Ảnh Giới

Chương 106: Chiến Thắng



Chương 106: Chiến Thắng

Thấy hành động kì lạ của tôi, Bạch Nhãn Phong vội cự tuyệt.

"Không, đội trưởng.

Chúng ta có sống cùng sống, có c·hết cùng c·hết."

Lôi Bá khi nay nghe thấy hồ ly nói cũng vội tranh dành.

"Đúng đội trưởng.

Không thì để ta nhận huyết mạch cho.

Ta cũng rất lợi hại."

Trấn Hoa thì nước mắt trực rơi cũng nói.

"Để ta cho. Ta không có s·ợ c·hết."

Hồ li cất tiếng cắt đứt tranh cãi của tất cả.

"Các ngươi không được.

Các ngươi đều có huyết khế giới hạn rồi.

Không thể một chốc một nát có thể dung hợp huyết mạch của ta."

Tôi cũng bắt đầu tỏ ra nghiêm nghị, nhìn thẳng vào mắt của mọi người rồi nói.

"Được rồi.

Đây là mệnh lệnh cuối cùng của một đội trưởng.

Tất cả nghiêm.

Thực hiện mệnh lệnh tuyệt đối là điều quan trọng nhất của một nhẫn giả.

Kẻ không tuân thủ mệnh lệnh sẽ bị tất cả nhẫn giả thế gian coi thường.

Tất cả chuẩn bị rời đi.

Nghe rõ chưa."

Tất cả mọi người đồng thanh.

"Rõ."

Chỉ thấy nước mắt họ lăn dài.

Mạnh mẽ như Bạch Nhãn Phong thì nắm chặt tay đến bật máu.

Mà yếu đuối như Trấn Hoa thì liên tục lau nước mắt.

Tôi cũng không cầm lòng được nên đành quy đi.

Rồi tôi gật đầu với con hồ ly

"Hồ Ly, Làm đi.

Xin lỗi.

Ta biết sau khi kí khế ước giới hạn thì Linh Thú cũng sẽ mất hết sức mạnh, thậm chí là c·hết.

Nhưng vì mọi người ta cũng đành cầu xin ngươi."

Hồ ly nghe tôi nói vậy cũng chỉ nở nụ cười.

Nó bay lên che trước ánh trăng.

Hình ảnh hồ ly trở lên mơ hồ.



Trên người nó xuất hiện hàng loạt sợi xích trong suốt bay ra cuốn chặt lấy tôi.

Cơ thể của tôi như bị khóa chặt.

Có một liên kết thần bí được hình thành giữa tôi và hồ ly.

Tôi có thể cảm nhận được thiên phú của nó.

Thậm chí có thể biết rõ phải làm như thế nào với năng lực mới này.

Trong phút chốc tôi nhớ lại quá khứ khi còn ở Trái Đất, những người bạn ở Xích Quỷ Quốc, Rồi cả Hoa Quốc và cả người con gái tôi yêu đang ở trong bức tranh.

"Xin lỗi mọi người.

Có lẽ đành hẹn kiếp sau chúng ta gặp lại.

Nhưng kiếp sau thì ta vẫn thích cuộc sống hiện đại hơn"

Chợt như nghĩ ra cái gì đó, tôi tự chửi mình ngu ngốc.

"Con mẹ nó, bao nhiêu năm học hành chữ thầy chả thầy hết rồi."

Ngay lúc này thì Ma Tâm phun ra một ngụm máu.

Đôi mắt trở nên đen đυ.c, trực tiếp ngã khụy.

Hồ ly cũng rơi xuống mặt đất nằm đó như một con chó c·hết.

Tôi vội phát động ảo thuật để khống chế Thiết Sa thay cho Ma Tâm.

Mọi người thấy vậy nhìn tôi rồi quay đầu.

Lôi Bá tỏ ra lạnh lùng cất lời.

"Đội trưởng, Xin lỗi.

Chúng tôi đi đây.

Chúng tôi sẽ trở lên mạnh mẽ rồi báo thù cho anh."

Bạch Nhãn Phong cũng vội đỡ lấy Ma Tâm.

"Đi thôi."

Nghe vậy tôi vội quát lớn với Lôi Bá.

"Đi cái em gái ngươi.

Ngươi có thấy cái tòa nhà cao kia không.

Mau dùng năng lực lôi điện của ngươi chạy quanh đó cho tới khi kiết sức cho ta."

Mọi người quay lại nhìn tôi nghi hoặc.

Tôi không để họ nói gì mà quát ngay.

"Nhanh! Xong tôi sẽ giải thích sau."

Nghe vậy Lôi Bá mặc kệ hết thảy, nhanh chóng phát động lôi điện đi tới rồi chạy quanh tòa tháp đó rất nhanh.

Trấn Hoa và Bạch Nhãn Phong dường như nhận thấy còn hi vọng cũng vội dụng sức t·ấn c·ông về phía Thiết Sa.

