Ảnh Giới

Chương 134: Diệt Ngải Từ



Chương 134: Diệt Ngải Từ

Cứ vậy tôi miên man suy nghĩ cả đêm.

Sáng hôm sau Ngải Từ lại xuất hiện như bình thường, vẫn bộ quần áo đó nhưng tôi không dám nhìn mặt cô.

Tôi không biết phải đối mặt với cô như nào.

Tôi vội vã chào bà lão rồi rời đi..

Tôi nói có việc rồi nhanh chóng đi tới chỗ Vu Thần.

Khi tới chỗ Vu Thần tôi lại gấp gáp dò hỏi:

"Sư phụ, nếu phát hiện một người tốt bị trở thành ma lai thì có cách nào cứu người đó không."

Vu Thần nhìn tôi cau mày rồi lắc đầu.

"Không thể, chỉ có cảnh giới tạo hóa mới có thể tách hồn rồi tạo ra thân xác mới cho người đó thôi.

Chứ dù chúng ta có mạnh đến đâu cũng không thể tạo ra liên kết giữa thể xác và linh hồn mới.

Tất nhiên những người tu tiên như chúng ta thì tự thân có thể làm được."

Tôi nghe xong những điều đó thì cũng đờ người.

Tất nhiên là tôi biết điều đó.

Tôi vội hỏi tiếp.

"Không phải chỉ cần tiêu diệt con trùng độc trong người cô ấy là được sao?"

"Hài.

Không được.

Tùy loại trùng thôi.

Riêng ma lai thì con trùng đã gắn kết cắn nuốt linh hồn n·ạn n·hân rồi.

Đó là lí do nó có thể tách đầu cô gái ra đồng thời che giấu khí tức."

Vu Thần thở dài.

Rồi nhìn tôi nói tiếp.

"Nói cho ta đó là ai.

Ta cần phải giải quyết cho xong việc này.

Ngoài kia còn rất nhiều người đang cần chúng ta đi cứu."

"Chuyện này ....



Ài!"

Tôi đành kể hết mọi chuyện cho Vu Thần.

Đời tu tiên mà, trải qua đủ thứ chuyện, nhìn thấy đủ nghịch cảnh, làm sao có thể quản hết được.

Sau khi kể xong tôi cũng không đi theo Vu Thần mà tiến hành ngồi xuống tĩnh tâm.

Nửa ngày sau Vu Thần trở về nói chúng tôi có thể rời đi.

Tôi cũng không hỏi nhiều bởi biết càng nhiều, tâm càng loạn.

Có những thứ thà không biết còn tốt hơn.

Tôi cũng không dám tới gặp bà lão để nói tạm biệt hay xin lỗi.

Ngày hôm sau chúng tôi chào tạm biệt ngôi làng này để tiếp tục lên đường.

Tôi nhìn thấy bà lão đừng xa xa đang ra hiệu cho tôi.

Bà chỉ vào tôi, chỉ và bà rồi ra hiệu xua tay.

Tôi biết bà muốn nói tôi đừng lo lắng cho bà.

Mọi chuyện không có liên quan gì đến tôi hết.

Nhìn thấy bà lão như vậy mà tôi không sao kìm được xúc động.

Không biết sau này ai sẽ chăm bà lúc trái gió trở trời.

Ai sẽ là người mang cơm, mang nước cho bà đây.

Tôi vội đi tới chỗ trưởng làng, đưa cho họ ít tiền rồi nhờ họ chăm sóc cho bà lão.

Tôi chỉ có thể hi vọng bà có thể sống tốt.

Rồi tôi cứ vậy mà đi thẳng.

Những ngày sau đó, trên đường đi chúng tôi cũng gặp không ít ngôi làng ma, cũng nhiều vong hồn vất vưởng.

Về cơ bản là đều tiện tay tiêu diệt.

Tuy nhiên khi tới một ngôi làng chúng tôi lại phát hiện có một bà lão vẫn sống.

Tôi định đi tới hỏi thăm thì Vu Thần ngăn lại.

Tôi nhìn lão đầy nghi hoặc.

"Sao vậy sư phụ?"

Lão liền nói:



"Đó không còn là người nữa, mà đã là quỷ rồi.

Con nhìn xem ở nơi hoang tàn như này làm sao có thể có bà lão sống sót."

Tôi nghĩ phải.

Ở cái nơi hoang địa này, một bà lão làm sao mà có thể sống sót chứ.

Dù có là thanh niên trai tráng thì cũng không có mấy phần cơ hội sống sót khi trùng triêu qua đi.

