Ảnh Giới

Chương 133: Rối Bời



Chương 133: Rối Bời

Hai ngày sau chúng tôi tới một ngôi làng tiếp theo có dấu hiệu còn sự sống.

Đây là một ngôi làng nhỏ.

Cũng có vài vu sư trẻ.

Thấy chúng tôi liền lập tức ngăn cản.

Một thanh niên trẻ tuổi hỏi chúng tôi có vẻ đề phòng.

"Các vị là ai?"

Vu Lão để hai tay đan chéo vào nhau nói.

"Chúng ta là vu sư làng Vu Minh.

Làng các vị cần giúp đỡ gì không?"

Thanh niên kia nhìn chúng tôi một lát rồi lập tức bảo chúng tôi chờ.

Hắn chạy vào trong làng gọi ra một vị phu nhân.

Vị phu nhân này quan sát chúng tôi một hồi rồi gật đầu tỏ ý chúng tôi không phải ma quỷ.

Thế là chúng tôi được mời vào trong làng.

Lão phụ bắt đầu nói.

"Cám ơn các vị đã có lòng giúp đỡ.

Thực ra chúng tôi cũng đang gặp một vấn đề khá nhức nhối.

Đó là chúng tôi đang bị một con ma quấy phá.

Nó đã g·iết không ít thanh niên làng.

Có lẽ nó đã xâm nhập được vào làng sau khi trùng triều t·ấn c·ông."

Tôi buột miệng hỏi.

"Không thể kiểm tra được ạ?"

Chỉ thấy phụ nhân kia thở dài.

"Không thể.

Đây là một con ma lai.

Nó chiếm lấy thân xác một người nào đó.

Cứ đến đêm nó mới tách rời cái đầu và nội tạng đi tìm kiếm con mồi.

Đầu tiên nó sẽ kiếm một vật chứa mùi của người đó và sau đó nó sẽ thi triển việc câu hồn, khiến người đó c·hết dần c·hết mòn."

Lão Vu Thần nghe thế cũng gật đầu tán đồng.

"Ra vậy."

Vị phụ nhân kia lại nói tiếp.

"Đó là lý do vì sao vừa nãy ta phải kiểm tra hai người.

Mong hai vị thông cảm.

Ta nhận ra hai người cũng có thể sử dụng lực lượng thiên địa vì thế không thể là ma quỷ."

Lão Vu Thần xua tay.

"Không sao đâu, việc nên làm thôi."

Sau buổi nói chuyện đó chúng tôi được mời ngủ lại ngôi làng này.



Nói về Ma Lai thì nó vốn là người bình thường nhưng bị cổ trùng kí sinh.

Cứ đêm đến nó mới chiếm đoạt một phần cơ thể người bị kí sinh để đi hại người.

Thậm chí người bị kí sinh cũng không thể nhận ra họ đã trở thành ma lai.

Con Ma Lai này cũng có họ hàng với Ma Lai Rút Ruột chỉ là cách thức g·iết người của chúng khác nhau mà thôi.

Nghĩ tới đây tôi cũng đã hiểu vì sao ở đất nước này việc giao lưu để phát triển lại diễn ra khó khăn như vậy.

Chỉ có những vu sư mới có thể tự do đi lại còn dân thường đều sẽ bị kiểm soát chặt chẽ.

Vì con Ma Lai này chỉ được cái giỏi ẩn nấp nên chúng tôi được chia ra.

Mỗi người một khu vực làng để dễ bề quan sát.

Tôi cũng được ở riêng một khu vực.

Tôi nhanh chóng được một thanh niên dẫn đi đến một ngôi nhà đổ nát.

Trước mắt tôi đang có rất nhiều người dân đang tu sửa.

Tôi thấy một bà lão cũng đang cố gắng bê từng viên đá.

Tôi vội vã chạy tới giúp đỡ.

"Bà để cháu làm cho."

"Cảm ơn cậu."

Tôi nhìn bà lão cười.

"Con sẽ ở ngôi nhà kia vài hôm.

Cần gì bà cứ gọi con."

Bà lão nhìn theo tay tôi chỉ rồi gật đầu.

"Được.

Lão sẽ gọi cậu khi cần."

Với lực lượng của tôi thì chỉ nửa ngày tôi đã sửa xong căn nhà cho bà lão.

Đến nửa buổi chiều thì có một cô gái vô cùng xinh đẹp bước tới.

"Mẹ à.

Mẹ uống nước đi."

Đây là một cô gái hết sức kiều diễm, dáng người cao ráo.

Đôi mắt đen rất hút hồn.

Mái tóc dài tuyệt đẹp tuy nhiên so với Như Mộng thì là một trời một vực.

Bà lão đưa tay cầm lấy cốc nước rồi nói.

"Cảm ơn con."

Rồi bà quay sang chỗ tôi.

"Cháu à, mau tới đây uống miếng nước."

"Dạ!"

Tôi vội vã chạy tới.

Thấy tôi, cô gái cũng chủ động chào hỏi.



"Chào anh."

"Chào cô."

Bà lão thấy hai chúng tôi có vẻ hơi ngại ngùng thì bắt đầu giới thiệu.

