Ảnh Giới

Chương 146: Đầm Lầy Kì Lạ



Chương 146: Đầm Lầy Kì Lạ

Rất nhanh, dưới sự hỗ trợ của tôi thì chúng tôi đã thoát khỏi khu rừng.

Sau khi rời khỏi hai người tạ ơn tôi.

"Đa tạ Thao huynh.

Mặc dù chúng tôi rất muốn đền đáp anh nhưng thực sự trên người chúng tôi không có gì đáng giá cả."

Tôi phẩy tay bảo bọn họ rời đi.

"Không cần đâu.

Sau này nếu có duyên thì chúng ta sẽ còn gặp lại.

Biết đâu lúc đó các cậu lại giúp đỡ được cho tôi.

Mọi người nhớ lại phải cẩn thân nhé.

Tôi đi trước đây."

Nhưng chưa kịp chia ly thì có một đám người mặc đồ đen vây quanh chúng tôi.

"Mau giao hết bảo bối ra đây."

Huyết Phi Long vội đi tới đứng trước mà lên tiếng.

"Các ngươi là ai?"

"Haha.

Các ngươi không cần biết."

Nói rồi họ trực tiếp lao tới.

Làm sao chúng có thể thoát khỏi con mắt của tôi.

Chắc chắn đám này là kẻ thù của ai đó trong số hai người ở đây.

Tôi hừ lạnh một câu.

Phát ra một đợt kiếm phong lấy chúng tôi làm trung tâm mà lan tỏa ra.

Kiếm phong đi đến đâu chỉ thấy tay cụt, chân cụt, đầu rơi máu chảy tới đó.

Sau một lát chỉ còn tên cầm đầu miễn cưỡng còn thân người toàn vẹn.

Cái cảm giác được sử dụng sức mạnh một cách thoải mái thật là thích.

Lúc trước ở ngự linh quốc và vu quốc bị áp chế.

Chỉ có thể đấu bằng cảm ngộ với thiên địa khiến tôi không thoải mái chút nào.



Tên cầm đầu nhìn tôi thì thào.

"Ngươi, ngươi là ai?"

Trong ánh mắt của hắn đầy vẻ sợ hãi nhưng cũng đầy oán độc nhìn sang Huyết Phi Long rồi tắc thở.

Tôi quay sang Huyết Phi Long nhìn hắn rồi xoay người đi vào khu vực ma thú cấp năm.

Vừa đi tôi vừa nói.

"Người không vì mình trời tru đất diệt.

Dù là người tốt cũng cần phải ân oán phân minh, ái tình dứt khoát."

Nghe tôi nói thì Huyết Phi Long như buông bỏ được cái gì.

Hắn ngửa lên trời cuồng tiếu một hồi dài.

"Haha, ái tình dứt khoát.

Haha, được, nếu như ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa."

Kiếm Vô Thần thì như một thanh kiếm ngạo nghễ giữa thiên địa.

Tôi biết khoảnh khắc này hai người chắc chắn đã lột xác.

Sau này tiền đồ sẽ không thể hạn lượng.

Tôi quét qua khu vực cấp năm một vòng cũng gặp không ít võ giả nhưng tôi không hề có ý định gia nhập nữa.

Ba ngày sau, tôi tới một hẻm núi.

Vừa tới gần tôi đã nghe thấy tiếng hai nhóm người đang đánh nhau.

Tôi nhanh chóng ẩn mình quan sát.

Thì ra họ đang tranh nhau một viên linh hạch.

Chuyện này vô cùng bình thường trong sâm lâm này.

Chỉ nghe một tên nói.

"Nhà ngươi mau đưa yêu đan Vạn Bách Thông ra đây."

Tôi sững người.

Vạn Bách Thông là một trong những yêu ma mà tôi đang tìm kiếm.

Vạn Bách Thông là Linh Đan một loại yêu ma như cú mèo.

Chúng có thể quan sát phân tích mọi thứ đến từng chi tiết nhỏ nhất.



Thậm chí nó có thể quan sát tới cả tế bào, nguyên tử.

Thực sự năng lực này giống như huyết khế giới hạn của gia tộc bạch nhãn vậy.

Một tên khác đứng ra nói lại

"Ta việc gì phải giao cho tên chó c·hết nhà ngươi."

"Haha, ngươi phải biết U Linh Môn ta rất cần năng lực nhìn xuyên thấu của Vạn Bách Thông."

"Hừ! Chúng ta cũng cần nó như các ngươi vậy."

