Ảnh Giới

Chương 105: Bất Lực



Chương 105: Bất Lực

Chúng tôi nhanh chóng phạt động bí thuật tạo hình của Mộc Vân để bảo vệ cơ thể.

Sau đó nhanh chóng tiến hành phản kích.

Hi vọng lần này có thể khiến hắn b·ị t·hương.

Lần này tôi không sử dụng mộc thuật mà là kim thuật.

Hàng trăm ngọn thương xuất hiện trong hư không bay tới phía hắn.

"Thương Thiên Liệt Địa".

Nhưng tới trước mặt hắn thì tất cả như ta biến vào hư không.

Tôi như c·hết lặng mà lẩm bẩm.

"Đây, không thể nào.

Chiêu thức của ta đi đâu rồi."

Chợt tôi như nghĩ tới cái gì.

Phải chẳng đây là một trong các biểu hiện của một Triển Linh cảnh.

Hắn đã có thể dễ dàng khống chế một thuộc tính trong một không gian nhất định.

Bạch Nhãn Phong cũng chú ý tới điều kì lạ này.

Sau một hồi thì cậu ta nói.

"Hắn chưa phải là triển linh, từ biểu hiện chiêu thức thì có thể khẳng định hắn mới chỉ là bán triển linh mà thôi."

Nghe vậy thì chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi cũng tương đương hóa thần nên nếu hắn là bán bộ triển linh thì chắc chắn chúng tôi vẫn có cơ hội đấu một trận.

Chứ nếu hắn mà là triển linh cảnh thì chúng tôi thực sự là không có một phần vạn cơ hội.

Tôi nhanh chóng thay thế kim thuật bằng hỏa thuật.

Một tia lửa cực mạnh như một chùm tia laze bắn thẳng vào phía hắn.

Chiêu này là một chiêu cực mạnh mà tôi đã lĩnh ngộ được từ hai kiếp.

Thấy chiêu này hắn cũng không giám coi thường.

Hắn vội ngưng tụ một cái khiên lớn ở trước mặt hi vọng có thể chặn lại.

Thấy vậy Trấn Hoa cũng nhanh chóng phát động thổ hệ khóa chặt hắn.

Lôi Bá cũng tung ra một chiêu điện lôi cực mạnh vào phía sau lưng hư ảnh.

Bạch Nhãn Phong giờ cả người cũng bốc bạch quang xuất hiện ở trên đầu hư ảnh rồi nâng tay hạ xuống một cự quyền.

Tất cả chúng tôi không ai lưu thủ.

Hi vọng một kích hợp lực này có thể khiến hắn trọng thương.



Nhưng thay vì ra sức phòng ngự hắn lại lựa chọn ngược lại.

Chỉ thấy hai tay hắn liên tục kết ấn.

Trong khi chúng tôi đang dồn sức mong phá tan pháp tưởng hiển hóa của hắn thì mạt sắt trong không trung cũng hiển hóa thành bốn cánh tay không lồ rồi bóp chặt chúng tôi.

Những tiếng răng rắc không ngừng vang lên thể hiện phòng ngự của chúng tôi cũng đang dần biến mất.

"Mọi người cố lên!"

Tôi hét lớn rồi vận dụng sức mạnh toàn thân.

Dường như không ai còn giữ lại chút gì.

Điện quang Lôi Bá cũng mạnh hơn, bạch quang trên người Bạch Nhãn Phong cũng trở lên rực rỡ.

Tia lửa từ chỗ tôi cũng chuyển sang màu đỏ rực.

Chỉ nghe một t·iếng n·ổ lớn “ầm” vang lên.

Sau đó là khói bụi mịt mờ che phủ tầm nhìn của chúng tôi.

Sau một hồi những cánh tay đang bóp chúng tôi dần tan rã và rớt xuống.

Lấp lánh như những giọt sương mai trong nắng sớm.

Trấn hoa cười lớn.

" Tốt quá, chúng ta thắng rồi."

Nghe thế, chúng tôi cũng buông lỏng nhìn nhau nở nụ cười.

Bỗng một âm thanh vang lên khiến tôi sững người.

"Đội trưởng, cẩn thận."

Một lực lượng đẩy tôi bay ra xa.

Ngay lúc đó một cái ngón tay nhọn hoắt xuyên qua chỗ tôi vừa đứng.

Tôi vội nhìn lại.

Giờ khói bụi đã tan đi.

Chúng tôi nhìn thấy Thiết Sa.

Hắn vẫn đứng đó.

Trên người có một lỗ máu lớn ở ngực.

Có lẽ đã bị tôi đánh ra nhưng lại không hề có máu.