"Đây là con gái già.

Ta có hai đứa con.

Chồng ta và con trai ta đ·ã c·hết khi quái thú xông vào làng mấy năm trước.

Chỉ còn con bé này.

Mặc dù xinh đẹp nhưng không chịu lấy chồng.

Nó cứ bảo là muốn ở vậy chăm sóc ta.

Mỗi ngày có cả trăm thằng thanh niên nhòm ngó chứ ít gì."

Nói rồi bà lão uống một ngụm nước tỏ vẻ đắc ý.

Tôi cũng chỉ mỉm cười.

Cô gái vén tóc mai rồi e thẹn hỏi tôi.

"Anh hình như không phải người trong làng phải không?"

Tôi cũng không che giấu.

"Tôi mới tới đây.

Cũng may được trưởng làng cho phép tôi tới đây ở."

"Anh tên là gì thế."

"Tôi là Hoàng Thao.

Còn cô."

"Tôi là Ngải Từ."

"Cô rất xinh đẹp."

Tôi định khen một câu lấy lòng vậy mà bức tranh trong linh đan lại phát ra rung động.

Tôi mỉm cười.

Có lẽ nàng ấy cũng biết ghen.

Ngải Từ thì đỏ mặt.

Sau một hồi hỏi thăm qua loa thì cô cũng rời đi.

Tôi cũng đành chào tạm biệt bà lão về sửa sang lại căn nhà của mình.

Cũng tất bật đến tối mọi việc mới xong.

Đêm hôm đó, tôi thử phát động thần thức đi một vòng quanh khu vực mình kiểm tra nhưng không gặp con ma lai.

Khi trời sáng tôi đành trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau quả nhiên lại có thanh niên trong làng bị hút mất sinh cơ hồn phách.

Cơ thể không ngừng suy yếu.

Chắc chỉ sống được vài ngày.

Đây là nguyên tắc thiên địa hút mất tuổi thọ, hút mất sự liên kết giữa thể xác và linh hồn.

Dưới cảnh giới tạo hóa thì không thể nào can thiệp được.

Sau khi đi xem tình trạng thanh niên kia trở về thì lại thấy bà lão lọc cọc chống gậy đi sang.



Bà đưa cho tôi một âu cơm.

" Đây là con gái ta làm.

Nó muốn cảm ơn cậu vì đã giúp chúng tôi sửa nhà."

Tôi vội đỡ bà vào trong.

"Dạ, không có gì đâu ạ.

Đó là việc cháu nên làm mà."

Tôi nói chuyện với bà lão một lúc rồi bà cũng trở về nhà.

Trong vòng một tuần thì trong làng lại tiếp tục có vài người nữa m·ất m·ạng mà không tìm ra được nguyên nhân.

Hàng ngày tôi vẫn đi điều tra.

Về đến nhà lại được bà lão và Ngải Từ chăm sóc.

Họ coi tôi giống như người thân trong nhà khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Lại vài ngày qua đi thì bỗng một hôm tôi nghe tin bà lão bị ngã.

Tôi vội vàng chạy sang kiểm tra tình hình.

Thấy bà lão chỉ b·ị t·hương nhẹ nhưng do tuổi tác đã cao nên vẫn cần người chăm sóc.

Tối hôm đó tôi quyết định xin bà lão cho mình được qua chăm sóc bà.

Dù sao ngày nào cũng được bà cho ăn, cho uống mà khi bà có chuyện lại không quan tâm thì cũng không phải đạo.

Tối hôm đó tôi được cho phép ở bên cạnh chăm lo cho bà.

Lúc nửa đêm đang ngồi tĩnh tọa bỗng tôi thấy có tiếng động.

Tôi vội phát động thần thức quan sát nhưng không thấy có chuyển động bất thường nào.

Đang định thu hồi thần thức.

Bỗng tôi phát hiện trong phòng chỉ có hai tiếng tim đập.

Một là của bà lão, hai là của tôi.

Trong phòng Ngải Từ lại không hề có bất kì tiếng động nào.

Mặc dù việc quan sát con gái khi đang ngủ là hơi vô duyên nhưng tôi cũng không thể cưỡng lại sự tò mò.

Hơn hết là tôi cảm thấy rất lo lắng cho cô ấy.

Tôi phát động thần thức tiến sâu vào phía trong cái chăn mỏng.

Đập vào mắt tôi chỉ là cái thân xác không đầu của Ngải Từ.

Tôi vội vàng thu lại thần thức.

Mặt tôi tối sầm lại, suy nghĩ trở nên rối bời.

Tôi không biết bản thân sẽ phải làm gì.

Nếu nói cho mọi người biết thì Ngải Từ sẽ bị g·iết.

Rồi bà lão sẽ sống tiếp như thế nào.

Nhưng nếu không nói thì sẽ có nhiều người bị g·iết nữa.

Dù sao Ngải Từ đã bị ma lai chiếm thân, dù có không nói thì sớm muộn cô ấy cũng c·hết.

Chỉ là cô ấy và bà lão đối với tôi quá tốt.

Thành ra tôi thực sự không đành.

Tôi phải làm sao đây.