Tôi đưa mắt nhìn qua, cố gắng quan sát chi tiết từng chút một.

Bà lão nhìn không có vẻ gì khác thường nhưng đó chính là điều đáng sợ của cổ trùng.

Nhiều khi người bị kí sinh cũng không biết mình bị dính ngải, trùng cho đến lúc c·hết đi.

Tôi quan sát bà lão hồi lâu cũng không thấy gì lạ.

Bà ta cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt mờ đục rồi tiếp tục mò mẫm kiếm ăn trong đ·ống đ·ổ n·át.

Hoàng hôn đổ xuống, ánh trời chuyển sang đỏ au như máu.

Chúng tôi quyết định nghỉ lại nơi đây qua đêm.

Chúng tôi luôn luôn cảnh giác bởi nơi đây không yên bình như vẻ bề ngoài.

Vu Thần cũng không có ra tay với bà lão mà muốn để cho tôi rèn luyện một chút.

Quả nhiên đến nửa đêm, có tiếng hát ru rương vang vọng.

Âm thanh này giống như có tác dụng ru ngủ linh hồn tôi vậy.

Tôi đang miên man thì cũng may được Vu Thần thức tỉnh.

Sau khi tỉnh lại tôi vội phát động thần thức kiểm tra.

Quả nhiên thấy bà lão lúc chiều đang di chuyển bằng cả tay lẫn chân.

Trong miệng thì không ngừng phát ra âm thanh quái dị kia.

Lúc này trông bà ta không khác gì một con thú.

Đầu tóc rũ rượi, xõa dài.

Dùng thiên nhãn hỗ trợ tôi thấy lớp da của bà lão cũng đã chuyển sang màu đỏ.

Vẻ mặt vô cùng dữ tợn với hàm răng sắc nhọn.

Bộ móng cũng đã chuyển sang màu đen và dài hơn.

Tôi rùng mình khi nghĩ tới cảnh tượng lúc trước nếu như bản thân ngủ mất thì.



Tôi vội lắc đầu thanh tỉnh.

Bà lão tiến tới gần chúng tôi.

Thấy chúng tôi vẫn nằm yên liền cất tiếng cười quái đản.

Tôi mặc dù cảm thấy có chút lo lắng, muốn lập tức xuất thủ nhưng Vu Thần đã ngăn lại.

Chỉ thấy bà ta đi quanh chúng tôi một vòng rồi liếm mép như đang thưởng thức con mồi.

Rồi bà ta tiến sát lại chỗ tôi đang nằm.

Chắc bà tôi thấy tôi non, trẻ, trắng trẻo nên muốn làm thịt tôi trước.

Bà ta toan đưa cái tay sắc nhọn đầy móng, đâm thẳng vào chỗ trái tim của tôi.

Ngay lúc này Vu Thần quát lớn.

"Kết giới mở."

Ngay lập tức một vòng sáng hình cầu cuốn lấy bà lão kia.

Nhưng bà ta lại nhanh như một con sóc phá tan kết giới khi nó chưa kịp hoàn thành mà chạy mất.

Nhưng chạy được vài mét thì giống như đập phải bức tường.

Chỉ thẩy Vu Thần đưa tay lên nắm lại.

Rồi lại đưa hai tay chập vào nhau như đang điều khiển một cái gì đó trong hư vô.

Bà lão kia sau hành động nắm tay của Vu Thần thì như bị khóa định

Dù có cố gắng như thế nào bà ta vẫn không sao di chuyển được.

Bà ta quay lại nhìn chúng tôi vẻ vô cùng căm tức.

Đôi mắt bà ta chuyển sang màu đỏ au như máu.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc căm tức đó, sau cái động tác chập tay của Vu Thần, bà ta đã bị Vu Thần dùng thiên địa ép thành thịt nhão.

Tôi mặc dù đã được học và chứng kiến qua nhưng bây giờ vẫn không khỏi có chút cảm thấy kích thích.

Phải biết đầu khiển thiên địa là một thứ thuộc vào phạm trù của triển linh cảnh giới.

Thứ cảnh giới mà tôi vẫn đang cố gắng tìm hiểu và muốn đặt chân vào.

Nhìn lại cái xác của bà lão, tôi cũng không gọi thở dài.

Bà lão này có lẽ cũng đáng thương như bà nội của Ngải Từ.

Chỉ tiếc là bà ta đã không còn cơ hội làm người.

Tôi cũng phải tự dặn lòng phải hết sức cẩn thận hơn.

Sức mạnh ma quỷ thì không đáng sợ mà thứ đáng sợ là chúng quá quỷ dị.