Nhưng cuộc chiến vừa rồi đã tiêu hao sạch lực lượng của chúng tôi.

Nên những chiêu thức đó cũng dễ dàng bị Thiết Xa dùng ý niệm ngưng tụ khiên chắn phá giải.

Sau một lúc thì Lôi Bá cũng kiệt sức.

Tôi cũng không còn lực lượng.



Ảo thuật kết thúc.

Thiết Sa thấy vậy cười lớn.

"Haha haha. baka

Sao, còn chiêu gì không."

Nhưng chưa nói hết câu thì cơ thể hắn và những con rối như bị một lực lượng vô hình hút về phía tòa nhà cao đó.

Tất cả bị dán chặt vào mà không rõ vì sao.

Thiết Sa vội rít gào.

"Chuyện gì vậy?

Các ngươi đã làm gì ta.

Aaaa! Ta phải gϊếŧ các ngươi."

Tôi vội hô lớn.

"Mọi người, nhân lúc này, gϊếŧ hắn."

Lần này chúng tôi phải gọi là dùng hết sức đẻ em bé.

Tay tôi cầm thương kiếm.

Bạch Nhãn Phong có một quyền ảnh hình rồng.

Trấn Hoa trên tay có một cây búa Mà Lôi Bá trên tay cũng là một kiếm điện ngưng thực.

Trực tiếp hướng đầu Thiết Sa mà đánh tới.

Hắn vội dùng ý niệm ngưng tụ phòng ngự nhưng dường như mạt sắt xung quanh không còn nghe hắn khống chế.

Chúng vừa hiện lên cũng nhanh chóng bị hút về phía tòa nhà.

Hắn điên cuồng hét lớn.

"Không! Ta không cam tâm."

"Uỳnh" bốn chiêu thức kết thúc.

Chúng tôi ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển.

Trên tòa nhà lúc này chỉ còn lại một cái xác không đầu của Thiết Sa.

Hắn mặc dù nhẫn thuật rất mạnh nhưng chung quy năng lực phong ngự vẫn không cao.

Thấy mọi chuyện đã kết thúc, mọi người quay sang nhìn tôi.

Tôi nhún vai.

"Có gì đâu."

Hắn dùng cấm thuật điều khiến sắt thép mà sát thép lại bị từ trường khống chế.

Lôi Bá bay quanh tòa nhà tạo ra một từ trường tạm thời khiến hắn mất hết năng lực khống chế.

Không thể điều khiển sắt thép với một nhẫn giả quá phụ thuộc vào nó sẽ là điểm yếu chí mạng.

Nghe vậy thì người hiểu người không.

Dù sao cái này cũng là kiến thức của thời hiện đại.

Nhưng là nhẫn giả lôi hệ, Lôi Bá cũng lờ mờ hiểu.

"Ra là vậy.



Đội trưởng đúng là đội trưởng.

Chúng ta phục rồi haha!"

Mọi người cười vang.

Chúng tôi dìu nhau đi tới chỗ Ma Tâm.

Tôi hỏi thăm.

"Tâm Ma, cô không sao chứ."

"Ta không sao, tạm thời mất đi thị lực thôi."

Nói rồi cô ta ho lên mấy tiếng mệt nhọc.

"Khụ ...khụ."

Bạch Nhãn Phong thấy vậy vội tới ôm lấy Tâm Ma.

"Em có sao không?"

Chúng tôi thấy vậy chị cười cười không nói gì.

Tôi đi tới chỗ hồ ly.

"Xin Lỗi.

Ta sẽ làm cho ngươi một cái miêu thờ."

Chợt con Hồ Ly ngóc đầu dậy.

"Thờ cái ông nội ngươi.

Ta chưa có c·hết được không?"

Tôi nghi hoặc.

"Nhưng không phải yêu thú...."

Hồ ly lập tức phản bác.

"Ngươi có phải bị ngu không.

Ta là hồ lý có 9 cái mạng.

Ta chỉ tạm thời mất đi lực lượng thôi.

Không c·hết được."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật lúc này nhìn lại thì Hồ Ly chỉ còn lại 8 đuôi.

Có lẽ phải mất rất nhiều thời gian để nó khôi phục thực lực.

Lúc này Lôi Bá tiến tới.

"Đội trưởng, Chúng ta nhanh chóng về trường báo cáo sự việc thôi.

Lần này tiêu diệt làng Thiết Sa công đầu thuộc về anh rồi."

Trấn Hoa cũng hết sức tung hô.

"Đội trưởng lợi hại thật.

Lần nay anh chắc chắn sẽ trở thành ninja cấp địa ngục luôn."

Tôi quay ra nhìn mọi người nở nụ cười chua xót.

"Xin lỗi, thực ra tôi có chuyện giấu mọi người.

Tôi không phải người đất nước này vì thế tôi phải rời khỏi đây."

Mọi người đêu quay sang, trợn to mắt mà nhìn tôi.