Ảnh Giới

Chương 126: Đặt Bẫy



Chương 126: Đặt Bẫy

Thiên Quang Thạch kì thực là một loại đá có khả năng phát sáng khi dùng linh lực kích phát.

Nó thường được dùng để đi đêm và soi sáng rất dễ tìm được.

Nghe tôi nói vậy thì tất cả rất nhanh gật gù đồng ý.

Sau khi thấy không có sự phẩn đối thì tôi mới lên tiếng phân phó.

"Bây giờ tôi đi mua giấy bạc, Lão Khô Cốt đi tìm phòng trống, Vu Béo đi tìm một cái hòm còn Âm Nguyệt chuẩn bị băng keo, dây thừng để làm bẫy."

Vậy là chúng tôi chia ra đi mua sắm.

Về phòng trống chỉ cần bỏ ít tiền thuê rồi bỏ hết đồ ra là có.

Chẳng qua là cần tìm một nơi ít dân cư để có thể thoải mái khi chiến đấu.

Cũng may chúng tôi tìm được một ngôi biệt phủ dành cho khách nghỉ ngơi ở một sơn trang ngoài thành.

Sau khi bàn bạc với gia chủ cũng đã thuê được.

Tôi nhanh chóng mang giấy bạc tới.

Âm Nguyệt cũng mang tới một ít băng keo và dây thừng.

Nhưng đợi mãi mà không thấy Vu Béo tới.

Lão Khô Cốt thiếu kiên nhẫn nói.

"Cái thằng này, hay lại tìm chỗ nào làm một giấc rồi."

Vừa nói xong thấy Vu Béo cõng một cái hòm lớn đi tới.

Hắn đặt xuống thở hồng hộc nói.

"Sư phụ, con tìm mãi mới được cái này.

Rất hợp với người.

Cao mét tám mà rộng chỉ 60.

Vừa khít luôn.

Mà lại còn được trạm trổ rồng phượng rất đẹp."

Lão Khô Cốt nhìn cái hòm mà trợn trắng mắt, thở không ta hơi.

"Ngươi, ngươi! Con mẹ ngươi lại mua quan tài cho lão phu à."

Vu béo cười ha hả.

"Làm người ai chẳng phải c·hết.

Sư phụ cứ nằm trước xem sao.

Sau này n·gười c·hết con còn biết đường mua quan tài an táng cho người."

"Ngươi!"

Nói rồi hai người lại đánh nhau một trận.

Tôi đành nhảy ra can ngăn.

Thôi thì mua thì cũng mua rồi.

Đành cứ vậy mà làm.

Rất nhanh chúng tôi đào ra một cái hố lớn để quan tài.



Ở trên bày cơ quan mở nắp.

Sau đó cho lão khô cốt nằm ở trên.

Cả căn phòng được dán giấy bạc.

Mọi chuyện tới chiều tối mới hoàn thành.

Âm Nguyệt cho Lão Khô Cốt dùng ngải.

Rất nhanh hơi thở của lão trở nên không đều, cảm giác cơ thể như lúc nào cũng có thể ngỏm.

Thấy vậy Vu Béo cười khúc khích rồi bắt đầu quay ra giả vờ gào khóc.

"Ối sư phụ ơi là sư phụ ơi! Hôm qua còn ăn cánh gà mà nay người đ·ã c·hết già rồi sao."

Nghe vậy lão khô cốt rút cái giày ném cho hắn một cái.

"Thằng bất hiếu, cút mẹ mày đi."

Chúng tôi cũng đành bó tay chấm com với cặp thầy trò này.

Những viên Thiên Quang Thạch được bố trí với những sợ dây linh lực kết nối với Lão Khô Cốt.

Chỉ cần con ma linh kia xuất hiện là lão sẽ kích phát.

Chúng tôi thì trốn ở xung quanh chờ đợi.

Ngày thứ nhất qua đi mà không co gì xảy ra.

Chúng tôi đành đi ăn và nghỉ ngơi.

Tới đêm thứ hai vẫn vậy nhưng chúng tôi cũng đành chờ đợi.

Tới đêm thứ bảy thì có một cơn gió lạnh thổi qua.

Biết có điềm, chúng tôi nhanh chóng đề cao cảnh giác.

Ở trong phòng Lão Khô Cốt ngủ rất say.

Tiếng thở mệt mỏi khiến con Huyết Ảnh Thi Nhân liếʍ lưỡi thèm thuồng.

Nó chui lên từ dưới đất.

Leo lên người Lão Khô Cốt ngồi chồm chỗm.

Nó thè cái lưỡi ra định hút lấy tinh huyết thì uỳnh một cái.

Ánh sáng xuất hiện.

Nhanh như cắt con Huyết Ảnh tìm bóng tối để chui vào nhưng chợt nhận ra cả căn phòng không có lấy một tia bóng tối.

Nó định chui vào bóng của Lão Khô Cốt nhưng khi quay lại cũng không thấy Lão Khô Cốt đâu.

Lớp da đen xì của nó bắt đầu bốc lên khói xanh phát ra âm thành "xèo xèo".

Rất nhanh, nó để lộ ra cơ thể thật sự.

Đó là một người gầy gò không có da.

Cả cơ thể chỉ toàn cơ thịt và máu với đôi mắt to bất thường.

Đến lúc này nó bắt đầu rít gào.

Dùng cương phong mà đánh tan cả căn phòng.

Chúng tôi rất nhanh vây lấy nó.



Vu Béo đắc ý cười lạnh.

"Chạy đi đâu con trai?"

Âm Nguyệt cũng hùa theo.

