Ảnh Giới

Chương 127: Giếng Máu



Chương 127: Giếng Máu

Một tháng sau chúng tôi đã đứng trước Cổ Tâm thành.

Đám lính vệ nhìn những người đi vào uy nghiêm quát.

"Mau xuất trình giấy tờ thông quan."

Đúng là thành lớn, yêu cầu rất nghiêm.

Chúng tôi nhanh chóng xuất trình giấy tờ theo thông lệ.

Kì thực đó là giấy tờ trước đó đã được mấy vị thành chủ giúp đỡ làm giả.

Rất nhanh chúng tôi thông quan thành công.

Bước vào chúng tôi thấy đây là một tòa thành xa hoa tráng lệ hơn hẳn.

Có những tòa nhà cao chứ không chỉ là những ngôi nhà một hai tầng như những nơi khác.

Chúng tôi tranh thủ đi dạo, mua sắm vật liệu và nghe ngóng tin tức.

Âm Nguyệt nói phải rời đi.

Nàng bảo là phải đi gặp người quen.

Ngay khi đứng trước cổng thành tôi đã thấy nàng nắm chặt tay.

Có lẽ nàng đang rất khát khao báo thù.

Vu Béo cũng đã đi theo nàng.

Lão Khô Cốt cũng nói phải đi gặp người quen.

Chỉ có mình tôi đi mua sắm.

Tôi nhận thấy có điều gì đó rất lạ ở tòa thành này.

Tôi lờ mờ thấy được có một tia liên kết của rất nhiều người tới một nơi trong Tử Gia.

Tôi cũng cảm nhận được rất nhiều ma linh đang âm thầm hoạt động.

Tôi dùng thần thức theo dõi và thấy chúng đang đổ những chất lỏng màu đỏ vào trong đường nước thải.

Dù gì thần hồn của tôi cũng là hóa thần, cộng cảm ngộ với thiên địa tăng lên vì thế đã dễ dàng quan sát được.

Tôi quyết định tự mình đi điều tra một phen.

Với kĩ thuật ảo thuật cộng với năng lực của Linh Dê mà tôi đã mô phỏng được năng lực tàng hình.

Tôi nhanh chóng đi theo mấy con ma linh tiến vào khu vực nước thải.

Trong này khá tối và h·ôi t·hối.

Cái cảm giác như có cái con gì c·hết, vừa tanh, vừa thối cứ ở bên mũi khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi nhanh chóng dùng kĩ thuật phong tỏa khứu giác để có thể tiếp tục thăm dò.



Rất nhanh tôi tiến tới một cái hố lớn.

Ở trong đựng toàn máu là máu.

Xung quanh được canh giữ bởi rất nhiều ma linh và ngự linh sư cường đại.

Biết bản thân không thể làm gì, tôi nhanh chóng theo lối cũ quay trở về.

Về đến phòng trọ đã thấy đám người Lão Khô Cốt ngồi đó vẻ mặt nghiêm trọng.

Tôi liền hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

Âm Nguyệt thở dài.

"Ta đi gặp thân tín của gia tộc và được biết nhiều người trong gia tộc vẫn sống sót."

"Như vậy phải vui mới phải chứ?"

Nhưng vẻ mạt lúc này của Âm Nguyệt thì trái ngược hẳn.

Nàng nói.

"Không, họ còn sống nhưng bị đem đi luyện ngải, h·ành h·ạ.

Ta thà họ đ·ã c·hết còn hơn."

Tôi nghe vậy thì cũng chỉ biết an ủi đôi chút.

"Chí ít thì giờ chúng ta còn có hi vọng cứu họ ra mà."

Vu Béo thấy vậy lắc đầu.

"Theo tình báo ta mua ở chỗ người khác thì thế lực Tử Gia vô cùng cường đại.

Trong một năm qua họ đã công khai cũng như âm thầm tiêu diệt và khống chế cả toà thành này rồi.

Hiện trong tòa thành này đâu đâu cũng chỉ là người của Tử Gia thôi."

Lão Khô Cốt cũng thở dài.

"Ta nghĩ chúng ta nên nhanh chóng rời đi thì hơn.

Nơi đây có quá nhiều thứ kì quái."

Không biết lão đi đâu, biết được tin tức gì mà khuyên chúng tôi rời đi nhưng tôi cũng nói những gì mình nhìn thấy.

"Hôm nay tôi đã phát hiện ra một chuyện kì là ở dưới đường cống ngầm.

Ở đó giống như đang âm thầm làm huyết tế gì đó ...."

Cứ vậy tôi kể lại mọi chuyện.

Âm Nguyệt nghe xong tức giận nắm chặt tay tới bật máu.



