Ảnh Giới

Chương 129: Mẫu Linh Huyết Ngải



Chương 129: Mẫu Linh Huyết Ngải

Nói rồi Vu Sát cũng không để cho Tử Chiến lắm mồm.

Vu Sát điều khiển con đỉa há to miệng đầy răng hút về phía lão già Tử Chiến.

Tử chiến cũng không kém cạnh.

Cây huyết ngải rung lên.

Gương mặt người phụ nữ trên thân cây gào thét như đang ra lệnh.

Ngay sau đó, những cái búp bê trẻ em trên những tán cây rơi xuống, hóa thành những quỷ nhi rồi điên cuồng lao tới chỗ con đỉa mà cắn xé.

Cơ mà dù chúng có cắn xé như nào thì cũng không sao vì con đỉa có năng lực khôi phục siêu mạnh.

Bù lại những quỷ linh nhi kia lại liên tục bị ăn mòn.

Thấy tình hình không ổn Lão Tử Chiến lại phát động cho đám quỷ nhi kia nổ tung.

Những cú nổ khiến thân hình con đỉa chia năm xẻ bảy.

Thấy vậy Tử Chiến cười lớn.

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Nhưng rất nhanh hắn lại thấy có cái gì đó không đúng.

Những cái mảnh vụn kia lại như là đang biến đổi thành một dạng sống độc lập.

Lão Vu Sát cũng mỉa mai lại.

"Cũng chỉ có vậy thôi."

Rồi lão phát động huyết triều về phía của Tử Chiến.

Huyết triều đi qua đâu thì quỷ nhi hóa thành bãi máu đến đấy.

Lão tử chiến thấy vậy vội phát động một chiêu hấp huyết của quỷ mẫu.

Những cái dễ cây như có sinh mạng không ngừng lao ra cản lại triều tịch đồng thời hút lấy số máu đó mà nuôi dưỡng chính mình.

Hai người dường như không phân thắng bại.

Chỉ thấy cả bầu trời đã chuyển sang màu đỏ vì cuộc chiến của hai người.

Lão Tử Chiến lại tiếp tục tạo ra một loạt quỷ nhi xông tới mà lão Vu Sát cũng tạo ra hàng loạt con đỉa lao lên.

Những tiếng ầm ầm nổ vang trời.

Sau khi khói bụi tan đi chỉ thấy hai người đều có máu ở khóe miệng.

Giường như cuộc chiến của hai người là cuộc chiến tiêu hao vì năng lực quá giống nhau.

Lão Tử Chiến cười lớn.



"Không tệ.

Ngươi rất mạnh.

Ngươi xứng đáng để ta biết tên."

Lão Vu Sát quệt ngang máu trên khóe miệng.

"Ta là Vu Sát.

Ta cũng không g·iết kẻ vô danh."

"Ta tên là Tử Chiến.

Ngươi biết vì sao ta phải khổ sở để tạo ra Mẫu Linh Huyết Ngải không."

Không những nó có năng lực mạnh mẽ giống như ma linh cao cấp của ngươi.

Ngoài ra nó còn có khả năng phát triển cực manh.

Nói rồi lão thi triển pháp thuật.

Những cái rễ cây vươn dài cắm xuống đất, nơi mà có giếng máu mà chúng tôi phát hiện.

Rất nhanh trên cây lại sinh ra những đứa trẻ cơ thể đỏ au.

Trên trán của chúng lại có một con mắt.

Dây rốn lại được lối với cây.

Những đứa trẻ này rất nhanh rơi xuống mà lao tới t·ấn c·ông Vu Sát.

Lão Vu Chiến lúc này rất đắc ý.

"Ngươi hãy nếm thử những huyết linh nhi vương này đi."

Những Huyết Linh Nhi Vương này vô cùng nhanh nhẹn và mạnh mẽ.

Rất nhiều công kích của đám đỉa đều bị chúng dễ dàng né qua.

Chúng rất nhanh nhảy lên người các con đỉa mà hút máu.

Máu theo dây rốn mà trở về Mẫu Linh Huyết Ngải.

Trên chán Vu Sát rất nhanh xuất hiện mồ hôi hột.

Thấy vậy Tử Chiến cười đắc chí.

"Ha ha, năng lực ma linh của ta là liên tục cường đại, là cắn nuốt ma linh khác.

Nó rất giống của ngươi nhưng ma linh của ngươi lại quá chậm chạp.

Cái ngươi hút cũng chỉ là máu huyết còn ta hút là toàn bộ năng lượng.



Ma linh của ngươi là cao cấp thì của ta là cấp vương nha haha."

Nhưng hắn chưa kịp cười lâu thì những cái cành cây của Mẫu Linh Huyết Ngải bắt đầu héo rũ và mục nát.

