Ảnh Giới

Chương 150: Hành Trinh Tới Linh Quốc



Chương 150: Hành Trinh Tới Linh Quốc

Sang hôm sau, khi ma thú lần nữa ập tới.

Đám phật tử mới đầu cũng cố gắng chống trả nhưng chẳng được bao lâu thì lập tức bị tiêu diệt phân nửa.

Những kẻ sống sót vội vã bỏ thành lần nữa rút lui.

Nhân tộc lần này phải nói là thảm bại.

Chúng tôi cũng thừa cơ hội rời khỏi thành phòng ngự đi tới phía trong kinh đô.

Thật không ngờ thấy trong thành là một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Cảnh chém g·iết, c·ướp b·óc diễn ra từng phút từng giây.

Những mặt xấu của con người bấy lâu được che giấu trong phật pháp cũng bộc lộ ra hết.

Ngay cả những vị tăng sư đạo hạnh thấp cũng bắt đầu tha hóa.

Những vị phật giáo cao tầng cũng vô pháp áp chế.

Họ luôn miệng lấy chữ nhân, chữ tâm ra dạy người đến giây phút này thực sự bất lực.

Nếu họ dùng sức mạnh đè ép thì khác gì từ bỏ đạo phật còn nếu không làm vậy thì với tình hình này chẳng biết bao giờ nhân tộc sẽ diệt vong.

Trong thời điểm phật giáo vô dụng, ma thú thì ngày ngày càng áp sát.

Trải qua nửa tháng hỗn loạn thì bỗng một tiếng phật hiệu cũng vang lên văng vẳng.

"A di đà phật.

Sau một hồi thương lượng chúng ta quyết định sẽ cứu lấy nhân tộc.

Hi vọng mọi người có thể bình tĩnh mà đi cứu lấy những người còn sót lại ngoài kia."

Sau đó hàng loạt lưu tinh bay v·út ra ngoài tỏa đi bốn phương tám hướng.

Ở phía ngoài bắt đầu có những t·iếng n·ổ lớn liên tiếp.

Có người nói rằng đây là các vị tạo hóa không quản sự đời buộc lòng phải ra tay tránh cho nhân loại diệt vong.



Mặc dù nếu làm vậy sẽ dẫn tới ma thú cấp bậc tạo hóa nhưng nếu không làm vậy thì nhân loại thực sự không còn đường sống.

Cấp bậc tạo hóa ra tay thực sự là hủy diệt.

Chỉ cần một vị tạo hóa cảnh ra tay thì chẳng mấy chốc kinh đô cũng sẽ tan nát.

Sau ba tháng thì cuộc chiến cũng đã chấm dứt.

Nghe nói cấp bậc tạo hóa t·ử n·ạn có 8 vi phật đà, ma thú cũng có 7 con.

Cuộc chiến diễn ra quá khủng kh·iếp dẫn tới một vị từ tiên giới xuống mới khiến cho yêu thú đại bại lui quân.

Nhắc đến tiên giới thực tế là một tập hợp những người đã thoát ra khỏi khống chế của thiên địa này nhưng lại không muốn vượt ra thiên địa khác.

Họ thành lập một thứ gọi là thiên giới.

Ở đó họ cai quan hết thảy.

Tương tự như vậy cũng có một số cai quản địa ngục và thủy vực.

Nói tóm lại là họ cai quản toàn bộ lối ra của con người tu tiên.

Cái cảm giác khống chế hết thảy thực sự khiến nhiều người chẳng hề muốn rời đi.

Tôi cũng biết được một tin tức quan trọng, đó là ở phía Bắc có một đất nước được thành lập bởi người tu tiên.

Họ tuyên bố sẽ không tuân theo phật pháp, người tu tiên cần được tự do, được thể hiện chính bản thân mình bao gồm hỉ, nộ, ái, ố.

Họ tuyên bố những giáo lí mà những người trải qua chém g·iết đều hiểu được trước đây mình đã ngây thơ như thế nào.

Không có tham vọng làm sao có sự phát triển, không có hận thù làm sao có sự phân biệt đúng sai, không có si mê làm sao có đủ nhiệt huyết mà tu luyện, không nóng nảy thì không có nhiệt huyết, không cố chấp thì sao lại có kiên trì, không si mê thì lấy đâu ra tình yêu.

Khi nghe nhưng điều đó, nhiều người không trần trừ lập tức đi tới quốc gia mới được thành lập này.

Từ đó hình thành hai thế lực là Phật Môn và Linh Quốc.

Chúng tôi cũng đi tới Linh Quốc xem mọi chuyện như thế nào.

Mục đích cơ bản là để lịch luyện mà thôi.



