Ảnh Giới

Chương 130: Vẫn Lạc



Chương 130: Vẫn Lạc

Khô Cốt Lão Nhân nhìn về phía chúng tôi mà lên tiếng.

"Mau chạy đi, ta không thể chống lại hắn đâu."

Vu Béo nghe vậy thì muốn lao lên.

"Không, sư phụ.

Chúng ta cùng đi."

Chỉ thấy Lão Khô Cốt vẻ mặt trở lên nghiêm nghị khác hẳn hàng ngày. Lão quát lớn.

"Đi mau."

Nói rồi lão cứ thế mà lao lên.

Nhưng một loạt rễ cây đã lao tới.

Khô Cốt lão nhân rất nhanh cũng bị quấn lấy.

Khô Cốt lão nhân và Vu Sát như những con heo bị quấn chặt chị đợi bị g·iết thịt.

Vu Béo giờ như bị định thân mà đứng im tại chỗ.

Vu Sát thấy vậy cũng gào lớn.

"Cậu chủ, mau chạy đi."

Lão Khô Cốt cũng hét lớn.

"Đi, đi mau!"

Tử chiến thấy vậy cười lớn.

"Ha ha, sư huynh.

Huynh vẫn vậy.

Vẫn rất trọng tình nghĩa.

Hôm nay ta sẽ để huynh tuyệt vọng mà c·hết đi.

Ai kêu huynh đã c·ướp đi người con gái ta yêu, c·ướp đi vinh quang của ta."

Nói rồi lão phát động dây leo lao thẳng tới Vu Béo và Âm Nguyệt như hai mũi tên.

"Không!"

Lão Khô Cốt hét lớn.

Một nguồn kim quang phát ra đánh tan hết thảy.

Lão quay lại nhìn Vu Béo.

"Ê, tên Béo.

Ngươi đã trả lại quan tài chưa?"



Nghe vậy Vu Béo sững người.

Nước mắt hắn rơi lã trã.

"Con trả rồi, sư phụ.

Người yên tâm."

"Vậy đi mua lại đi.

Ta nhớ lúc mới gặp ngươi, có nói là muốn có một ma linh cường đại.

Ngươi cũng đã từng nói nếu ta c·hết, ngươi sẽ luyện ta thành ma linh để sử dụng.

Hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Vu Béo nghe thế thì hoảng hốt.

"Không, sư phụ.

Con không muốn nữa.

Người đừng!"

Nhưng đã không kịp.

Lão Khô cốt phát sáng, lão tự bạo rồi dung hợp với ma linh b·ị t·hương của mình mà tự hóa ma linh.

Hình ảnh ma linh vẫn là lão trong bộ dạng gầy trơ sương.

Trên miệng vẫn là nụ cười dâm dê quen thuộc.

Một ánh sáng nhanh như chớp tiến nhập đầu của Vu Béo cho hắn biết.

Hắn có thể tạm thời điều khiển ma linh Lão Khô Cốt.

Vu Béo rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Đôi mắt hắn đỏ vằn lên.

" Sư Phụ, con sẽ báo thù cho người."

Sau đó Vu Béo bay lên, dung hợp với ma linh Lão Khô Cốt.

Một tay hắn cầm rìu do Hồng Nhi hóa thành.

Thanh nhi hóa thành một bộ giáp.

Lão Khô Cốt vì oán hận, không cam lòng nên khi hóa thành ma linh đã mang theo sức mạnh hủ hóa cực mạnh.

Hắn đi tới đâu thì vung rìu chém tới đó.

Điều kì lạ là vết chém của Vu Béo bây giờ khiến cho rễ cây không thể tái tạo.

Hắn cứ chém, chém và chém.

Chém điên cuồng như chưa hề được chém bao giờ.

Những cái rễ bay lên rồi nhanh chóng khô héo.



Mất đi những cái rễ khống chế thì Vu Sát cũng rơi xuống đất mà ngã gục.

Lão bị nhốt từ nãy tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng sức mạnh cũng bị hút đến cạn kiệt.

Lão cần chút thời gian để khôi phục.

Thấy Vu Béo điên cuồng lao về mình mà chém trong khi bản thân lại không tài nào sử dụng Mẫu Linh Huyết Ngải để phản công.

Lão Tử Chiến đành ngưng tụ một cái khiên để phòng ngự.

Những nhát chém điên cuồng lên cái khiên khiến nó bị nứt ra.

Cũng may hắn đang sử dụng năng lượng từ những kẻ bị cổ khống chế nên cái khiên nhanh chóng lại khôi phục.

Trong khi hư ảnh của Lão Khô Cốt đang không ngừng nhạt dần.

Lão Tử Chiến cười đắc ý.