"Đáng hận, thì ra kẻ đứng sau tất cả thực sự là Tử Gia.

Chúng muốn làm gì khi thu thập máu huyết của người dân đây?"

Hình như mọi người đều biết được một chút gì đó.

Lão Khô Cốt vừa nói vừa gõ tay lên mặt bàn.

"Không biết, nhưng nó cũng không phải việc chúng ta có thể giải quyết.

Cách tốt nhất là chúng ta rời khỏi đây rồi báo chuyện này lên các đại thành khác."

Vu Béo thì không chịu được đập tay một cái khiến cái bàn vỡ làm mấy mảnh.

"Không được, ít nhất trước lúc rời đi ta phải khiến chúng ăn trái đắng."

Tôi nhìn hắn hỏi.

"Ý ngươi là?"

Đôi mắt Vu Béo hiện lên vẻ giảo hoạt.

"Hề hề, ta sẽ làm như với Huyết Ảnh Thi Nhân.

Bơm c·hất đ·ộc vào trong số máu kia rồi cho chúng nổ tung khiến công sức của chúng đổ sông đổ bể."

Âm nguyệt nghe vậy thì hốt hoảng ngăn lại.

"Không được, như vậy quá nguy hiểm.

Chỉ cần gây ra động tĩnh lớn thì chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đây đâu."

Vu Béo đặt nhẹ tay lên tay nàng.

"Yên tâm ta tự có cách."

Lão Khô Cốt định nói gì nhưng rồi cũng thôi.

Tôi cũng không muốn cứ thế à rời đi nên cũng im lặng.

Sau khi thông nhất kế hoạch.

Vậy là chúng tôi âm thầm chuẩn bị rất nhiều dược liệu nhằm c·hết tạo độc dược, nguyền rủa, côn trùng, rắn rết.

Một tháng sau khi chúng tôi đang ngồi ăn cơm thì một thân ảnh như quỷ mị xuất hiện.

"Bẩm công tử.

Thuộc hạ đã tới, mong công tử phân phó."

Vu Béo vội đỡ vị lão nhân kia dậy.

Đây là một vị trung niên với một vết sẹo lớn cắt ngang qua mặt.

Chúng tôi tỏ ra vô cùng kinh ngạc.



Vu Béo nhanh chóng đứng ra.

"Xin giới thiệu với mọi người.

Đây là Vu Sát bá bá.

Là thân tín bên cha ta.

Lần này ta viết thư cầu viện, ông ấy tới đây giúp chúng ta một tay.

Phải biết trong gia tộc chúng ta, ông ấy cũng là số một, số hai đó."

Nghe đến đây chúng tôi mới thả lỏng đôi chút.

Âm Nguyệt vội chắp tay.

"Ra mắt bá bá."

Lão Vu Sát cũng là người từng trải nhìn cái là nhận ra ngay.

Lão cười lớn:

"Không tệ, không tệ ha ha."

Nhưng khi lão nhìn sang lão Khô Cốt thì lại chắp tay hành lễ.

"Ra mắt tiền bối."

Lão khô cốt xua tay.

"Thôi, thôi, giờ ta chỉ là một kẻ hèn mọn sao dám nhận cái lễ này."

"Tiền bối quá lời.

Nếu không có chuyện năm đó, sợ là giờ ngài đã là bát giai rồi."

"Ài, mọi chuyện đã qua rồi."

Thật không ngờ vậy mà Lão Khô Cốt đã từng là cường giả tiếp cận bát giai còn vị Vu Sát kia cũng là thất giai đỉnh phong rồi.

Tuy nhiên quy định giữa các thành trấn là thất giai không được tùy tiện ra tay nên Vu Sát chỉ đóng vai trò bảo vệ chúng tôi.

Tuy nhiên tôi cũng khá tò mò.

Nếu Khô Cốt lão nhân đã là thất giai thì cần gì Vu Sát tiền bối.

Bên cạnh đó tôi cũng chưa bao giờ thấy lão dùng ma linh.

Chắc chắn lão là người có cố sự rồi.

Sau một hồi trò chuyện thì chúng tôi quyết định ngày mai sẽ hành động.

Vu Béo và Âm Nguyệt sẽ âm thầm hạ độc cái giếng máu kia.

Sau đó chúng tôi sẽ âm thầm rút lui.

Kì thực chúng tôi không sợ Tử Gia công khai vây bắt mà chỉ sợ họ âm thầm đuổi gϊếŧ.

Dù sao những gì họ làm cũng là việc trái luân thường đạo nghĩa.

Đó là lí do mà chúng tôi chỉ cần Vu Sát bảo vệ là đủ chứ không cần phải mạo hiểm đánh nhau.