Pháp Chính và Gia Hân cũng đi theo tôi.

Gia Hân trước đó tu luyện ma công, cưỡng ép gia tăng thực lực.

Cũng may tôi phát hiện sớm giúp nàng giải trừ vì thế nàng một mực nhận tôi làm chủ nhân.

Pháp Chính thì muốn hiểu rõ phật pháp chính tông là gì vì vậy hắn cũng quyết định theo tôi cảm ngộ.

Không nói ngoa chứ khi họ đi theo tôi thì tôi đã nói không ít thứ liên quan đến tình trạng nhân tộc sẽ diễn ra.

Mà tôi nói đâu đúng đó.

Không những thế những lí luận của tôi về đạo phật cũng khiến Pháp Chính ngỡ ngàng.

Về cơ bản đạo phật nơi đâu cũng giống nhau nhưng mức độ thâm sâu mà người tu đạo phải cảm ngộ lại khác nhau hoàn toàn.

Vật cực tất suy, khi mà đạo phật trải rộng như ở nơi đây thì chắc chắn số người hiểu rõ về những gì đạo phật đưa ra là quá ít.

Mà những kẻ chỉ hiểu hời hợt thì lại nhiều vô cùng.

Càng không hiểu rõ thì lại càng có hại.

Đó là lý do nhân tộc thất bại thảm hại như vậy.

Vậy là chúng tôi lên đường đi tới Linh Quốc.

Trên đường đi là một cảnh hoang tàn, đồng thời những cảnh tượng như ở Xích Quỷ quốc cũng một lần nữa tái hiện.

Có những nhà sư do không tìm được gì ăn cũng bắt đầu g·iết người ăn thịt.

Loạn lạc c·ướp b·óc diễn ra ở khắp nơi.

Đôi khi chỉ một mẩu bánh cũng có thể dẫn tới m·ất m·ạng.

Chuyện đó diễn ra ở khắp nơi mà chúng tôi đi qua.

Thân là tu tiên giả chúng tôi có thể hấp thụ linh lực cầm cự.

Tuy nhiên cảnh giới của Pháp Chính và Gia Hân quá yếu.



Họ dù có hấp thụ linh lực nhưng vẫn không đủ để cầm cự.

Tôi không đành lòng đành đem những thứ từ trong yêu đan ra cho họ ăn.

Thấy tôi tay không tạo vật họ còn nghĩ tôi là tạo hóa cảnh.

Tôi cũng không muốn giải thích nhiều nên chỉ cười cười cho qua.

Kì thực ở đất nước này tôi không hề bị áp chế cái gì cả.

Toàn bộ thực lực đều được mở khóa.

Trên đường đi chúng tôi cũng gặp rất nhiều ma thú.

Tôi cũng học tập rất nhiều chi thức về biến đổi thân thể.

Tuy nhiên cần phải qua sát vô cùng kĩ những thứ liên quan đến cấu tạo của linh thú rồi từ đó biến đổi cơ thể theo.

Thật may mắn vì trước đó tôi đã mở ra thiên nhãn cũng đã dung hợp ma hạch thành công.

Chỉ cần tôi sử dụng thì kể cả cấu tạo của tế bào cũng có thể nhìn ra.

Sau nhiều ngày suy nghĩ tôi đã quyết định đi theo một con đường tôi đã chọn đó là khả năng khôi phục.

Tôi hi vọng có thể rèn luyện được năng lực khôi phục và hấp thụ giúp nâng cao phòng ngự của cơ thể.

Tuy nhiên tìm kiếm rất lâu, tôi vẫn không thể nào tìm được một con ma thú nào như vậy.

Nếu mà hấp thụ sát thương thì có Ma Chư, nếu là khôi phục thì ma thú hệ thực vật đứng đầu.

Tuy nhiên làm sao có thể dung hợp được hai đặc tính đó thì quá khó.

Một hôm khi chúng tôi đang đi trên đường thì nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ.

Có ba người đàn ông đang cắt tiết một đứa trẻ để uống máu.

Có lẽ họ quá khát vì vậy họ đã làm như thế.

Trong thời kì khi mà ma khí tràn ngập thiên địa như hiện này thì ngay cả những đấng tạo hóa cũng không thể lập tức tạo ra sự sống.

Có lẽ phải hai tháng nữa, trời mới sẽ có mưa, cây cối mới sinh sôi trở lại.

Và từ giờ cho tới lúc đó thì những cảnh tượng tàn nhẫn như này vẫn sẽ diễn ra.

Chúng tôi cũng không ra tay g·iết họ, bởi thực sự họ cũng chỉ đang cầu sinh mà thôi.