"Ha ha, ngươi rất mạnh nhưng dù ngươi có mạnh tới đâu cũng vô dụng.

Sau khi g·iết ngươi chỉ cần hấp thụ thêm ít ma linh nữa là ta có thể đột phá bát giai trở thành Vu Đế bá chủ một phương rồi ha ha."

Vu Béo thì giờ đã mất hết lí trí.

Hắn chỉ biết vung rìu chém theo bảng năng mong trả thù cho sư phụ của hắn.

Thấy tình hình không ổn tôi cũng không còn quan sát nữa.

Tôi cũng không biết là năng lực của mình có thể làm gì không nhưng không thử thì sao mà biết.

Tôi khoanh chân câu thông với bức tranh, Ma Linh Dê và thiên địa.

Rất nhanh tôi đã cảm nhận được thiên địa đang có biến hóa.

Kĩ năng Không Gian Hư Huyễn được phát động thành công.

Cả tòa thành hóa thành một vườn đào xinh đẹp.

Cũng là chiêu thức dạng tinh thần nên chiêu thức của tôi đã có hiệu quả không ngờ.

Những khống chế của Mẫu Linh Huyết Ngải với các tu sĩ trong thành trở nên suy yếu.

Họ rất nhanh phát động thuật pháp giải trừ rồi quay sang t·ấn c·ông người của Tử Gia.

Tầm này sống sót mới là quan trọng nhất.

Đằng nào cũng c·hết thì phải c·hết có ý nghĩa.

Nguồn cung cấp năng lượng mất đi khiến Tử Chiến hoang mang.

Cái khiên trong tay hắn dưới lực chém điên cuộc của Vu Béo không ngừng rạn nứt.

Tử Tuyệt thấy tôi phát động công kích tinh thần khiến gia gia hắn bị thất thế thì lao tới, toan hạ sát thủ với tôi.

Nhưng Âm Nguyệt từ bao giờ đã tàng hình mà di chuyển ra sau lưng hắn.

Một cái cắt ngọt lịm ngang qua cổ.



Máu từ đó phun ra thành vòi.

Hắn ôm cổ, trợn tròn mắt mà nhìn Âm Nguyệt.

"Ngươi, ngươi."

Chỉ nghe thấy một âm thanh không có chút cả xúc nào.

"C·hết đi!"

Âm nguyệt lạnh lùng trả lời rồi bồi thêm cho hắn một nhát chia đôi cơ thể.

Ở trên không Vu Béo vẫn không ngừng chém, chém và chém.

Tử Chiến thấy tình hình không ổn vội xin tha.

"Xin tha cho ta, cầu xin ngươi.

Ngươi muốn ta làm gì cũng được."

Nhưng Vu Béo giờ đã không còn nghe thấy gì.

Hắn chỉ có một ý niệm là chém c·hết lão Tử Chiến đáng hận này.

Ý niệm như hóa thành thực chất khiến cái rìu trong tay hắn chuyển sang màu đỏ máu, sáng rực lên.

"C·hết đi, c·hết đi, c·hết đi!"

Dưới những cú chém như trời giáng, rất nhanh cái khiên của lão Tử Chiến vỡ nát.

Một rìu chém qua, cái đầu của lão bay lên.

Phía dưới người Tử gia bị vây công cũng c·hết đến thất thất, bát bát.

Những cánh hóa đào bay qua rồi dần tan biến.

Tôi cũng ngã xuống thở hổn hển vì kiệt sức.

Sau khi g·iết Tử Chiến thì Vu Béo ngửa mặt lên trời mà hét lớn đầy đau khổ.

"Aaaaaaaa!"

Sau tiếng hét đó, hư ảnh lão Khô Cốt cũng tan biến.

Hư ảnh của Mẫu Linh Huyết Ngải cũng sụp đổ.

Khói bụi mịt mờ chét phủ hết thảy.

Chúng tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trong đó là bóng hình Lão Khô Cốt và Vợ của lão đang bế một đứa con mà nhìn chúng tôi cười.

Rồi họ rất nhanh tan biến vào hư vô.

Vu Béo đáp xuống đất nhìn theo mà nước mắt không ngừng rơi.

Âm Nguyệt đi tới nắm lấy tay hắn rồi lằng lặng đứng đó.

Tôi và Lão Vu Sát thì ngồi nhìn về các cuộc chiến đang diễn ra trong thành Cổ Tâm Trấn này.

Sau hôm nay Tử Gia sẽ bị xóa tên.

Thật không thể ngờ có một kẻ vì thực lực mà lên kế hoạch hại c·hết người mình yêu, hại c·hết anh em của mình và còn rất nhiều người vô tội khác.

Thực lực thực sự quan trọng như vậy sao?