Những con huyết linh nhi vương cũng chuyển dần sang màu đen và rồi hủ hóa.

Vu Chiến trợn to mắt không thể tin nổi.

"Chuyện này là sao đây?"

Vu Béo thấy vậy thì cười lớn.

"Ha ha, ngươi nghĩ chỉ ngươi biết chơi chiêu.

Chúng ta đã điều tra biết người nuôi dưỡng ma linh gây loạn.

Ngươi cho chúng đi khắp nơi thu thập máu huyết, mắt, lòng người, thai nhi.

Vừa hay lúc nãy chúng ta không may đánh rơi ít thuốc bổ vào cái giếng đó của ngươi rồi.

Hi vọng máu huyết đó ngon."

Nghe vậy thì lão Tử Chiến như phát điên.

"Thì ra là các ngươi đã nhúng tay nhúng chân.

Hôm nay các người đều phải c·hết ở đây."

Lão định t·ấn c·ông Vu Béo thì lão Vu Sát đã dùng một chiêu huyết thủy đạn cản lại.

Một tia huyết thủy bắn mạnh như một lưỡi dao thủy lực bay tới.

Lão Tử Chiến vội điểu khiển dễ cây tạo thành một cái khiên gỗ nhiều tầng chắn trước mặt.

Nhưng cái khiên rất nhanh bị tia nước bắn xuyên.

Lão Tử Chiến đốc hết sức chống lại.

Cuối cùng thì đã thành công nhưng hai tay cũng xuất hiện v·ết m·áu.

Lão nhìn trời cười lớn.

"Ha ha, các người hay lắm nhưng chưa xong đâu.

Sức mạnh của ma linh cấp vương không phải là thứ mà các người có thể tưởng tượng."

Lúc này chỉ thấy những cái dễ cây chằng chịt xuất hiện trong hư không.

Những cái dây đó rất mảnh nhưng lại nối với các võ giả trong thành.

Họ nhanh chóng bị kéo tới tới, cơ thể tự động không ngừng dùng bí pháp cung cấp lực lượng cho Mẫu Linh Huyết Ngải.

Họ thấy vậy thì vừa sợ vừa giận không ngừng hét lớn.



"Tử Chiến, lão khốn kh·iếp ngươi.

Chúng ta trung thành với ngươi như vậy, ấy vậy mà ngươi lại hạ cổ chúng ta."

Trong đó những kẻ vây quanh chúng tôi, cũng có không ít kẻ cũng bị khống chế.

Trong đó có rất nhiều kẻ trước đây đã dồn Âm Gia vào chỗ c·hết.

Âm Nguyệt thấy vậy thì vừa cười vừa khóc.

"Haha, các ngươi nhìn thấy chưa.

Các ngươi hại gia tộc ta thì giờ các ngươi có khác gì không.

Các ngươi cuối cùng cũng chỉ là vật hi sinh của Tử Gia mà thôi."

Có những kẻ s·ợ c·hết thì băt đầu quay qua mà cầu xin chúng tôi.

"Cầu xin các vị, cầu xin Âm Nguyệt cô nước nghĩ cách cứu chúng ta đi."

Cũng có kẻ quay sang tên Tử Tuyệt mà cầu xin.

Nhưng nhận lại chỉ là một câu nói lạnh lùng.

"Các ngươi được c·hết vì gia gia ta thì đó là vinh hạnh của các ngươi."

Sau khi được bổ sung lực lượng thì lão Tử Chiến lập tức phát động rễ cây lao tới t·ấn c·ông Vu Sát.

Lão Vu Sát sử dụng công pháp ngăn cản nhưng vô dụng.

Những cái rễ này vừa b·ị đ·ánh nát lại có rễ khác được sinh ra.

Rất nhanh nó đã quấn lấy Vu Sát và ma linh của lão mà không ngừng hút đi năng lượng.

Thấy tình thế không ổn Vu Béo cũng không nghĩ ngợi được nhiều mà hợp thể với Song Nhi mà lao lên.

Nhưng rất nhanh cũng bị một cái rễ cây cuốn lấy.

Hắn không ngừng rít gào.

"Mau, mau thả ta ra.

Ta phải g·iết ngươi."

Âm Nguyệt thấy vậy cũng điều khiển Linh Miêu chém lên những cái rễ.

Nhưng quá yếu nên không thể để lại dấu vết gì.

Lão Khô Cốt nghe được tiếng kêu gào của Vu Béo thì như bừng tỉnh.

Lão nhảy tới dúng một đấm, đấm tan hai cái rễ cây đang bắt Vu Béo và Âm Nguyệt.

Thấy Lão Khô Cốt ra tay.

Tử Chiến cười lạnh.

"Khô Cốt huynh vẫn còn mạnh mẽ quá nhỉ.

Không biết ngươi có đỡ được một chiêu này không."