Nói rồi họ lại lao tới đánh nhau.

Tiếng đánh nhau nhanh chóng thu hút những yêu ma phụ cận.

Sau một hồi bị máu tanh kích thích.

Đám ma thú cũng nhanh chóng lao vào vòng chiến.

Tôi thử điều động năng lượng của không gian kết hợp với công pháp tầm xa.

Tôi ngưng tụ một cánh tay trong hư không nhanh như một cơn gió đã lấy được viên linh đan từ trong túi của tên cầm đầu khi hắn đang mải miết chiến đấu với một con cự hùng ma thú.

Viên đan rơi ra đất lăn lông lốc.

Tôi lại lần nữa phát động công pháp không gian liên tục kéo viên đan lại phía mình.

Sau một hồi thì tôi đã thành công.

Tôi mỉm cười thỏa mãn rồi nhanh chóng rời đi.

Chẳng tội gì mà phải hơn thua cũng như c·ướp đoạt.

Mặc dù thế giới này là thực lực vi tôn nhưng đồ ă·n c·ắp được vẫn có cảm giác vui vô cùng.

Sau khi tìm một chỗ tương đối kín.

Tôi nhanh chóng luyện hóa viên linh đan.

Quả đúng là linh đan của Vạn Bách Thông.

Tôi liên kết năng lực đó với thị giác của tôi.

Sau một hồi làm quen tôi đã có thể nhìn xuyên qua rất nhiều cây cối phía xa.

Tôi cũng có thể nhìn được kĩ càng những vật nhỏ bé như hạt cát.

Nếu tiếp tục tu luyện thì có lẽ sẽ đạt được cảnh giới như của gia tộc bạch nhãn.

Tuy nhiên dù cố gắng, sau đó tôi vẫn không tìm thêm được ma thú nào phù hợp.



Một tuần sau tôi quyết định tiến sâu thêm chút nữa vào khu vực ma thú cấp sáu.

Sau một tháng loanh quanh trong khu vực này thì tôi tới một vùng đất rất hoang tàn.

Nó làm tôi nhớ đến ngày cùng Kiếm Tâm ở Xích Quỷ quốc.

Tuy nhiên ở đây vẫn có sự sống.

Có những cây cỏ màu tím, màu xanh ngọc vô cùng xinh đẹp.

Nhưng xung quanh chúng lại có rất nhiều xương thú.

Cảm thấy vô cùng kì lạ tôi quyết định đi xung quanh xem xét.

Khu vực này vô cùng rộng lớn tuy nhiên ở đâu cũng có một cảnh tương tự như vậy.

Tôi định bước vào nhưng ngay lập tức cảm thấy cơ thể tôi đang bị một sức mạnh kì lạ ăn mòn.

Là độc chất vô cùng cường đại.

Tôi vội vã rút chân ra.

Rồi lần nữa thử lại.

Lần này tôi sử dụng cả linh lực để tạo lớp bảo hộ nhưng kết quả vẫn không khả quan.

Thứ độc tố này có khả năng phân giải cả linh lực.

Thấy kì lạ tôi quyết định ở lại đây nghiên cứu một thời gian.

Không hiểu vì lí do gì cứ đêm đến lại có một sức hút như từ phía minh đô hút tôi lại gần phía vùng đất độc tố.

Tôi vội định thần lại, phát động đủ loại công pháp mới có thể ngăn cản lực hút đó.

Tuy nhiên khi tôi nhìn ra xung quanh thì thật đáng sợ.

Đang có không ít yêu thú lớn nhỏ đang lao vào trong vùng đất độc tố như thiêu thân.

Có lẽ chúng trong lúc ngủ không kịp phản ứng nên vô thức đã tiến vào.

Tôi nhìn qua thấy một con rắn mới bò vào được vài mét thì bị phân hủy chỉ còn lại xương cốt.

Linh đan cũng bị phân giải luôn mới đáng sợ.

Tôi lại thở dài.

Lôi bức tranh ra ngắm nhìn, trò chuyện rồi lại cất đi.

Có lẽ do nguyên tác thiên địa mà mấy năm này tôi chưa được gặp cô ấy một lần.

Tôi khao khát tới một ngày mình có thể có đủ sức mạnh để phá giải phong ấn cho nàng.

Bởi tôi biết cô ấy cũng thực sự rất cô đơn.

Và tôi cũng thế.

Chỉ có thể dùng cách này để tự an ủi bản thân mình trong những đêm dài hiu quạnh.