì quá đáng hận.



Nhẫn giả chiến đấu hi sinh cuối cùng lại bị luyện thành công cụ.

Chắc chắn kẻ đứng sau là một tên nhẫn giả lưu vong sử dụng cấm thuật tà ác.

Mặc dù đoán ra một hai nhưng hiện tại tôi không thể làm gì khác.

Liên tục bị các nhẫn giả luyện thể thuật đã được cải tạo t·ấn c·ông.

Tôi gần như không thể trốn tránh nhưng cứ liên tục đánh thì cũng không phải cách.

Đang không biết làm sao thì hồ ly cất lời.

"Kẻ cầm đầu dùng cấm thuật không chế đám này.

Phải tìm ra hắn mới có cơ hội thoát thân."

Tôi như bừng tỉnh cơn mê.

Vậy mà trước đó tôi không nghĩ ra.

Vội phát động thần thức tra xét xung quanh nhưng không thấy có gì dị động.

Mà cũng phải, thần thức của tôi cũng đâu thể phân biệt đâu là người thường, đâu là con rối đâu.

Lần này thì c·hết chắc rồi.

Tôi dùng thủy thuật tạo ra sương mù mong có thể chạy trốn nhưng kết quả những con rối kia cũng có thể sử dụng nhẫn thuật nhanh chóng đánh tan.

Chúng mặc dù là con rối nhưng những nhẫn thuật cơ bản vẫn có thể sử dụng.

Tôi chán nản.

Đánh thì đánh không lại, chạy thì chạy không thoát.

Phải làm sao đây.

Bỗng ở phía xa vang lên tiếng.

"Đội trưởng, chúng tôi tới giúp anh đây."

Ngay lập tức có những quan tài đá xuất hiện ở hư không nhốt đám con rối rồi kéo xuống lòng đất.

Những cái quan tài đó có thể ngăn cách liên kết với thế giới bên ngoài nên đám con rối kia cũng không thể thoát ra được.

Một thân ảnh nhanh như ánh chớp, để lại những tia sáng nơi hắn lướt qua.

Liên tục đánh lên người vài con rối đang vây quanh tôi.

Mặc dù không có nhiều tác dụng nhưng cũng khiến những con rối t·ê l·iệt trong phút chốc.

Đến bây giờ thì tôi đã nhận ra đó là thành viên đội của tôi.

Suốt mấy năm gắn bó với nhau làm biết bao nhiệm vụ.

Khi thấy tôi phát nhiệm vụ thì họ đã không ngần ngại nhận lấy rồi nhanh chóng tới đây.

Cảm giác có những người anh em sương máu quả thực rất tuyệt vời.



Tôi có chút cảm động mà muốn khóc.

"Mọi người! Cảm ơn."

"Haha, đội trưởng làm gì mà khách sáo thế.

Chiến đấu cấp bậc này mà thiếu chúng tôi là không được rồi."

Đám người họ nhanh chóng đã đến bên cạnh tôi

Họ giờ đang trưởng thành.

Ai cũng đã là ninja cao đẳng, thực lực thậm chí xét về một khía cạnh bí kĩ, huyết mạch thì còn cao hơn cả tôi.

Giờ họ đứng đó như những vị anh hùng cứu thế.

Tôi không khỏi hồi tưởng lại những ngày mới đầu, họ chỉ là những kẻ bị coi thường, thực lực yếu kém.

Ấy vậy thoáng chốc họ đã trưởng thành, thực lực lại cường đại.

Tôi ngửa mặt lên trời cười lớn.

"Haha, được.

Hôm nay chúng ta hãy chiến thật thống khoái.

Những kẻ này chỉ là con rối.

Nhanh chóng tìm ra kẻ điều khiển chúng."

Chỉ nghe một ấm thanh như đinh đóng cột.

"Được, để đó cho em."

Bạch Nhãn Phong mở thiên phú quan sát xung quanh, sau một hồi thì hắn ném ra một phi tiêu về một kẻ đang đứng.

Phi tiêu tới trước mặt hắn thì dừng lại.

Có một cái khiên đã chắn trước mặt hắn.

Bạch Nhãn Phong kết ấn hô “ khởi”.

Cái phi tiêu p·hát n·ổ nhưng chỉ thấy khói trắng bống lên.

Tên kia vẫn đứng đó không hề cử động.

Những Con rối còn lại cũng không có đứng yên mà liên tục lao tới chúng tôi t·ấn c·ông.

Trấn Hoa ngưng tụ nhân ảnh hiển hóa dựa theo công pháp của Mộc Vân và bí thuật họ trấn.

Thân ảnh không lồ trên tay cầm theo một cái búa liên tục đập về phía những con rồi như đánh chuột.

Đám con rối liên tục bay ra xa rơi xuống đất phát ra những âm thanh "uỳnh uỳnh".

Nhưng chúng cũng không hề tổn thương quá nặng, có những kẻ lại tiếp tục bay lên phát động công kích trả lại.

Lôi Bá thì cùng với Bạc Nhãn Phong hợp lực t·ấn c·ông tên cầm đầu muốn ngăn hắn thi pháp nhưng giống như đánh vào cái mai rùa vậy.

Thậm chí họ còn không thể chạm vào hắn.

Rất nhanh, hai người họ cũng bị đám con rối vây lại.