"Còn nhớ chị không cưng?"

Một bàn tay khô quắt vươn ra từ mặt đất khiến ai nhìn cũng tưởng xương khô độn mồ sống dậy.

"Còn có lão phu khà khà khà."

Tôi nghe vậy thì lúng túng không biết giới thiêu sao cho đúng đành nói.

"Nơi nào có ánh sáng nơi đó có bóng tối."

Nói xong tôi cũng đếch biết mình đang nói cái gì.

Mọi người quay ra nhìn tôi.

Tôi cười cười cho qua.

"Thôi kệ đi, tiêu diệt con ma linh quan trong hơn."

Âm Nguyệt điều khiển Linh Miêu chém lên người Huyết Ảnh cơ mà lại không để lại dấu vết gì.

Cơ thể của nó giống một vũng máu hình thành không sương không phổi lấy gì mà cắt.

Lão Khô Cốt cũng nhảy ra đấm vài cái.

Chỉ thấy lão nhanh chóng lùi lại lau đi máu dính trên tay.

"Con này máu có độc.

Không thể dùng t·ấn c·ông thông thường."

Lúc này con Huyết Ảnh bắt đầu ngửa cái mặt lên trời, hai tay dang ra mà xoay như chong chóng.

Một cơn lốc được hình thành khiến khí huyết trong người chúng tôi nhộn nhạo.

Lão Khô Cốt lên tiếng nhắc nhở.

"Nguy rồi, nó muốn hút máu của chúng ta."

Vu Béo lập tức phát động Hồng Nhi thả ra khói độc.

Cơ mà con Huyết Ảnh hút hết vào người mà không tỏ ra đau đớn gì.

Chúng tôi phát động công kích tên người hắn khiến những mảnh cơ thể nó bay ra hóa thành huyết vụ nhưng lại bị nó hút ngược trở lại.

Nhanh chóng khôi phục cơ thể như cũ.

Vu Béo nhìn lão Khô Cốt.

"Làm sao đây sư phụ?"

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây."

Âm Nguyệt cũng cau mày suy tư.

Tôi triệu hồi Linh Dê ra để thử nhưng vô dụng.

Tôi than thở.

"Chẳng nhẽ chúng ta cứ như vậy bỏ qua cho nó sao?"

Lão Khô Cốt thở dài.



"Nhưng biết làm sao, nếu ở đây thêm chút nữa thì máu của chúng ta cũng bị nó hút hết đấy."

Âm Nguyệt, Vu Béo rất nhanh lùi lại.

Tôi thì không cam tâm.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu.

Tôi bực mình đem linh khí dẫn dắt vào mấy viên Thiên Quang Thạch rồi ném vào người nó.

Vừa để xả giận vừa cầu may.

Tôi nghĩ, nếu nó sợ ánh sáng thì thử tăng cường độ lên xem có hiểu quả không.

Tôi quay đi nhìn mọi người.

"Thôi được rồi.

Rút thôi.

Đợi người có năng lực tới giải quyết chứ ma linh kiểu này chúng ta không xử lí được."

Nào ngờ Thiên Quang Thạch bay qua rồi bị con Huyết Ảnh hút vào.

Những tiếng lạch cạch nứt vỡ vang lên, rồi tôi thấy một tia lửa xuất hiện.

Thiên Quang Thạch bị nổ tạo ra lửa nhanh chóng kết hợp với khí vụ của Vu Béo mà b·ốc c·háy đùng đùng.

Huyết Ảnh nhanh chóng hóa thành một ngọc đuốc sống không ngừng rít gào có vẻ đau đơn vô cùng.

Tôi thấy vậy cười lớn.

"Ha ha, nó sợ lửa.

Mau dùng lửa gϊếŧ nó đi."

Cơ mà tất cả lại đứng im nhìn tôi.

Cũng phải thôi, đất nước này không có công pháp để tạo ra lửa, lực lượng nguyền rủa thì có thể nhưng nó không mạnh.

Nhưng có còn hơn không.

Sau một hồi chần trừ thì họ đem rất nhiều được liệu ra mà thi pháp.

Ngọn lửa trên người Huyết Ảnh không ngừng c·háy l·ớn.

Nó điên cuồng lao về phía chúng tôi mà vung lưỡi chém.

Cơ thể của nó không ngừng thiếu đốt rồi lại lành lại.

Chúng tôi phải rất vất vả mới có thể vừa thi pháp vừa né tránh.

Thanh Nhi phát động l*иg giam nhốt con Huyết Ảnh vào, Hồng Nhi thì liên tục bơm khí độc.

Chúng tôi ở ngoài thì dùng thuật nguyền rủa tạo ra lửa.

Ấy vậy phải mất nửa ngày chúng tôi mới thiêu c·hết được con Huyết Ảnh.

Cũng may năng lực của Huyết Ảnh không mạnh mà chỉ quỷ dị.

Nếu không chúng tôi c·hết chắc rồi.

Thông thường muốn tiêu diệt Huyết Ảnh phải có người có thực lực thiên địa cường đại, đánh tan được huyết vụ trên thể xác của nó.

Nếu không thì đánh thế, đánh nữa nó cũng không c·hết.

Sau khi tiêu diệt Huyết Ảnh chúng tôi ngã xuống vì mệt mỏi.

Chúng tôi đã phải vận dụng hết khả năng liên kết với thiên địa để tạo ra lửa.

Nhưng sau trận chiến chúng tôi cũng có cảm ngộ nhiều hơn với thiên địa.

Đúng là chỉ có đối diện với t·ử v·ong mới là cách tốt nhất để gia tăng thực lực.