Chúng tôi ngây người khi thấy hắn vẫn đang nở nụ cười nhìn chúng tôi.

"Sao lại ngạc nhiên vậy?"

Lôi Bá kinh ngạc mà chỉ Thiết Sa lăp bắp.

"Ngươi, Ngươi là tên điên.



Vậy mà lại dùng cấm thuật lên chính người mình.

Biến mình thành một người kim loại."

Chỉ thấy Thiết Sa hắn tỏ ra đắc ý vô cùng.

"Vậy thì sao.

Cơ thể ta là bất tử, dù có là ninja cấp bậc địa ngục cũng không thể làm gì được ta."

Rồi hắn đưa mắt sang nhìn tôi.

"Cũng khá khen cho các ngươi khi có thể khiến ta phải thể hiện bản lĩnh thực sự."

Hắn nói xong thì v·ết t·hương trên cơ thể hắn dần được những hạt mạt sắt lấp đầy.

Chúng tôi như c·hết lặng.

Không biết phải làm sao đây.

Kiếm đâu ra ninja cấp địa ngục hay ninja cấp thần tới mà cứu chúng tôi đây.

Mọi người nhanh chóng di chuyển lại chung một chỗ.

Tôi nhìn mọi người cười khổ.

"Xin lỗi!"

Trân Hoa nhìn tôi cười nói rất hào sảng.

"Haha, sống c·hết có nhau có gì đâu.

Ít ra chúng ta cũng được c·hết trên chiến trường."

"Phải."

"Mãi mãi là đồng đội."

Bạch nhãn phong và Lôi Bá lần lượt nói rồi đưa tay đặt lên vai tôi.

Chỉ nghe hắn cười lên đắc ý kèm thêm chút châm chọc.

"Ha ha, thật cảm động.

Vậy tạm biệt."

Nói rồi Thiết Sa ngưng tụ một quả cầu khổng lồ, nơi mà mọi thứ nó đi qua sẽ bị mạt sắt sắc nhọn nghiền thành mảnh vụn.

"Không!

Ta sẽ không để ngươi làm hại họ.

Họ là những người thân nhất của ta trên thế gian này."

Một tiếng hét lớn vang lên.



Chúng tôi vội nhìn lại thì thấy Ma Tâm.

Giờ cô đã giải trừ nhãn thuật không thế đám con rối.

Mắt cô chuyển sang màu đỏ.

Tròng mắt cũng dần xuất hiện một hình bông hoa.

Hai đôi con ngươi chảy ra huyết lệ.

Chỉ thấy lúc này chiêu thức vừa ngưng tụ của Thiết Sa hoàn toàn biến mất.

Hắn cứ đứng đó bất động giống như những con rối.

Tôi nghi hoặc.

"Chuyện này là sao?"

Hồ ly lúc này bay tới cất tiếng giải thích.

"Ngu ngốc, hắn biến vơ thể hắn thành người sắt thì hắn vẫn sẽ phải điều khiển bằng ý thức.

Khóa ý thức hắn lại tất nhiên hắn sẽ như các con rối kia rồi."

Mặc dù thể xác hắn không thể cử động nhưng hắn vẫn có thể mở miệng chửi thề.

"C·hết tiệt, cái điểm yếu c·hết tiệt này.

Nhưng các ngươi không thể khống chế ta lâu đâu."

Thiết Xa nhìn chúng tôi tức giận.

Vẻ mặt của Ma Tâm cũng ngày một trắng bệch.

Mặc dù dùng ảo thuật ngăn cản hắn điều khiển cơ thể nhưng thực sự thì chênh lệch thực lực quá lớn.

Rất nhanh mọi chuyện sẽ lại như cũ.

Tôi nhìn về hồ ly như đem hi vọng cuối cùng đặt lên nó.

Dù sao nó cũng đã sống hàng trăm năm, tu vi cũng không hề yếu.

Biết đâu nó lại có cách.

"Ngươi có cách nào không.

Mau sử dụng đi."

Chỉ thấy nó thở dài có vẻ bất đắc dĩ.

"Ta! Ta có thể kí huyết kết huyết mạch giới hạn cho một người để hắn có thể tạm thời khống chế tên kia.

Tranh thủ thời gian cho những người khác có cơ hội chạy trốn.

Nhưng."

Tôi vội cắt ngang, không để cho nó nói hết.

" Không có nhưng nhị gì hết.

Mau kí huyết khế giới hạn với ta."

Rồi tôi hạ quyết tâm, quay sang nói với đám Bạch Nhãn Phong.

"Mọi người chuẩn bị rời khỏi đây đi."